Triệu Gia cười nói:
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào.
Nếu ngươi hôm nay không đáp ứng, về sau bất khi nào ta rảnh rỗi liền tìm ngươi chơi đùa."
Phong Thư ngày xưa là quyền thần, suýt nữa bị Triệu Gia làm giận điên lên.
Công tử văn nhã cái gì, quả thực chính là vô lại!
Phong Thư trừng hai mắt, lập tức lại bắt đầu cười ha hả, cười cũng giống là người điên.
Triệu Gia nheo mắt lại nhìn hắn, nói:
"Ngươi cười cái gì? Phong đại phu còn có thể cười được, thực sự là cười khổ sao?"
Phong Thư cười to xong, cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta đang cười Tần công tử đó! Ta rốt cuộc biết hôm nay sao ngươi đổi tính.
Thì ra ngươi là bởi vì bị người Tần quốc chọc tức không thể phát tiết, mới hướng tới ta phát hỏa! Có phải thế không?"
Hắn vừa nói như thế, sắc mặt Triệu Gia đột nhiên trầm xuống.
Phong Thư thấy sắc mặt hắn thay đổi, nhất thời liền biết mình nói trúng rồi, lập tức nhíu mày cười nói:
"Để Phong Thư đoán xem.
Ngươi đường đường là tướng quân bách chiến của Tần quốc, còn là Công tử quý tộc Tần quốc, bị chọc tức lại không thể phát tiết, còn phải tìm người khác để xả giận...!Chậc chậc, Phong Thư biết rồi, có thể khiến cho ngươi tức giận mà không thể làm gì, tuyệt đối là ca ca ngươi.
Có phải thế không, con tin đại nhân?"
Phong Thư rất đắc ý, bởi vì hắn đã đoán đúng.
Triệu Gia sở dĩ ngày hôm nay uống nhiều rượu rồi phát điên, nói những lời kỳ quái, cũng là bởi vì trong lòng Triệu Gia đầy tức giận.
Hắn vì Tần quốc chinh chiến lập công lao, trung thành tuyệt đối, không dám có lòng dạ khác.
Mà đại ca ruột thịt của hắn hoài nghi hắn, xa lánh hắn, còn đưa hắn tới Sở quốc làm con tin, chết bất cứ lúc nào.
Binh quyền cùng quyền lợi trong tay hắn bị tước đoạt.
Triệu Gia bị biến thành con chó nhà có tang, bị đá ra khỏi Tần quốc.
Triệu Gia mất hết tất cả, tình thân cùng quyền lực, hắn có thể không tức giận, có thể nén giận?
Mà Triệu Gia đối với Tần quốc còn hy vọng, bởi vậy không thể phát tiết, không thể không cung kính, chỉ nhẫn nhịn chờ đợi.
Chẳng qua là nhẫn nhịn, hắn nhẫn nhịn đến Sở quốc, vẫn không có được đại ca thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Hắn vẫn là con tin bị người bỏ đi.
Triệu Gia cảm thấy che đậy dối trá bị lửa giận thiêu sạch sẽ.
Hắn cần phát tiết, bằng không có thể sẽ bị nghẹn chết.
Phong Thư thấy mình đã đoán đúng, sắc mặt Triệu Gia biến đổi không ngừng, liền vô cùng đắc ý nói:
"Tần công tử chính là con tin Tần quốc đưa đến Sở quốc, ăn bữa sáng lo bữa tối.
Mà ta thì sao? Phong Thư chính là Thượng đại phu Sở quốc.
Sau này chúng ta đều ở Sở quốc làm quan, nói không chừng ngươi còn phải dựa vào Hàm Doãn này.
Nếu ta một khi không cao hứng, kết tội ngươi, ngươi chính là chịu không nổi! Con tin đại nhân, ngài vẫn nên khách khí với ta thôi!"
Phong Thư nói, còn vỗ vỗ vai Triệu Gia, Triệu gia mặt đen như đáy nồi cháy, bộ dạng mưa bão đến.
Hắn một phát bắt lấy cánh tay Phong Thư.
Phong Thư đau kêu một tiếng.
"Ui..."
Hắn vừa mới đoán trúng tâm tình Triệu Gia, thực sự quá đắc ý, bởi vậy có chút vênh váo.
Cái này cũng là "di chứng" làm quyền thần nhiều năm ở Lộ Tử quốc.
