Ngô Củ cùng Tề Hầu đi thung lũng, đã có đội tiên phong tiến vào thung lũng thăm dò trước.
Ngô Củ cùng Tề Hầu dẫn đội ngũ tiến vào thung lũng cũng không có đi đường cũ mà tiến lên sườn núi.
Dựa theo Lư Tập Lê nói, trang phục của nhóm người mai phục là Bộc tộc.
Sau khi bị phát hiện, phục binh liền lên núi, có vẻ hết sức quen thuộc đường núi.
Nhóm Lư Tập Lê suýt nữa đuổi kịp, sau đó đã xảy ra núi lở.
Lư Tập Lê không thể làm gì khác hơn là từ bỏ truy đuổi những phục binh kia, vòng trở lại.
Bởi vậy Ngô Củ muốn lên núi xem xem.
Các binh sĩ tản ra tìm tòi, rất nhanh toàn bộ đều trở về, báo cáo.
"Bẩm báo Vương thượng, cũng không có phát hiện bất kỳ phục binh nào!"
Tìm bốn phương tám hướng, sau đó tụ lại trung tâm, tất cả đều không có phát hiện phục binh.
Trên ngọn núi này trống rỗng, trừ bọn họ ra không có người khác.
Tề Hầu nói:
"Xem ra đã đi rồi?"
Ngô Củ không nói gì, chỉ là nghiêm mặt, nhấc lên vạt áo, đột nhiên tiến lên phía trước vài bước.
Ngô Củ ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay sờ một tảng đá.
Tề Hầu vội vã làm theo.
Hắn hất vạt áo, cũng ngồi xổm xuống, thuận theo tầm mắt Ngô Củ cúi đầu nhìn, lập tức kinh ngạc nói:
"Chuyện này..."
Tề Hầu cũng đưa tay ra sờ tảng đá kia.
Bề mặt đá rất bằng phẳng, dấu tích rất mới, cũng không phải do bị bào mòn mà là bị chém đứt.
Ngô Củ nheo mắt lại, nhìn bốn phía một chút.
Quả nhiên bốn phía có rất nhiều tảng đá như vậy.
Núi này có nhiều đá bị vỡ vụn.
Chỉ có điều không giống tự nhiên, mà bị người động chân động tay, đá mới vỡ ra lăn xuống dưới.
Đây hoàn toàn không phải do thiên tai núi mới lở.
Ngô Củ lập tức liền đi đến bên cạnh.
Rất mau đã nhìn thấy rất nhiều đá có bề mặt phẳng.
Bọn họ còn phát hiện một khối đá đã bị cắt, thế nhưng chưa có rơi xuống.
Đá trên núi bị cắt chém có tính toán, cơ hồ đều bị cắt sâu, bất quá để lại một phần nhỏ còn chưa lìa.
Chỉ cần có tác động mạnh đá sẽ gãy và rơi xuống.
Đội ngũ tiến vào thung lũng, móng ngựa giẫm đạp tạo âm thanh lớn từ phía dưới vang vọng lên.
Thung lũng là máy khuếch đại âm thanh tự nhiên tạo thành chấn động mạnh.
Cứ như vậy rung động lan tỏa.
Đá trên núi đều bị cắt gần đứt lìa, chấn động nhè nhẹ đương nhiên sẽ không có gì.
Thế nhưng một đội quân đi qua, âm thanh lớn dẫn đến chấn động mạnh, đá sẽ gãy vỡ lăn xuống.
Một tảng đá lăn xuống sẽ như quân bài domino gây nên chuỗi phản ứng, cuối cùng tạo thành núi lở.
Biện pháp tạo núi lở cần phải chuẩn bị từ sớm, hiện trường cũng không cần quá nhiều người.
Ngô Củ đưa tay sờ vết cắt trơn nhẵn, âm trầm nói:
"Quả nhân không tin người Bộc có vũ khí sắc bén như vậy."
Nghe nói như vậy, Tề Hầu cũng tán thành.
Ở niên đại vũ khí lạnh này bảo kiếm chém sắt như chém bùn chưa có ra đời, chớ nói chi là người Bộc còn lạc hậu.