Bị Triệu Gia nắm được, hắn mới nhìn đến sắc mặt Triệu Gia khó coi muốn chết, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Phong Thư ngoài mạnh trong yếu nói:
"Ngươi làm cái gì?"
Triệu Gia nắm lấy Phong Thư, như nắm lấy một con gà nhỏ.
Sắc mặt dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Phong Thư như là một mãnh hổ.
Khóe miệng nâng lên nở nụ cười lãnh khốc, nói:
"Không làm cái gì.
Gia sẽ phải chết, không bằng làm quỷ phong lưu.
Ngươi nói phải không, Phong Thư đại nhân?"
Phong Thư trừng mắt nói:
"Ngươi...!Ngươi dám?"
"Chúng ta thử xem, sẽ biết Gia có dám hay không..."
Phong Thư đi ra trước, tiếp theo là Công tử Gia cũng đi ra ngoài.
Kết quả Ngô Củ đợi rất lâu hai người kia cũng chưa trở lại.
Sứ thần Tần quốc vội vàng xin tội với Ngô Củ.
Nói khả năng là vì Công tử của bọn họ uống say rồi.
Ngô Củ cũng vui vẻ tan tiệc sớm.
Sắp tới hoàng hôn, bữa trưa kết thúc cũng sắp tới bữa tối.
Ngô Củ đã đáp ứng sẽ làm món ngon, Tề Hầu cũng vui vẻ tan tiệc.
Mọi người liền rời đi.
Ngô Củ mang theo Tề Hầu trở về tiểu tẩm cung.
Tề Hầu lúc trước cũng đã ở Sở quốc một thời gian, bởi vậy cũng đường quen.
Ngô Củ vừa đi vào tiểu tẩm cung, Tề Hầu đã ôm lấy Ngô Củ.
Ngô Củ sợ hết hồn.
Bên cạnh còn có tự nhân cung nữ, Tử Thanh cùng Đường Vu vội vàng cho tự nhân cung nữ lui, sau đó chính mình cũng lùi ra.
Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói.
"Nhị ca, ngươi nhớ Cô không?"
Ngô Củ thấy hắn làm nũng, không hề uy nghiêm, hôn một cái lên cái trán, cười nói:
"Tất nhiên là nhớ."
Tề Hầu ôm sát Ngô Củ, nói:
"Cô cũng muốn Nhị ca, ngày ngày đều muốn."
Tề Hầu nói xong lại hôn.
Ngô Củ cũng ôm Tề Hầu, phối hợp hôn môi.
Hai người hôn đến thở hồng hộc.
Ngô Củ đã hoàn toàn mê li.
Tề Hầu vào lúc này đột nhiên đôi mắt sáng lấp lánh nói:
"Nhị ca, vừa mới rồi uống rượu nhiều, Cô hiện tại sắp chết đói.
Chúng ta ăn bữa tối thôi!"
Ngô Củ nhất thời phun máu trong lòng, đột nhiên nghĩ đến câu thoại kinh điển.
"Anh là muốn ăn cơm trước, tắm rửa trước, hay là muốn ăn em trước."
Nếu cho Tề Hầu trả lời, tuyệt đối là ăn cơm trước tiên.
Ngô Củ trước đã đáp ứng nấu cho Tề Hầu ăn, bởi vậy chỉ có thể cần cù chăm chỉ, tức giận nói:
"Ngươi chờ!"
Tề Hầu gật gật đầu, vô cùng "ngoan ngoãn" ngồi ở chiếu.
Hắn đem áo bào màu đen sửa sang ngay ngắn, ngồi thẳng lưng.
Ngô Củ cảm thấy chỉ cần thêm dây nơ đỏ, như vậy có thể đóng gói làm quà tặng.
Ngô Củ đi rất mau.
Tề Hầu mới uống một chén trà, không nghĩ tới Ngô Củ đã trở lại, bưng một cái mâm.
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Nhị ca, nhanh như vậy? Là món ngon gì?"
Ngô Củ thần bí nở nụ cười, nói:
"Ngươi ăn là được rồi."
Tề Hầu nhìn đĩa vàng rực rỡ, thoạt nhìn là món chiên.
Hắn yêu thích món chiên, ăn rất ngon.
Kỳ thực nguyên liệu nấu ăn đều là sẵn có.
Ngô Củ đi thiện phòng cắt bánh ngô thành miếng nhỏ, cho vào chảo chiên một chút là xong.
Chuẩn bị cho Tề Hầu ăn bim bim chấm phô mai.
Phô mai này thực chất là đậu hũ.
Đậu hũ này cùng lúc trước cũng không giống nhau.
Loại này chính là đậu hũ nhự hay còn gọi là chao theo kiểu Bắc Kinh, có cái tên rất văn vẻ là "Thanh Phương".
Chao là đậu hũ ướp muối lên men, có một lớp mốc màu xanh bên ngoài bởi vậy gọi là Thanh Phương.
Tính chất mềm mại, hơi nặng mùi.
Mùi này có thể so với mùi đậu hũ thúi, quả thực là môi răng lưu "hương".
Ngô Củ tưới lên đĩa Thanh Phương một chút dầu vừng, đặt ở trong cái mâm cùng với đĩa bánh ngô chiên vàng.
Món chao này thật ra là người nghèo Bắc Kinh mới ăn.
Khi xưa cùng khổ không mua nổi đồ ăn, liền dùng chao ăn với cơm.
Một bình chao lớn có thể ăn rất lâu, một miếng chao có thể ăn hai cái bánh ngô lớn, ăn ngon và no.
Tề Hầu ngửi một cái, một mùi thối.
Thế nhưng Tề Hầu đã có giác ngộ Nhị ca là cao thủ nấu nướng.
E rằng chỉ có bánh chưng nhân hải sản chấm mật ong là Tề Hầu không tiếp thụ được.
Món ăn khác dù thối tới đâu, hắn cũng ăn được.
Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa, muốn ăn, bất quá không biết cách ăn.
Ngô Củ giúp hắn lấy một miếng bánh ngô chiên, sau đó dùng đũa gắp một chút chao quét ở trên.
Tề Hầu lập tức ăn.
Bánh ngô cắt vụn chiên lên.
Bởi vì Tề Hầu là quý tộc, từ nhỏ chưa từng ăn độn, Ngô Củ chế biến bánh ngô trộn thêm chút gia vị.
Bánh ngô này cũng không khô cổ họng, nhai vô cùng giòn, còn có vị ngọt cùng mùi thơm.
Phối hợp chao mặt trên vị lạ hiếm thấy liền lan tràn ra, nước bọt nhanh chóng phân bố.
Cắn một cái giòn rụm, vị mặn có chút ngọt ăn rất ngon.
Tề Hầu ăn một miếng, trong nháy mắt cảm thấy đĩa bánh ngô này không đủ ăn.
Thực sự ăn quá ngon, hắn chưa hề biết bánh ngô này ăn ngon như vậy.
Tề Hầu không nói chuyện, nghiêm túc ăn bánh ngô.
Sau đó hắn liền tự mình lấy chao, từng miếng từng miếng ăn sạch.
Ngô Củ chiên cho hắn ba cái bánh ngô lớn.
Mỗi cái bánh ngô cắt làm năm, sáu miếng.
Ba cái bánh ngô chính là mười năm đến mười tám miếng.
Tề Hầu mới vừa ăn tiệc xong, Ngô Củ cho là hắn ăn không hết.
Nào có biết Tề Hầu ăn toàn bộ, hơn nữa chưa hết thòm thèm.
Tề Hầu liếm chao dính ngón tay, chưa hết thòm thèm nói:
"Nhị ca, còn nữa không?"
Ngô Củ ngờ vực nói:
"Ngươi thoái vị xong, bị Chiêu Nhi ngược đãi sao?"
Còn tưởng rằng Tề Hầu tám đời chưa ăn cơm đó!
Tề Hầu nói:
"Đều do Nhị ca làm ăn quá ngon."
Ngô Củ nói:
"Vậy cũng không thể ăn thêm.
Ngươi đã ăn nhiều, ngày mai lại ăn thôi, lập tức phải tắm rửa nghỉ ngơi."
Tề Hầu tuy rằng chưa hết thèm, thế nhưng sau này đều dựa vào Nhị ca nuôi, chuyên trách nhận vai trò tiểu bạch kiểm, bởi vậy phải biểu hiện ngoan ngoãn.
Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Tề Hầu cùng Ngô Củ chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Ngô Củ tắm rửa xong, Tề Hầu đã nằm ở trên giường chờ lâm hạnh.
Nếu không phải Tề Hầu ăn cơm trước, khẳng định đã thành tựu chuyện tốt.