Người Bộc còn theo chế độ tự cấp tự túc, căn bản không có vũ khí sắc bén đến có thể chém đứt đá, còn chém đến bề mặt trơn nhẵn.
HunhHn786
Ngô Củ cùng Tề Hầu nhìn nhau một cái, Tề Hầu nói:
"Cô ngược lại nghĩ tới một khả năng."
Ngô Củ nhíu mày nói:
"Quả nhân vừa vặn cũng nghĩ đến một khả năng.
Bất quá bây giờ chưa xác định."
Tề Hầu gật gật đầu, dù sao bọn họ chỉ là suy đoán.
"Bất quá, bây giờ kế hoạch núi lở hẳn là không cho kết quả như những người kia mong muốn.
Dù sao Nhị ca còn rất tốt.
Chắc chắn những người kia sẽ không bỏ qua, còn sẽ đến tiếp."
Ngô Củ tán thành ý kiến của hắn, nói:
"Không thể ngồi chờ chết.
Chúng ta cần ra tay trước phủ đầu."
Ngô Củ cùng Tề Hầu xuống núi, triệu tập nhóm sĩ phu đến mộ phủ thương nghị đối sách.
Mọi người vừa nghe Ngô Củ điều tra kết quả, lập tức nói:
"Chuyện này...!Vũ khí chém sắt như chém bùn chẳng phải là người Dong (Dung)? Lẽ nào bãi săn chúng ta có người Dung xâm nhập vào?"
Người Dung xâm nhập vào, so với người Bộc còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Bởi vì người Dung giỏi chế tạo.
Chỉ có bọn họ có thể tạo ra bảo kiếm chém sắt như chém bùn, còn có thể chế tạo đồ vật có cơ quan bên trong.
Lần trước Ngô Củ trúng chiêu, suýt nữa chết.
Ngô Củ nói:
"Kế hoạch không có thực hiện được, khẳng định còn có lần sau.
Các khanh không thể xem thường.
Quả nhân cần phái một tiểu đội ra ngoài thăm dò, đem toàn bộ bãi săn lùng sục kĩ càng.
Bất quá tiểu đội phải làm việc bí mật, bởi vậy không thể cho quá nhiều binh mã.
Có ai nguyện ý lĩnh công việc khổ sai này?"
Lư Tập Lê lập tức đứng ra, chắp tay nói.
"Vương thượng, Tập Lê nguyện ý!"
Nhóm sĩ phu lập tức phản đối, nói:
"Lư tướng quân tuy rằng nguyện ý, thế nhưng Lư tướng quân hiềm nghi vẫn chưa có tẩy sạch.
Sao có thể để Lư tướng quân đi thăm dò?"
Lư Tập Lê cau mày nói:
"Tập Lê đối với Sở quốc trung thành tuyệt đối, cũng không phải mật thám.
Xin Vương thượng minh xét! Huống hồ...!Khuyển tử bởi vì những phục binh kia mà bị thương nặng, bây giờ chưa tỉnh lại nữa.
Xin Vương thượng cho Tập Lê một cơ hội, để Tập Lê bắt những phục binh, cũng là báo thù cho khuyển tử."
Hắn nói, sắc mặt trở nên âm độc, lộ ra hung hãn, như thú hoang nổi giận.
Ngô Củ nhìn Lư Tập Lê, nói:
"Được, Quả nhân cho ngươi cơ hội này."
Nhóm sĩ phu còn muốn phản đối, thế nhưng Ngô Củ căn bản không cho bọn họ cơ hội này, nói:
"Lư tướng quân, cần phải bắt những phục binh này cho Quả nhân.
Đừng để cho Quả nhân thất vọng."
Lư Tập Lê lập tức chắp tay nói:
"Vâng, đa tạ Vương thượng ân điển!"
Ngô Củ an bài tra xét, dặn dò mọi người dựa theo kế hoạch đã định làm việc.
Để phân tán lực chú ý của phục binh, hôm nay săn bắn tạm thời đình chỉ, đổi thành yến tiệc.
Hôm qua săn bắn mang về rất nhiều con mồi.
Dựa theo tập tục, nhóm thiện phu đem con mồi trước tiên cúng tế, sau đó làm thành món ngon.
Mọi người uống rượu ăn thịt, cùng chúc mừng.
Ngô Củ lệnh chuẩn bị yến tiệc long trọng, như vậy cũng có thể yểm trợ cho Lư Tập Lê hành động.
Lư Tập Lê nhận nhiệm vụ, chẳng mấy chốc sẽ xuất phát.
Hắn đổi áo giáp, trước khi xuất phát vẫn là đi một chuyến tới lều Lư Dương Song.
Lư Dương Song nằm ở trên giường, sắc mặt đã không quá tái nhợt, thế nhưng vẫn không tỉnh lại.
Lư Tập Lê quỳ bên giường, duỗi tay sờ hai má Lư Dương Song.
Lư Dương Song bởi vì mất máu, nhiệt độ rất thấp, Lư Tập Lê liền nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, tựa hồ muốn đem ấm áp truyền cho Lư Dương Song.
Lư Tập Lê lại đem chăn kéo lên đắp kín Lư Dương Song.
Hắn tỉ mỉ sửa lại tóc Lư Dương Song, vén tóc mai ra sau tai.
Nào có biết thời điểm Lư Tập Lê chỉnh lý, Lư Dương Song đột nhiên mở mắt ra.
Dương Song mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lư Tập Lê như là bị điện nhanh chóng thu tay về.
Hắn liền vội vàng lui lại hai bước, cùng Lư Dương Song mở ra một khoảng cách.
Lư Dương Song tỉnh lại, bởi vì đầu bị chấn động nên choáng váng buồn nôn, còn cảm thấy đau đầu.
Sợ là có tụ máu đè lên dây thần kinh của hắn.
Thời đại này cũng không có giải phẫu mổ sọ, chỉ có thể chờ đợi cục máu tự mình tan đi.
Cũng may hắn bị thương không phải quá nghiêm trọng.
Lư Dương Song cảm thấy vô cùng khó chịu, đau đớn buồn nôn cuốn sạch thể lực của hắn.
Đầu muốn nổ tung, thân thể còn đau, chân cũng không nghe sai khiến.
Hắn khó chịu mở mắt ra, lại đặc biệt kinh ngạc.
Bởi vì người hắn nhìn thấy lần đầu tiên là Lư Tập Lê.
Lư Dương Song mở to hai mắt.
Một đôi mắt cười trở nên tròn vo, khiếp sợ nhìn Lư Tập Lê.
Đôi môi đóng mở thật lâu mới tìm được âm thanh, hắn khàn khàn nói
"Phụ thân?"
Lư Tập Lê thấy Lư Dương Song tỉnh rồi, thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn là nghiêm mặt, dáng dấp nghiêm túc.
Lư Dương Song không để ý sắc mặt của Lư Tập Lê.
Bởi vì hắn không nghĩ tới người đầu tiên nhìn thấy có thể là Lư Tập Lê.
Đau đớn buồn nôn phút chốc liền bị đánh bay, hắn hưng phấn nói:
"Phụ thân, ngài chăm sóc Dương Song?"
Lư Tập Lê cả ngày ngoại trừ đi mộ phủ, xác thực đều không hề rời khỏi Lư Dương Song nửa bước.
Bất quá trên mặt không biểu tình gì, hắn nhàn nhạt nói:
"Vương thượng lệnh ta chăm sóc ngươi."
Lư Tập Lê nói như là một chậu nước lạnh tưới lên đầu Lư Dương Song.
Lư Dương Song cảm giác lạnh buốt từ đỉnh đầu chảy xuống đến sống lưng, từng trận phát lạnh, nói:
"À...!Là vậy."
Lư Tập Lê còn nói:
"Ta có công vụ, ngươi tỉnh rồi, ta liền đi."
Lư Tập Lê nói, quay người nhanh chân đi ra ngoài.
Lư Dương Song cũng ngồi dậy.
Hắn còn trẻ, tỉnh lại liền sinh long hoạt hổ, thế nhưng đi đứng không tiện, chân bị bó chắc chắn không có cách di chuyển.