Tề Hầu thấy Ngô Củ tóc tai ướt nhẹp, đưa tay nắm một lọn đặt ở bên mép hôn nhẹ, cười nói:
"Ừm...!Nhị ca thật là thơm."
Tề Hầu nói, ôm lấy Ngô Củ.
Hai người ngã trên giường.
Ngô Củ cười híp mắt, bất quá rất nhanh sắc mặt cứng đờ.
Tề Hầu nói:
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Ngô Củ lập tức đổi biểu tình, lấy tay đẩy Tề Hầu ra, nói:
"Trên tay ngươi đều là mùi chao, chớ có sờ đầu ta."
Tề Hầu giơ tay ngửi một cái, nói:
"Ừ, có chút mùi.
Vừa nãy rửa cũng rửa không sạch.
Thế nhưng Cô cảm thấy rất thơm, ngửi liền thèm."
Ngô Củ nhanh chóng lấy tóc của chính mình ngửi một cái.
Quả nhiên đều là mùi chao, Ngô Củ nhất thời cả người cũng không tốt.
Tuy rằng cũng không ghét mùi chao, thế nhưng mùi vị này trên người cũng kỳ quái.
Không thể nào tưởng tượng được chính mình vào triều trên người mang theo mùi kỳ dị.
Sĩ phu chưa từng ăn chao, tuyệt đối sẽ bị chê trách.
Ngô Củ vốn thích sạch sẽ, nhanh chóng ngồi dậy ra lệnh cưỡng chế Tề Hầu đi rửa sạch.
Tề Hầu vô cùng oan ức, nói:
"Nhị ca, Cô tắm rồi, do mùi này ngoan cố."
Tề Hầu vốn định ăn uống no đủ có sức lực làm cho Nhị ca khóc thút thít.
Kết quả không nghĩ tới sắp thành lại bại, ăn chao xong Nhị ca không cho hắn chạm vào.
Một buổi tối Tề Hầu cần cù chăm chỉ súc miệng rửa tay, Nhị ca lại vô cùng ghét bỏ đem đầu tóc gội lại một lần.
Mùi chao có thể nói là bám lấy rất dai dẳng.
Tề Hầu ăn nhiều như vậy, miệng cũng có mùi.
Đừng nói là ngủ, Ngô Củ cũng không để cho Tề Hầu hôn.
Tề Hầu vô cùng oan ức đi ra ngoài ngủ.
Tử Thanh cùng Yến Nga sáng sớm đến mắt đều trợn tròn, còn tưởng rằng Sở Vương cùng Tề Hầu cãi nhau rồi.
Thế nhưng cảm giác không đúng.
Ngày hôm qua hai người tiến vào tiểu tẩm cung khí thế hừng hực, hơn nữa thời gian dài không gặp mặt, sao có khả năng cãi nhau?
Tề Hầu sáng sớm lại bắt đầu cần cù chăm chỉ rửa mặt súc miệng.
Trải qua một buổi tối, mùi hơi nhạt một chút, Ngô Củ nhàn nhạt nói:
"Tốt, không ngừng cố gắng."
Tề Hầu nhìn Ngô Củ đi Lộ Tẩm nghĩ thầm.
Nhị ca là đang khen ngợi sao? Làm một tiểu bạch kiểm cũng không đơn giản?
Ngô Củ hôm nay hiếm thấy rảnh rỗi, liền đi tìm Tử Văn, cũng là đi kiểm tra chuyện học hành của Tử Văn.
Tề Hầu cũng theo tới.
Tử Văn nhìn thấy Tề Hầu vui vẻ vô cùng, ngay lập tức liền nhào qua.
Tề Hầu lực cánh tay rất tốt, ôm Tử Văn nâng lên cao chơi đùa.
Tử Văn cười khanh khách.
Đại Bạch ở một bên nằm úp sấp, vô cùng xem thường nhìn bọn họ.
Tề Hầu ôm Tử Văn.
Công tử Quý thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu đều tới, xin phép cáo từ, ngày hôm nay tạm thời dừng học tại đây.
Tề Hầu ôm Tử Văn dạy đọc sách, đột nhiên cười cười, nói:
"Nhị ca, Cô nghe nói ngươi muốn Tử Văn làm Thái tử?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Đúng là có việc này, bất quá nhóm sĩ phu tựa hồ đều không đồng ý."
"Tất nhiên, Nhị ca vẫn chưa có Vương hậu, đột nhiên muốn lập Thái tử, nhóm sĩ phu sao có thể đồng ý."
Hắn nói, Ngô Củ cười nhạt, thầm nghĩ.
Mình đời này chỉ sợ sẽ không có Vương hậu!
Kết quả Tề Hầu vui mừng chỉ mình nói:
"Nếu như Nhị ca chọn Cô làm Vương hậu, vậy thì không giống rồi."
Ngô Củ thiếu chút phun trà ra ngoài.
Tử Văn mở to mắt, nói:
"Nhưng Vương hậu không phải là nữ tử sao?"
Tề Hầu lập tức cúi đầu ân cần dạy dỗ Tử Văn.
"Tử Văn, tư tưởng con như vậy là cứng nhắc.
Mọi việc phải suy nghĩ linh hoạt, như vậy con mới có thể giúp Vương phụ phân ưu giải nạn, biết chưa?"
Tử Văn tựa hồ nghe không hiểu, thế nhưng dùng sức gật gật đầu, nói:
"Tử Văn biết!"
Ngô Củ nhất thời xoa xoa thái dương, nghĩ thầm.
Tề Hầu dạy hư con cháu thôi? Tử Văn còn thành thật đáp ứng.
Tề Hầu cười cười.
Đang vui đùa hắn chuyển sang chính sự, đột nhiên nói:
"Kỳ thực Nhị ca có nghĩ tới lôi kéo Đấu gia hay không.
Nếu Đấu gia thừa nhận Tử Văn là Thái tử, như vậy thì là nửa Sở quốc thừa nhận.
Cũng là làm ít mà hiệu quả nhiều."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Đã nghĩ tới, chỉ là chưa nghĩ ra làm thế nào đây."
"Còn có thể làm thế nào? Tất nhiên là nói thật với Đấu Bá Bỉ."
Ngô Củ có chút ngờ vực nhìn Tề Hầu.
Thân thế Tử Văn, Ngô Củ cho là chỉ có mình và Vân quốc phu nhân biết, dù sao Tử Văn đã bị vứt bỏ khi rất nhỏ.
Thế nhưng Ngô Củ không biết Tề Hầu là trọng sinh.
Tề Hầu tất nhiên cũng biết Tử Văn là Lệnh Doãn Sở quốc tương lai, tiếng tăm lừng lẫy.
Tề Hầu cũng biết thân thế Tử Văn.
Bây giờ Tử Văn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Đấu gia không biết thân thế Tử Văn, vẫn luôn không có tỏ thái độ.
Toàn bộ Đấu gia không biểu hiện, đảng phái khác liền bắt đầu tùy ý.
Đấu Bá Bỉ kỳ thực cũng không đồng ý Ngô Củ chọn Tử Văn.
Bởi vì Tử Văn xác thực thân thế kỳ quái, là bị thú hoang nuôi lớn.
Nói ra cũng không dễ lọt tai.
Bất quá đó là bởi vì hắn không biết Tử Văn thật ra là con hắn.
Tử Văn là trực hệ Vương tộc Sở quốc, Nhược Ngao thị.
Ngô Củ trải qua Tề Hầu nhắc nhở, kỳ thực có chút muốn cùng Đấu Bá Bỉ thẳng thắn.
Dù sao Đấu Bá Bỉ là cha ruột Tử Văn.
Con ở trước mặt, Ngô Củ cũng muốn Đấu Bá Bỉ nhận con.
Bây giờ Đấu gia đang chuẩn bị tiệc mừng thọ, sứ thần các quốc gia đã tới Dĩnh thành, ở trong trạm dịch.
Lần này tiệc mừng thọ Đấu Bá Bỉ cử hành ở Đấu gia.
Rất nhiều người không biết về Đấu gia, sẽ cảm thấy Đấu gia khó có thể tổ chức tiệc lớn như vậy.
Thực lực Đấu gia hoàn toàn không phải bọn họ có thể tưởng tượng.
Bởi vậy Ngô Củ mới vừa khống chế Đấu gia, vừa lôi kéo Đấu gia.
Ngày hôm đó Ngô Củ mượn cớ xem xét việc chuẩn bị tiệc mừng thọ, tự mình đi Đấu gia.
Đương nhiên muốn Đấu Bá Bỉ thừa nhận Tử Văn là Thái tử.
Tử Văn cũng đi theo, Tề Hầu không cam lòng lưu lại tiểu tẩm cung, nhất định phải cùng đi.