Nhìn thấy Lư Tập Lê phải đi, hắn cũng không có cách nào, chỉ là kêu:
"Phụ thân!"
Lư Tập Lê cũng không để ý đến, nhanh chân đi ra ngoài, lưu lại một tiếng mành lều va đập.
Mành lều đập xuống, cắt đứt tầm mắt truy đuổi của Lư Dương Song.
Lư Dương Song cụt hứng ngồi ở trên giường.
Mất mát làm cho đau đầu, buồn nôn dâng lên.
Choáng váng đau đớn ập tới, hắn nằm lại giường nôn khan.
Đường Vu ở ngay bên ngoài, nhìn thấy Lư Tập Lê đi ra liền đi vào.
Hắn mới vừa vào liền nghe âm thanh nôn khan.
Lư Dương Song thiếu chút rơi xuống giường.
Đường Vu nhanh đi dìu, nói:
"Lư công tử, đau đầu buồn nôn là phản ứng bình thường, không cần quá lo lắng.
Công tử mất máu quá nhiều, vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi."
Lư Dương Song gật gật đầu, không lên tiếng, thuận theo nằm xuống.
Đường Vu nói:
"Tiểu thần đi lấy cháo hâm nóng cùng một chút nước ấm đến.
Lư công tử hôn mê một ngày, chỉ sợ cũng đói bụng."
Lư Dương Song có chút thất thần, gật gật đầu, nói:
"Ừ...!Cám ơn ngươi."
Đường Vu đi ra, trước đi tìm Ngô Củ cùng Tề Hầu báo cáo.
Ngô Củ nghe nói Lư Dương Song tỉnh rồi, vui vẻ vô cùng, liền vội vàng nói:
"Quả nhân đi xem xem."
Tề Hầu thấy Ngô Củ cao hứng như vậy, dấm chua dâng trào.
Bất quá Lư Dương Song là ân nhân cứu mạng Ngô Củ.
Nếu như không có Lư Dương Song liều mình cứu giúp, Tề Hầu cảm thấy Nhị ca tuyệt đối không tránh khỏi bị thương.
Bởi vậy Tề Hầu cũng cảm kích Lư Dương Song vạn phần.
Lư Dương Song nằm ở trên giường, trong lều không có ai.
Cũng không biết có phải do đau đầu buồn nôn, hay vì mất máu quá nhiều, nói chung vào lúc này Lư Dương Song đặc biệt yếu ớt.
Hắn bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn nhỏ.
Thấy không có ai bên cạnh, vành mắt đỏ lên, cũng khóc lên, mũi cũng hồng hồng.
Vừa lúc đó, Ngô Củ cùng Tề Hầu từ bên ngoài đi vào, Lư Dương Song sợ hết hồn.
Hắn nhanh chóng đưa lưng về phía cửa, dùng sức lau mặt của mình.
Nước mắt lau khô, chỉ có điều mắt mũi hồng như quả đào, càng lau càng sưng.
Ngô Củ thấy Lư Dương Song hai mắt sưng đỏ, như một con mèo con bị vứt bỏ, nhất thời đau lòng, liền vội vàng nói:
"Làm sao vậy?"
Lư Dương Song nói:
"Không...! Không có gì.
Chỉ là đầu có chút đau, không tự chủ được liền...!khóc...! Cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Khiến Vương thượng cười chê rồi."
Tề Hầu nhíu mày, thấy đứa nhỏ này cũng không giỏi nói dối, liền nói:
"Lư tướng quân vừa mới lĩnh công vụ, đã rời đi.
Ngươi hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm.
Lư tướng quân cực nhọc cả ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc ngươi, một khắc cũng không rời."
Lư Dương Song nghe Tề Hầu nói, mở to hai mắt.
Đôi mắt mở lớn mang theo nước mắt, hận không thể biến thành mắt long lanh.
"Thật...!Thật sao?"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Cô không đến mức lừa gạt đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch như ngươi."
Lư Dương Song đôi mắt hồng như quả đào, lại lập tức hưng phấn lên, vui vẻ nói:
"Thật...!Thật a! Vậy ta...!Ta cần phải hôn mê lâu một chốc."
Ngô Củ nghe hắn nói, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương của chính mình, nói:
"Nói cái ngốc gì đó.
Ngươi mới vừa tỉnh lại, ăn một chút gì lót dạ đi.
Mấy ngày nay ăn nhiều món bổ máu."
Lư Dương Song dùng sức gật đầu, trong nháy mắt bụng cũng kêu "ùng ục ùng ục".
Hắn cười khúc khích nói:
"Quả thật là đói bụng."
Đường Vu bưng cháo lại đây, Ngô Củ tự mình cho Lư Dương Song ăn cháo.
Lư Dương Song bởi vì hưng phấn, không cần người khác tới đút, tự mình bưng chén cháo uống.
Ngô Củ sợ hắn bị cháo bỏng chết.
Lư Dương Song uống hết một bát cháo, phóng khoáng lau miệng.
Ăn no xong mới phát hiện chân có chút vấn đề, bị bó buộc, hơn nữa không thể chuyển động, hắn kinh ngạc nói:
"Vương thượng, chân Dương Song..."
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Không có việc gì.
Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe theo Đường Nhi nói, chân rất nhanh liền có thể trở lại bình thường.
Bảo đảm ngươi có thể chạy có thể nhảy."
Lư Dương Song vội vàng gật đầu, nói:
"Dương Song nhất định nghe lời."
Dương Song ăn no, Ngô Củ liền để hắn nghỉ ngơi.
Ngủ nhiều như vậy có thể dưỡng sức.
Lư Dương Song không tiện ở trước mặt Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ngủ.
Bất quá rất nhanh liền buồn ngủ, hắn không chống cự nổi liền ngủ.
Ngô Củ đắp chăn cho Lư Dương Song, nói:
"Đường Nhi, ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi."
Đường Vu gật gật đầu, liền đi ra ngoài trước.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ở bên cạnh một chốc, Tề Hầu nói:
"Dương Song quả thật là đứa trẻ tốt, rất dễ dàng thỏa mãn.
Cô chưa từng gặp ai không có dã tâm như vậy."
Ngô Củ gật gật đầu.
Lư Dương Song xác thực vô cùng lạc quan, dễ dàng thỏa mãn.
Lư Dương Song ngủ rất ngon, ngái khò khè, ôm chăn lẩm bẩm nói mê.
"Phụ thân..."
Yến tiệc rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Vì yểm trợ cho Lư Tập Lê làm việc, tiệc cũng rất phô trương.
Trong hành dinh vừa ăn uống vừa múa hát, đốt lửa trại, tất cả mọi người bắt đầu thoải mái chè chén.
Lư Dương Song rất nhanh liền bị đánh thức.
Nghe phía bên ngoài huyên náo, hắn không nhịn được cũng muốn đi xem một chút.
Vừa vặn Ngô Củ cùng Tề Hầu đến xem Lư Dương Song, thấy Lư Dương Song vẻ mặt hưng phấn muốn đi, Ngô Củ cười nói:
"Muốn đi ra ngoài ăn thịt, uống chút rượu không?"
Lư Dương Song nói:
"Chuyện đó...!Dương Song có thể đi sao?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Ngươi mất máu quá nhiều, có thể ăn đương nhiên phải ăn nhiều hơn."
Ngô Củ nói Tử Thanh lấy xe lăn đến.
Bọn họ trước đã có kinh nghiệm, Lư Dương Song chân bộ dáng này nhất định phải ngồi xe lăn, bởi vậy đã sớm chuẩn bị.
Lư Dương Song ngồi ở trên xe lăn lần đầu tiên, rất tò mò, sờ bên trái một chút sờ bên phải một chút.
Hắn tự mình di chuyển xe lăn chơi, xoay tròn đến thiếu chút chóng mặt nôn khan.
Mọi người rời lều ra bên ngoài.
Nhóm sĩ phu bắt đầu chúc rượu.
Ngô Củ cùng Tề Hầu khá là bận rộn, không thời gian chăm sóc Lư Dương Song.
Lư Dương Song ngồi ở trên xe lăn, gặm thịt nướng.
Lúc mới tỉnh lại ăn thanh đạm, hiện tại bụng đói cồn cào.
Bên cạnh có mấy con cháu tôn thất trước đây vì Lư Dương Song mà bị thiệt thòi.
Bây giờ nhìn thấy Lư Dương Song chân bị thương thượng, trên mặt buộc băng gạc, bọn chúng liền đắc ý, cười ha ha đi tới.
Một con cháu tôn thất đạp vào bánh xe lăn, Lư Dương Song thiếu chút bị đạp tiến vào đóng lửa.
Bởi vì không có phòng bị, hắn bị sợ hết hồn, thịt trong tay cũng rơi vào lửa.
Lư Dương Song kinh hãi, đám con cháu tôn thất cười lớn, lại muốn đạp xe lăn vào trong đống lửa.
Lư Dương Song lập tức nắm chắc bánh xe.
Mấy con cháu tôn thất kia tuy rằng đạp trúng, thế nhưng xe lăn chắc chắn không xê dịch.
Lư Dương Song lực cánh tay kinh người, không có bị di chuyển.
Mấy con cháu tôn thất kia không làm được, muốn tiếp tục đạp.
Bên này truyền đến cười to, Ngô Củ đã chú ý tới.
Nhìn thấy đám con cháu tôn thất kia bắt nạt người, Ngô Củ tức giận nổi trận lôi đình.
Bọn họ rõ ràng bắt nạt Lư Dương Song hiện tại không đứng lên được.
Ngô Củ vừa muốn qua đi, bất quá có người nhanh hơn.
Đám con cháu tôn thất đang bắt nạt người, đột nhiên kêu lớn.
"A a a a"
Có người dùng một tay nhấc con cháu tôn thất lên vứt ra phía sau.
Mấy người kia bị kinh hách, quay đầu nhìn, sợ đến càng không dám nói lời nào.
Mà Lư Dương Song đầy mặt kinh hỉ nói:
"Phụ thân!"
Lư Tập Lê đã trở về, sắc mặt vô cùng âm trầm, lạnh lùng nhìn mấy con cháu tôn thất.
Hắn không nói một câu, thế nhưng mấy người kia tựa hồ đã bị dọa cho sợ rồi, nhanh chóng chạy trốn.
Lư Dương Song nhìn thấy Lư Tập Lê vì mình ra mặt, tất nhiên càng cao hứng.
Hắn hưng phấn di chuyển ghế lăn qua.
Lư Tập Lê lại đi lướt qua Lư Dương Song, không dừng lại, tới trước mặt Ngô Củ, chắp tay nói:
"Vương thượng, Tập Lê có chuyện quan trọng bẩm báo."
Ngô Củ nói:
"Vào mộ phủ nói chuyện."
Lư Tập Lê chắp tay, cùng Ngô Củ tiến vào mộ phủ.
Ngô Củ, Tề Hầu, Lư Tập Lê tiến vào mộ phủ.
Ngô Củ cũng gọi Đấu Kỳ vào mộ phủ.
Lư Tập Lê vội vàng đem một thứ ra trình lên Ngô Củ.
Đó là một cái bẫy thú bằng đồng thau.
Loại bẫy này Ngô Củ trước đây cũng đã gặp qua.
Khi bọn họ đi trị lũ lụt, Tề Hầu còn bị bẫy thú kẹp chân máu me đầm đìa.
Bất quá cái bẫy thú này rất kỳ quái, còn có thêm thứ khác.
Lư Tập Lê nói:
"Vương thượng, bộ bẫy thú này Tập Lê thu được từ trong bụi cây ở bãi săn.
Bẫy giống như thế này cũng không ít."
Lư Tập Lê dẫn theo người đi tìm những phục binh kia.
Chỉ có điều phục binh không có tìm được, thế nhưng thấy được rất nhiều bẫy thú.
Nếu như không phải bởi vì Lư Tập Lê thận trọng, binh lính đã bị bẫy thú kẹp trúng.
Lư Tập Lê nói:
"Kim loại rèn đúc bộ bẫy thú này tại Sở quốc không có."
Hắn vừa nói như thế, Đấu Kỳ bước tới trước kiểm tra, lập tức sắc mặt âm trầm lại, nói:
"Vương thượng, Lư tướng quân nói không sai.
Loại chất liệu này, còn có kỹ thuật rèn đúc, nếu Đấu Kỳ không có nhìn lầm, đây là tay nghề người Dung.
Trừ người Dung ra, rất ít người chế tạo được ra đồ vật tốt như thế này."
Trước đó Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng đã hoài nghi người Dung.
Dù sao nếu là người Bộc đánh lén, sao có khả năng mặc xiêm y của chính mình.
Đây chẳng phải là quá ngu xuẩn?
Bây giờ lại có bộ bẫy thú, tựa hồ càng nói rõ phục binh rất có thể là người Dung.
Ngô Củ kiểm tra bộ bẫy thú.
Bộ bẫy thú ngoại trừ được làm khéo léo, còn có thêm hai đồ vật khác.
Một cái hộp có lỗ nhỏ, bên trong tràn ra chất sền sệt như bùn màu xanh lá có cây cỏ.
Một thứ khác là lục lạc.
Bởi vì có lục lạc, mấy người Lư Tập Lê lúc lấy bẫy thú đi phí rất nhiều thời gian, vì không muốn lục lạc kêu.
HunhHn786
Nếu có con mồi bị kẹp bên trong bẫy, cặp răng cưa bắn lên, lục lạc liền sẽ bị lay động.
Ngô Củ cầm lục lạc lắc lắc.
"Leng keng leng keng!"
Âm thanh lanh lảnh, truyền đi rất tốt.
Chỉ sợ đây là còi báo động do người Dung chế tạo ra.
Chỉ cần con mồi mắc bẫy, phục binh mới xuất hiện bắt con mồi.
Ngô Củ nhìn hộp nhỏ, nói:
"Cái này dùng làm gì? Bên trong là hương liệu sao?"
Đấu Kỳ nhìn vật kia, nói:
"Vương thượng, đây là thứ xua đuổi thú hoang.
Bên trong hành dinh cũng có đặt loại hương liệu này."
Nơi này có rừng có núi, mùa xuân hạ thú hoang rất nhiều.
Chỗ dựng hành dinh tuy rằng cây cối đều dọn sạch, thế nhưng thú hoang vẫn chạy tới.
Bởi vậy trong hành dinh cũng đặt hương liệu xua đuổi thú hoang.
Loại hương liệu này chẳng hề gay mũi, thế nhưng thú hoang không thích, bởi vậy sẽ không chạy đến hành dinh.
Đấu Kỳ vừa nói như thế, Ngô Củ lập tức hiểu.
Bộ bẫy thú đặt ở trong bụi cây, phục binh là sợ thú hoang đạp phải mới thêm hương liệu.
Ngô Củ híp mắt nhìn bộ bẫy thú chế tạo tinh xảo, cười cười, nói:
"Những người này chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhưng đáng tiếc..."
Ngô Củ nói, dừng một chút, nói với Lư Tập Lê:
"Lư tướng quân, chờ sau khi trời tối, ngươi mang binh đi ra ngoài, lặng lẽ đem tất cả bẫy thú mang về cho Quả nhân."
Lư Tập Lê lập tức chắp tay nói:
"Dạ! Vương thượng."
Ngô Củ nói:
"Nhất định hành động cẩn thận, tuyệt đối không nên rung động lục lạc."
"Dạ!"
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, ngươi nghĩ tới biện pháp tốt gì?"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Không là biện pháp gì tốt, chỉ là muốn lấy gậy ông đập lưng ông.
Cho đám phục binh không dám ra ánh sáng kia nếm thử mùi vị bẫy thú.
Hơn nữa mua một tặng một.
Quả nhân cho thêm bọn họ một bộ cùm."
"Cùm?"
Tề Hầu có chút ngờ vực.
Ngô Củ lập tức mở một tờ da dê vẽ hình, rồi giao cho Đấu Kỳ, nói:
"Làm phiền Mạc Ngao đi chuẩn bị vật này.
Buổi tối ngày mai chúng ta dùng tới."
Đấu Kỳ lập tức nhận da dê, nói:
"Dạ! Đấu Kỳ liền đi chuẩn bị."
Mọi người sau khi bàn bạc xong liền rời mộ phủ.
Lư Tập Lê đi ra, nhìn thấy Lư Dương Song.
Lư Dương Song ở ngoài mạc phủ chờ, vẻ mặt chờ mong nhìn Lư Tập Lê, vô cùng vui vẻ gọi:
"Phụ thân!"
Lư Tập Lê nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Có việc gì không?"
Lư Dương Song cười nói:
"Phụ thân, Dương Song có chuyện muốn nói cùng ngài."
Vào lúc này Đấu Kỳ cũng từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn bọn họ.
Lư Tập Lê liền vẫy tay nói:
"Nhanh đi về lều nói.
Buổi tối ta còn có công vụ, có lời gì nói ngắn gọn."
Lư Dương Song không có bị đả kích, vẫn cứ vui vẻ nói cùng Lư Tập Lê.
"Sẽ không làm lỡ công việc của phụ thân."
Hai người tiến vào lều, Lư Tập Lê thấy Lư Dương Song vui vẻ, nhíu nhíu mày, nói:
"Nói mau."
Lư Dương Song liền vội vàng nói:
"Dương Song là muốn đa tạ phụ thân chăm sóc con.
Vương thượng cùng Tề Công nói phụ thân hôm qua chiếu cố Dương Song cả ngày.
Hôm nay phụ thân đi làm việc, căn bản không có nghỉ ngơi, mong ngài chú ý thân thể."
Lư Tập Lê nhìn Lư Dương Song tinh thần phấn chấn mặt mày hớn hở.
Lư Dương Song cười lên gương mặt rạng rỡ loá mắt, thần thái sáng láng.
Lư Tập Lê nhìn hắn cười, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, càng ngày càng khó coi.
Lư Dương Song bị vẻ mặt của Lư Tập Lê làm sợ hãi.
Lư Tập Lê lập tức nói:
"Ngươi có thể đi."
Lư Dương Song kinh ngạc, nói:
"Phụ thân...!Con làm sai chuyện gì?"
Lư Tập Lê liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Ngươi không sai.
Chỉ là ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Lư Dương Song bị giội nước lạnh.
Từ đầu đến chân đóng băng, cổ họng run run đến mấy lần.
"Con...!Dương Song cáo lui trước..."
Hắn nói xong, nhanh chóng di chuyển xe lăn ra khỏi lều.
Lư Tập Lê nhìn Lư Dương Song chạy thoát thân, trong lòng liền có chút áy náy.
Hắn vội vã xốc mành lều nhìn ra bên ngoài.
Đúng dịp Đấu Kỳ đi tới.
Đấu Kỳ đối với Lư Tập Lê chắp tay, tựa hồ muốn thương lượng công việc.
Lư Tập Lê mời Đấu Kỳ vào trong.
Đấu Kỳ nói:
"Lư tướng quân cần đi đâu sao?"
Lư Tập Lê cười lạnh một tiếng, nói:
"Mạc Ngao đại nhân là tới bàn luận công việc?"
"Quả thật là đến bàn luận công việc.
Bất quá ta cũng muốn khuyên nhủ tướng quân.
Dù sao Dương Song chẳng hề biết thân thế của chính mình.
Huống hồ Dương Song cũng không có làm gì sai."
Lư Tập Lê không muốn nói cái này, chỉ nói:
"Lẽ nào sai chính là Tập Lê?"
Lư Tập Lê buổi tối phải đi thu gom tất cả bẫy thú.
Ngô Củ tự có chỗ dùng.
Ban đêm hành động thuận lợi.
Lư Tập Lê đã biết vị trí cụ thể, mang binh đi lấy bẫy thú về.
Bọn họ dùng vải bố trùm lên bẫy thú, phòng ngừa lục lạc phát ra âm thanh, sau đó mang tất cả về quân doanh.
Ngô Củ nhìn những bẫy thú, cười cười, nói:
"Tháo lục lạc ra, ngày mai buổi tối chúng ta mời khách...!vào cuộc."
Tuy rằng mọi người không biết Ngô Củ có