Ngô Củ cũng là hết cách rồi, chỉ sợ Tề Hầu ở lại tiểu tẩm cung cùng Đại Bạch, vậy dĩ nhiên là...!tốc nóc nhà.
Mọi người ngồi truy xe đi đến Đấu gia.
Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ ra cửa nghênh tiếp.
Ngô Củ ôm Tử Văn từ trong xe xuống dưới.
Tử Văn đặc biệt ngoan ngoãn ngồi ở trên tay Ngô Củ, ôm cổ Ngô Củ.
Đại Bạch cùng Tiểu Bạch cũng từ trong xe xuống dưới.
Đấu Bá Bỉ nói:
"Vương thượng đại giá, Bá Bỉ không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Hôm nay Quả nhân là tới làm khách, tất nhiên khách theo chủ là xong.
Quốc lão không cần khách khí."
Đấu Bá Bỉ đã lui ẩn.
Kỳ thực giống Tề Hầu, hai người đều là đang ở đỉnh cao lui ẩn.
Đấu Bá Bỉ trước kia là Lệnh Doãn.
Tuy rằng bây giờ không có chức quan, thế nhưng địa vị hắn rất cao, bởi vậy Ngô Củ gọi hắn là quốc lão.
Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ dẫn mọi người đi vào.
Ngô Củ ôm Tử Văn, cảm thấy Tử Văn gần đây càng ngày càng giống bánh bao thịt, vô cùng nặng tay.
Cánh tay Ngô Củ đã mỏi, thực sự ôm không được nữa.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ chảy mồ hôi, liền vội vàng nhận lấy Tử Văn ôm.
Mọi người cùng đi vào phòng lớn.
Đấu Bá Bỉ mời Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi xuống, nói:
"Không biết Vương thượng lần này đến đây là có chuyện gì?"
Ngô Củ cười, nói:
"Chuyện gì cũng không qua được đôi mắt quốc lão đây.
Quốc lão quả nhiên mắt sáng như đuốc."
Đấu Bá Bỉ khiêm nhường một chút.
Ngô Củ đột nhiên quay đầu đối với Tử Văn nói:
"Tử Văn, con cùng Đại Bạch đi ra sân chơi một chút."
Tử Văn lập tức đáp ứng, đặc biệt ngoan ngoãn.
Đại Bạch nhìn điểm tâm trên bàn, nước miếng chảy không muốn đi.
Tử Văn liền cầm cái đuôi của nó lôi đi.
Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ nhìn thấy trợn mắt ngoác mồm.
Tử Văn mang theo Đại Bạch đi ra sân bên ngoài chơi.
Phòng lớn cũng không đóng cửa, bởi vậy mọi người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Đấu Bá Bỉ nói:
"Vương thượng muốn nói chuyện của Vương tử?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Quả nhân cũng không che giấu cái gì.
Quốc lão nói đúng, Quả nhân muốn nói chính là cái này.
Quả nhân hôm nay đến là muốn cùng Quốc lão...!kể một câu chuyện."
Đấu Bá Bỉ biết Sở Vương lôi kéo mình, bất quá hắn hoàn toàn không biết câu chuyện gì.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Trước đây Sở quốc có một quý tộc rất tài hoa.
Hắn là trực hệ Nhược Ngao thị, thân phận cao quý.
Tuy nhiên tuổi trẻ háo thắng, hắn chỉ một lòng muốn phụ tá Sở Vương, phát triển Sở quốc, lại phụ lòng một vị cô nương..."
Ngô Củ vừa nói như thế, Đấu Kỳ là người đầu tiên nhìn về phía Đấu Bá Bỉ, sau đó nhanh chóng cúi đầu, đôi mắt chuyển động.
Hắn nghĩ thầm.
Vương thượng sao đưa chuyện cũ này ra.
Đấu Bá Bỉ mặc dù là một nhân tài, thế nhưng kỳ thực cũng coi như là cặn bã.
Hắn vì sự nghiệp, không tâm tư đón dâu.
Trưởng Vân cơ chờ đợi hắn nhiều năm, cũng sinh hạ một đứa con trai, Đấu Bá Bỉ lại căn bản cũng không biết.
Sau đó Đấu Bá Bỉ ở đỉnh cao thoái ẩn.
Vân quốc phu nhân không vừa mắt Đấu Bá Bỉ lui khỏi quan trường.
Hơn nữa Vân quốc phu nhân cảm thấy Trưởng Vân cơ chưa cưới mà có con chính là sỉ nhục.
Bà ta đã đem con Đấu Bá Bỉ đi bỏ, bởi vậy cũng không dám để Trưởng Vân cơ gả cho Đấu Bá Bỉ.
Đấu Bá Bỉ lại là người sĩ diện không chịu hướng Vân quốc cúi đầu.
Đấu Bá Bỉ nghe Ngô Củ nói, nhất thời một mặt khiếp sợ.
"Vậy...!Đứa bé kia..."
Ngô Củ nói:
"Năm đó Trưởng Vân cơ sinh ra một đứa con trai, bị Vân quốc phu nhân coi là sỉ nhục, lén lút đem bỏ vào bãi săn.
Bên trong bãi săn có một con hổ mẹ mất con, cũng không có ăn đứa bé, mà nuôi lớn.
Đứa bé kia chịu rất nhiều khổ, từ nhỏ ở cùng hổ mẹ, không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng là người thiện tâm thông minh..."
Được thú hoang nuôi lớn...!Dã chủng!
Đấu Kỳ không nén được tức giận, lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, Tử Văn đang cùng Đại Bạch chơi vui vẻ.
"Vương thượng, đứa bé kia..."
Ngô Củ gật gật đầu, không nói gì.
Đấu Bá Bỉ một mặt khiếp sợ, cơ hồ co quắp ngồi ở chỗ ngồi không thể động đậy.
Hắn căn bản không nghĩ tới hắn vẫn luôn bài xích đứa bé kia, nhưng đó lại là con mình.
Ngô Củ nói:
"Tử Văn cũng không phải dã chủng gì đó.
Tử Văn chính là hậu duệ Nhược Ngao thị, huyết thống Vương tộc Sở quốc."
Đấu Bá Tỷ hay Đấu Bá Bỉ họ Mị (tức Hùng) có huyết thống với quốc quân Sở quốc.
Đấu Bá Bỉ đầy mắt khiếp sợ, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nói:
"Vương thượng, đột nhiên nói cái này là bởi vì...?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Quả nhân vẫn muốn cho Tử Văn làm Thái tử."
Đấu Bá Bỉ vẫn rất khiếp sợ, nói:
"Vương thượng, chuyện này..."
Ngô Củ giơ tay lên cắt lời Đấu Bá Bỉ, cười nói:
"Quốc lão chắc chắn cũng nhìn ra rồi, Quả nhân không muốn Vương hậu, cũng không muốn hậu cung."
Ngô Củ nói như vậy, Đấu Bá Bỉ không nhịn được liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu thản nhiên nhìn lại, cũng không sợ người khác đánh giá.
Ngô Củ cười nói:
"Về phần nguyên nhân là gì, quốc lão đã đoán được.
Tâm ý Quả nhân đã quyết, quốc lão cũng rõ ràng tính tình Quả nhân."
Đấu Bá Bỉ rõ ràng.
Đừng thấy tân Vương bề ngoài ôn hòa biết điều, thế nhưng thật ra rất bướng bỉnh, chín con trâu kéo không nhúc nhích.
Hơn nữa tâm vững chắc, không phải dễ lay động.
Ngô Củ còn nói:
"Bây giờ quốc lão đã biết được thân thế Tử Văn.
Quả nhân có ý định để Tử Văn kế vị, chắc chắn quốc lão sẽ không phản đối, đúng không?"
Đấu Bá Bỉ không có cách nào phản đối.
Trước kia phản đối bởi vì cảm thấy Tử Văn là dã chủng.
Thế nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới đứa bé hoang dã này chính là con ruột mình.
Tử Văn chính là hậu duệ Nhược Ngao thị, Vương tộc chính thống, không lẫn lộn huyết thống Sở quốc.
Còn nữa, Đấu Bá Bỉ cả đời vì Sở quốc.
Khi còn trẻ hiếu thắng, một lòng vì Sở quốc, cho nên hắn phụ lòng Trưởng Vân cơ.
Thật ra Đấu Bá Bỉ là một người có dã tâm, sau đó vì toàn bộ Đấu gia.
Đấu Bá Bỉ không thể không lựa chọn rút lui, bỏ qua lo lắng của Sở Vương để Đấu gia tiếp tục huy hoàng.
Mà bây giờ tân Sở Vương nhìn thấu triệt để, vừa áp chế Đấu gia vừa tin dùng Đấu gia.
Đệ đệ Đấu Bá Bỉ là Đấu Kỳ đã bị thu phục, tiếp tục như vậy Đấu gia không đến nỗi sa sút cũng không cách nào huy hoàng.
Bây giờ bày ra một con đường khác cho Đấu Bá Bỉ.
Đấu Bá Bỉ vốn dã tâm nguội lạnh, đột nhiên được đốt cháy lên.
Tuy rằng Tử Văn làm Thái tử, Đấu Bá Bỉ cũng không bao giờ có thể nhận con.
Thế nhưng nếu như con trai mình có thể làm Sở Vương, Đấu Bá Bỉ cũng hết sức vui mừng.
Đấu Bá Bỉ tất nhiên cam nguyện phụ tá trợ giúp Thái tử.
HunhHn786
Ngô Củ hoàn toàn thăm dò rõ ràng tính cách Đấu Bá Bỉ, khẽ mỉm cười, nói:
"Quả nhân muốn nói đều đã nói hết, còn lại là quốc lão quyết định."
Đấu Bá Bỉ nhìn về phía Ngô Củ, nói:
"Vương thượng, không đổi ý?"
Ngô Củ mới vừa muốn nói chuyện, Đấu Bá Bỉ lại nói:
"Cũng không phải chuyện lập Thái tử, mà là nói..."
Hắn nói, nhìn về phía Tề Hầu.
Ngô Củ trong nháy mắt minh bạch Đấu Bá Bỉ hỏi chính là chuyện Ngô Củ cùng Tề Hầu.
Ngô Củ vì Tề Hầu, không muốn lập Vương hậu, không muốn hậu cung.
Chuyện này quả thật không giống như tác phong một quốc vương.
Tề Hầu nghe Đấu Bá Bỉ hỏi như vậy, có chút sốt sắng nhìn về phía Ngô Củ.
Ngô Củ cười nhạt, nói:
"Củ không hối hận."
Đấu Bá Bỉ đột nhiên có một trận cảm thán, nhẹ giọng thở dài một cái, nói:
"Nếu như năm đó có một phần quyết đoán của Vương thượng, bây giờ cũng sẽ không có lỗi với nàng..."
Đấu Bá Bỉ tựa hồ rất cảm thán.
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, chắp tay, quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
"Bá Bỉ nguyện ủng hộ lập Thái tử!"
Đấu Bá Bỉ quỳ xuống, Đấu Kỳ nhanh chóng cũng quỳ theo.
Ngô Củ cười cười, tự tay nâng dậy Đấu Bá Bỉ, nói:
"Quốc lão nói quá lời."
Kế hoạch đơn giản thành công, Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Quốc lão có nhìn kỹ Tử Văn không? Tuy rằng quốc lão gặp Tử Văn mấy lần, thế nhưng đều không có nhìn kỹ thôi.
Tử Văn rất giống Trưởng Vân cơ đó."
Đấu Bá Bỉ vừa nghe, nhất thời có chút cay mũi.
Hắn chưa từng nhìn thẳng vào Tử Văn, vẫn cho Tử Văn là đứa trẻ hoang dã, không nghĩ tới Tử Văn rất giống Trưởng Vân cơ.
Bây giờ Đấu Bá Bỉ thấy hối hận, xấu hổ nói:
"Bá Bỉ xấu hổ, xấu hổ...!Vương thượng yêu thương Tử Văn như con ruột mình, khiến Bá Bỉ cảm giác quá xấu hổ."
Ngô Củ không có nói cái gì, mà gọi Tử Văn vào.
Tử Văn lén lút hái hoa cài lên đầu Đại Bạch.
Thình lình nghe Ngô Củ gọi mình, Tử Văn vội vàng đem hoa đặt ở trên đầu Đại Bạch, đem bàn tay giấu ở phía sau, ra hiệu chính mình cũng không có phá phách.
Tử Văn nhanh chóng chạy vào.
Vừa rồi chơi rất vui vẻ, dù sao đứa trẻ mới phải sáu tuổi rất thích chơi.
Hơn nữa Tử Văn lớn lên nơi hoang dã tương đối hiếu động, chơi đến đỏ mặt.
Bất quá Tử Văn chạy vào, lập tức trở nên quy tắc, lại biến thành bé mặt than, cung kính nói: