Ngô Củ mở mắt vừa vặn nghe Tề Hầu đắc chí nói, đem chăn cuộn lại vứt trên mặt Tề Hầu.
Tề Hầu tiếp được, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, dậy rồi?"
Ngô Củ đỏ mặt, trừng Tề Hầu một cái.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, ngươi thật là bá đạo.
Rõ ràng là chính ngươi giở trò."
Ngô Củ cũng biết, thế nhưng kết quả này cùng tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.
Bản thân đã tính kế nhiều người như vậy, tại sao lần này lật thuyền trong "cống ngầm"?
Tiệc mừng thọ Tần Bá diễn ra trước hội minh.
Vào lúc này người Sở quốc vô cùng thanh nhàn, mà người Tần quốc trở nên bận rộn chuẩn bị tiệc.
Công tử Bạch đang kiểm tra tình hình chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Hắn đi một vòng chung quanh.
Đại Thứ Trưởng Tần quốc đi tới, cung kính, chắp tay nói:
"Công tử, có thể đi nói chuyện được không?"
Công tử Bạch liếc mắt nhìn Đại Thứ Trưởng, gật đầu một cái.
Hắn đi theo Đại Thứ Trưởng đến lều.
Ngô Đao cũng theo ở phía sau, chuẩn bị đi vào.
Đại Thứ Trưởng lại giơ tay lên, nói:
"Xin Công tử cho lui những người khác."
Công tử Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Đao, lập tức cười, nói:
"Lui người? Bên cạnh bổn Công tử cũng không có ai, chỉ có một con chó cũng cần lui?"
Ngô Đao không nói gì, vẫn cứ vô cùng lạnh lùng.
Biểu tình không có biến hóa, hắn đứng ở bên cạnh, phảng phất Công tử Bạch cũng không phải nói hắn.
Lời này ngược lại khiến Đại Thứ Trưởng cười ha hả, nói:
"Nói hay lắm, nói cũng đúng, vậy thì cùng nhau tiến vào thôi."
Ba người đi vào lều, bên trong cũng không có người khác.
Đại Thứ Trưởng nói thẳng vào vấn đề.
"Nói thật cùng Công tử, đại nghiệp của ngài đang ở trước mắt rồi!"
Công tử Bạch híp mắt, lập tức cười nói:
"Lời này...!Bạch không quá rõ, kính xin Đại Thứ Trưởng chỉ điểm."
Đại Thứ Trưởng cười nói:
"Chỉ điểm? Công tử ngài rõ ràng trong lòng.
Chuyện đời này ngài muốn làm nhất là cái gì? Còn không phải leo lên bảo tọa quốc quân Tần quốc.
Bây giờ thời cơ trước mắt.
Quân thượng già rồi, đã không phải là quốc quân hùng tâm tráng chí năm xưa.
Tần quốc đang phát triển không ngừng, mà quân thượng lại không biết tiến thủ.
Cả con gà non Sở quốc cũng không dám động.
Công tử nói, có phải là ông ấy già rồi không?"
Công tử Bạch vừa nghe, híp mắt nói:
"Thì ra Đại Thứ Trưởng nói chuyện Sở Vương...!Quân phụ nói cũng không phải không có lý.
Sở quốc mạnh mẽ, nếu khai chiến, Tần quốc cũng không có tự tin tất thắng.
Loại hổ hoang chưa bị thuần phục, có thể không chọc liền không chọc."
Đại Thứ Trưởng nghe, cười lạnh, nói:
"Công tử là người thừa kế vị trí quốc quân Tần quốc.
Bây giờ quốc quân già rồi, lẽ nào Công tử cũng già rồi? Chỉ là một Sở quốc mà thôi.
Bây giờ toàn bộ hành dinh đều là của Tần quốc chúng ta, Công tử gật đầu, chờ trên hội minh, diệt đi Sở Vương, lão thần liền đề cử Công tử làm quốc quân Tần quốc!"
Công tử Bạch nghe, đôi mắt giật giật, thế nhưng cũng không nói lời nào.
Đại Thứ Trưởng thâm trầm cười, nói:
"Công tử, tâm nguyện lớn nhất đời này không phải là làm quốc quân sao? Không thể tiếp tục như vậy.
Quân thượng vẫn còn kỳ vọng đối với Công tử Gia, bằng không sẽ không vì Công tử Gia trái ý mà tức giận như vậy.
Ngài tự suy nghĩ đi, đến cuối cùng, quân thượng sẽ truyền ngôi cho người hai tay tàn tật, hay là truyền ngôi cho người chiến công hiển hách đây!?"
Công tử Bạch nghe ra Đại Thứ Trưởng đang đe dọa hắn, không khỏi cười, nói:
"Đại Thứ Trưởng, lời này là đang muốn yêu cầu hợp tác? Bạch sao nghe không hiểu?"
Đại Thứ Trưởng không có sợ hãi nói:
"Ngươi nói đúng, lão thần không phải yêu cầu hợp tác.
Nếu lần này đại kế thành công, lão thần có thể đề cử Công tử làm quốc quân Tần quốc, đó chính là ân nhân! Hừ hừ, nếu Công tử không hợp tác, cũng không sao, lão thần liền đi nói cho quân thượng biết, con trai độc nhất của quân thượng, Công tử ưu tú, chiến công lớn lao, văn thao vũ lược, kỳ thực từ hai năm trước đã biến thành tàn phế!"
Công tử Bạch sắc mặt âm trầm lại, nói.
"Bạch có cơ hội lựa chọn?"
"Ngươi biết là tốt.
Kế hoạch cụ thể, thời điểm đó lão thần thông báo tiếp.
Ngươi chỉ để ý nghe theo, đều là chỗ tốt cho ngươi.
Hiện tại...!Có thể mang theo chó của ngươi đi."
Công tử Bạch sắc mặt càng âm trầm, hừ lạnh một tiếng, tức giận bước nhanh ra khỏi lều.
Ngô Đao đuổi theo sát ở phía sau Công tử Bạch.
Công tử Bạch đi thẳng về phía trước, rất đi mau ra khỏi hành dinh, đi tới sườn núi bên cạnh, chỗ đó có một dòng sông.
Công tử Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Đao vóc người không cao to, chân cũng không có dài, đuổi theo thấp giọng gọi:
"Công tử..."
Hắn còn chưa nói hết, Công tử Bạch đã lớn tiếng nói:
"Đi ra, để ta một mình yên tĩnh."
Ngô Đao liền vội vàng dừng lại, vô cùng an phận đứng ở một bên, nhìn Công tử Bạch, nói:
"Vâng, Công tử."
Ngô Đao nói xong, liền quay đầu đi hướng hành dinh.
Công tử Bạch một mình đứng ở bên bờ sông.
Chờ Ngô Đao đi xa, hắn mới chậm rãi nhấc hai tay lên.
Tay áo rộng che cánh tay, chỉ lộ ra hai bàn tay to, thoạt nhìn vô cùng có lực.
Công tử Bạch nhìn lòng bàn tay, chậm rãi xốc tay áo lên.
Giấu ở trong ống tay áo, trên cổ tay có một vết sẹo rất đáng sợ.
Công tử Bạch duỗi tay nắm chặt vết sẹo, tay có chút phát run.
Tay còn lại cũng là bộ dáng này.
Hai vết sẹo quấn quanh hai cổ tay.
Công tử Bạch cúi đầu nhìn, tựa hồ lâm vào trong ký ức.
Hắn vốn không phải tàn phế, cũng là anh hùng giống Công tử Gia.
Hơn nữa Công tử Bạch cảm thấy chính mình hơn thúc phụ, bởi vì hắn còn trẻ.
Hắn còn thời gian rất dài, có thể tranh đoạt vị trí Thái tử, mãi đến tận khi...
Mãi đến khi trong chiến dịch, Công tử Bạch bị người Tây Nhung bắt.
Người Tây Nhung dùng gông xiềng cố định cánh tay hắn, sau đó dùng binh khí cứa trên cổ tay của hắn.
Một đao, hai đao, ba đao...
Từng đao từng đao cứa xuống, Công tử Bạch tựa hồ nghe âm thanh da thịt chia lìa.
Đau đến hắn ngất đi, cũng đau mà tỉnh lại.
Máu tươi nơi cổ tay phun trào ra, nhỏ xuống tí tách thành vũng, trong tiếng cười của người Tây Nhung.
Công tử Bạch thấy hai tay của mình vô lực rủ xuống, máu me đầm đìa.
Hắn không có cách khống chế hai tay của chính mình, không nhấc lên nổi, bất động, thậm chí đau đớn cũng trở nên mơ hồ.
Chỉ có tiếng cười lớn cả ngày lẫn đêm vang vọng bên tai Công tử Bạch, như một loại bùa chú ám ảnh.
Sau đó Đại Thứ Trưởng mới phái binh tiếp viện.
Khi binh lính cứu Công tử Bạch từ trong tay Tây Nhung ra ngoài, Công tử Bạch sống không bằng chết.
Hắn cảm thấy chính mình còn không bằng trực tiếp chết đi.
Hai tay hắn không thể động đậy, muốn tự sát cũng không có sức.
Hắn biến thành một người tàn phế.
Đại Thứ Trưởng đáp ứng giúp hắn giữ bí mật, chỉ cần hắn làm vây cánh.
Từ đó về sau, Công tử Bạch đã thay đổi, âm trầm mù mịt, tàn nhẫn nóng nảy.
Không lý do cũng nổi giận, ngay cả khí trời không tốt cũng sẽ khiến cho Công tử Bạch nổi giận.
Người khác không biết, chỉ cho là Công tử Bạch tính quý tộc quá nặng.
Kỳ thực bọn họ không biết, bởi vì hắn đau.
Đau thấu xương.
Bất kể là trời âm u, trời mưa, tuyết rơi, sương mù, hai tay Công tử Bạch đều sẽ đau như đứt một lần nữa.
Công tử Bạch chìm vào ký ức mù mịt, thậm chí có người đi tới cũng không hay.
Hắn bây giờ tuy rằng hai tay tàn tật, nhưng là người luyện võ, cũng coi như là tai thính mắt tinh.
Vừa rồi chỉ lo hồi ức, hoàn toàn không chú ý bên cạnh có người.
Ngô Củ nghe nói bên sườn núi có sông.
Dù không có thiếu cá thịt nhưng dù sao cũng rảnh rỗi, Ngô Củ liền mang theo Đường Vu Tử Thanh tới xem một chút.
Nếu như có thể bắt con cá làm cá nướng cũng không tệ.
Ngô Củ nào có biết vừa đến liền thấy một người nam tử đứng ở bờ sông ngẩn người.
Không biết hắn đang nhìn cái gì, nắm cổ tay của chính mình.
Ngô Củ nhẹ nhàng đi tới, nhíu mày, nói:
"Tần công tử, bên cạnh Quả nhân là Đường Vu, y thuật cao siêu.
Nếu Tần công tử không chê, có thể để cho Đường Vu xem bệnh một chút."
Công tử Bạch nghe âm thanh ngẩn ra, lập tức bắt đầu đề phòng.
Hắn vội vã thả tay áo xuống che khuất hai tay của chính mình, nhàn nhạt nói:
"Sở Vương có ý tốt, Bạch xin nhận, chỉ có điều Bạch thân thể cường tráng vô cùng, cũng không có bệnh gì, chỉ có thể cảm tạ Sở Vương."
Hắn nói, chắp tay, lập tức nói:
"Bạch còn phải đi đốc xúc tiệc mừng thọ.
Sở Vương xin cứ tự nhiên.
Bạch xin đi trước, thứ lỗi không tiếp được."
Ngô Củ nhíu mày cười cười, nói:
"Tần công tử xin cứ tự nhiên, không cần khách khí."
Công tử Bạch không nói nữa, chỉ là liền chắp tay, sau đó nhanh chân ly đi về hướng hành dinh.
Ngô Củ ngờ vực quay đầu lại nhìn Công tử Bạch, sờ sờ cằm.
Tề Hầu đang chờ ăn cá nướng, Ngô Củ rất nhanh liền trở về.
Bất quá không có cá.
Trong sông chỉ có một ít cá nhỏ không có nhiều thịt.
Ngược lại thu được một ít tôm sông, có thể rang lên, vừa mềm xốp giòn giòn dùng nhắm rượu.
Ngô Củ để Tề Hầu chờ, liền đi khu bếp làm tôm rang, lại làm thêm hai món nhắm.
Chờ một lát khi trời tối, uống chút rượu, nhâm nhi mồi, thích thú cỡ nào.
Ngô Củ làm xong mồi nhắm rượu bưng trở về.
Không ngờ bởi vì một ngày nữa chính là tiệc mừng thọ, Phong Thư cùng Triệu Gia liền lại đây thương thảo một chút.
HunhHn786 Bọn họ không biết tại tiệc mừng thọ có lần thứ hai đưa ra chuyện phân chia lãnh thổ hay không, nên đến hỏi Ngô Củ một chút.
Ngô Củ tại cửa lều gặp hai người, liền cười nói:
"Các ngươi có lộc ăn, vào ngồi một chút đi."
Tề Hầu ngóng trông ăn tôm rang, uống rượu ngon cùng Nhị ca.
Kết quả Ngô Củ dẫn về hai kẻ cướp đồ ăn.
Ngô Củ làm một đĩa tôm, một người ăn cũng không đủ, còn phải phân cho Phong Thư cùng Triệu Gia, trái tim Tề Hầu đang chảy máu, một mặt bất đắc dĩ.
Mọi người ngồi xuống, Triệu Gia cùng Phong Thư vội vã cảm tạ Ngô Củ.
Thức ăn trước mắt, Tề Hầu liền đưa tay kéo một cái.
"Roẹt!"
Đĩa thức ăn dịch chuyển về phía hắn.
Dụng cụ đựng thức ăn bằng đồng thau bị cọ phát ra âm thanh đặc biệt rõ ràng chói tai.
Mọi người đều thấy động tác Tề Hầu.
Triệu Gia cùng Phong Thư có điểm há hốc mồm, mà Ngô Củ lập tức chỉnh lại, thấp giọng nói:
"Có chút phong độ đi."
Tề Hầu vẻ mặt thành thật nói:
"Nhị ca, phong độ không có ăn, phần đó Cô ăn không đủ no."
Giọng Tề Hầu không nhỏ, Triệu Gia cùng Phong Thư đều nghe thấy được, vội vã cúi đầu, làm bộ không có nghe.
Ngô Củ trừng hắn một cái.
Rõ ràng là quốc quân phong thần tuấn lãng, tại sao phải cố tình thành "bán manh"!?
Ngô Củ ho khan, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, Triệu tướng quân, tay Công tử Bạch là bị thương thế nào?"
Ngô Củ hỏi như vậy, Triệu Gia căn bản không biết, nghi hoặc nói:
"Tay? Bị thương? Gia không rõ lắm."
Ngô Củ vẫy vẫy cổ tay của mình, nói:
"Tay Công tử Bạch thương tổn nghiêm trọng như vậy, Triệu tướng quân không biết?"
"Chuyện này...!Gia thực sự không biết.
Kỳ thực đứa cháu này cùng Gia chẳng hề thân thiết."
Nhiều năm trước xác thực vẫn rất thân thiết.
Triệu Gia không có con, cũng chưa có thành thân, bởi vậy đối với Công tử Bạch cũng không tệ lắm.
Hơn nữa tuổi bọn họ không cách nhau quá nhiều, Triệu Gia còn dạy võ nghệ cho Công tử Bạch.
Công tử Bạch càng lớn càng lão luyện thành thục, sau đó có chức quan liền bận rộn.
Hai người cắt đứt quan hệ là bởi vì Công tử Bạch đề nghị đem Triệu Gia đến Sở quốc làm con tin.
Là khoảng chừng hai năm trước, chuyện xảy ra quá đột nhiên, Triệu Gia không thể nào tiếp thu được.
Mà đại ca của hắn cũng đồng ý, điều này làm cho Triệu Gia càng không thể nào tiếp thu được.
Hắn cảm thấy đại ca là qua cầu rút ván, mà Công tử Bạch là lòng lang dạ sói.
Vào lúc ấy, trùng hợp chính là sau khi Công tử Bạch từ chiến trường trở về.
Triệu Gia không biết Công tử Bạch khi đó tay đầu tàn phế, bởi vậy tính tình biến đổi.
Hắn cảm thấy chính mình không có hi vọng khi so sánh với Triệu Gia, bởi vậy mới nóng lòng đưa Triệu Gia rời khỏi Tần quốc.
Triệu Gia thình lình nghe chuyện này, có chút choáng váng, không biết vì sao lại thế.
Ngô Củ ngờ vực liếc mắt nhìn Đường Vu.
Đường Vu nói:
"Theo tiểu thần nhìn thấy, vết thương trên cổ tay Tần công tử rất nặng, khi có gió mưa đều sẽ đau đớn cực kỳ.
Hơn nữa tay không có lực, không nâng được vật nặng, nhiều nhất là cầm đũa hoặc là chén rượu.
Đồng thời đũa cũng gắp không được đồ vật nhỏ.
Bởi vì tay không khống chế không được nên không có lực."
Đường Vu vừa nói như thế, mọi người đều thất kinh.
Tề Hầu nhai tôm rạo rạo, chân thành nói:
"Thì ra Công tử Bạch là tàn phế?"
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người trầm mặc.
Ngô Củ liếc nhìn Tề Hầu.
Vẫn có ngươi là ăn ngon miệng thôi!
Triệu Gia trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến lần cuối cùng Công tử Bạch xuất chinh.
Tựa hồ là hắn bị bắt làm tù binh, rất lâu mới cứu về.
Sau khi trở về hắn đóng cửa nghỉ ngơi một quãng thời gian rất dài.
Y quan nói không có việc gì lớn, đều là bị thương ngoài da, đã tốt đẹp.
Từ đó về sau, Công tử Bạch không đi chiến trường.
Trên triều đình có rất nhiều người nói Công tử Bạch nhát gan sợ chiến, dù sao hắn đã từng làm tù binh.
Triệu Gia nghĩ tới đây, thở dài nói:
"Gia chưa bao giờ biết...!Có chuyện như vậy."
Mọi người nói chuyện, Tề Hầu ăn tôm.
"Rạo rạo rạo!"
Hắn ăn sạch sẽ.
Trong cái đĩa chỉ còn dư lại mấy cái gai tôm không thể ăn, chẳng có cái gì khác.
Ngô Củ còn chưa kịp kinh ngạc, Tề Hầu đã đổi sắc mặt.
Hắn đột nhiên híp mắt, hai lông mày cũng kéo gần lại, sắc mặt âm trầm.
Từ kẻ tham ăn chuyển biến thái độ hơi lớn, Ngô Củ không phản ứng kịp.
Tề Hầu lạnh giọng quát lên:
"Ai ở bên ngoài!"
Tề Hầu nói, Triệu Gia mới chú ý tới bên ngoài có tiếng thở, thật có người đứng ở nơi đó.
Ngô Củ cùng Phong Thư hoàn toàn không nghe gì cả.
"Rầm!"
Mành lều đột nhiên bị đánh lên, một bóng người từ bên ngoài xông vào.
Tử Thanh lập tức rút kiếm.
Chỉ là bội kiếm vẫn chưa hoàn toàn ra, một cơn gió mạnh lập tức thổi tới.
Kiếm của Tử Thanh nhẹ nhàng trở vào trong vỏ kiếm.
Người đến động tác cực nhanh, Tử Thanh không thấy rõ.
Người kia đã lên tiếng, giọng rất khàn.
"Ti chức vô ý mạo phạm."
Người mặc áo đen kia vừa mở miệng, mọi người không hẹn mà cùng căng thẳng thần kinh.
Là Ngô Đao!
Ngô Đao vẫn một thân xiêm y thị vệ màu đen, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, như một pho tượng.
Ngô Củ âm thầm quan sát Ngô Đao, đột nhiên phát hiện trên cổ hắn có...!dấu hôn màu đỏ.
Nếu nói là dấu hôn, còn không bằng nói là cắn bị thương, tựa hồ còn tơ máu.
Triệu Gia vừa thấy, lập tức đứng dậy, ngăn cản Tử Thanh rút kiếm, chắp tay nói:
"Trước tiên chớ động thủ...!Vương thượng, Tề Công, Ngô Đao là người mình."
Phong Thư kinh ngạc nói:
"Người mình?!"
Ngô Củ nhíu mày, nhìn Ngô Đao, lại nhìn Triệu Gia.
Triệu Gia lập tức nói với Ngô Đao.
"Có chuyện quan trọng?"
Ngô Đao vội vã quỳ xuống, ôm quyền nói:
"Công tử, có chuyện hết sức khẩn cấp.
Công tử, Đại Thứ Trưởng cấu kết Vân quốc, chuẩn bị trong ứng ngoài hợp, dẫn người Vân quốc vào hành dinh, trong buổi họp giết chết Sở Vương cùng quân thượng...!Đưa Công tử Bạch lên làm tân quốc quân."
Mọi người giật nảy cả mình, nói:
"Đại Thứ Trưởng?"
Ngô Đao gật đầu nói:
"Đúng vậy.
Ngày trước Đại Thứ Trưởng đã lôi kéo Công tử Bạch, yêu cầu Công tử Bạch khống chế binh mã hành dinh.
Lần này tiệc mừng thọ và hội minh, tướng quân vốn là Công tử Bạch.
Nếu như hai người đó liên thủ, e sợ mấy ngày sau minh hội sẽ nguy hiểm."
Ngô Củ nheo mắt, nói:
"Cụ thể khi nào động thủ?"
Ngô Đao nói:
"Trong nghi thức tế tự minh hội.
Đại Thứ Trưởng đã liên lạc người Vân quốc.
Ngày mai chính là tiệc mừng thọ, người Vân quốc còn chưa kịp xuất binh, tiệc mừng thọ tạm thời an toàn."
Ngô Củ gật gật đầu.
Ngô Đao chắp tay nói:
"Sở Vương, xin sớm chuẩn bị."
Ngô Củ híp mắt cười, nói:
"Quả nhân nắm chắc rồi."
Ngô Đao nhìn Ngô Củ, lại nhìn Triệu Gia.
Triệu Gia gật gật đầu, Ngô Đao liền nói:
"Công tử, việc này can hệ trọng đại, ti chức là lén chạy đến.
Để tránh bị Công tử Bạch phát hiện, ti chức xin cáo lui trước."
Triệu Gia gật gật đầu, liền đối với Ngô Củ chắp tay nói:
"Vương thượng, Gia đi đưa Ngô Đao."
Ngô Đao nghe Triệu Gia nói, mím mím môi, ánh mắt lóe lên một cái, bất quá không hề nói gì.
Rất nhanh hai người đồng thời ra khỏi lều.
Triệu Gia chỉ là nhàn nhạt nói một câu:
"Đi theo ta."
Hai người đi đến chỗ vắng vẻ, Triệu Gia mới ngừng lại, nói:
"Ngô Đao, ngươi còn nhớ là ai cứu ngươi?"
Ngô Đao lập tức quỳ trên mặt đất, chắp tay nói:
"Là Công tử, ti chức cả đời không dám quên."
Triệu Gia vào lúc này quay đầu lại nhìn về phía hắn, thấp giọng nói:
"Vậy ta hỏi ngươi, tay Công tử Bạch là tàn phế?"
Ngô Đao lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Gia, lập tức liền cúi đầu, tựa hồ có hơi chần chờ, bất quá vẫn là chắp tay nói:
"Phải..."
"Khi nào tàn phế?"
Ngô Đao tựa hồ liền chần chờ một chút mới trả lời.
"Khoảng chừng...!Hai năm trước."
Triệu Gia cười lạnh, nói:
"Hai năm trước.
Hai năm...!Lâu như vậy ngươi vì sao không nói cho ta?"
Ngô Đao liền vội vàng nói:
"Chỉ là...!Chỉ là vẫn luôn chưa kịp báo cáo Công tử."
"Là chưa kịp, hay không nguyện ý báo cáo?"
Ngô Đao vừa nghe, vội vã dập đầu trên đất không dám đứng dậy, nói:
"Ti chức thất trách, thỉnh Công tử trách phạt! Ti chức cũng không bất trung, Công tử..."
Giọng hắn vốn là khàn, bởi vì sốt ruột càng khàn, hô hấp cũng biến thành dồn dập, còn có chút run lẩy bẩy.
Triệu Gia vào lúc này chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống.
Ngô Đao ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Gia.
Triệu Gia giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ dấu vết trên cổ hắn, híp mắt nói:
"Ở cùng Công tử Bạch thời gian lâu, ngươi có phải là đã quên thân phận?"
Vết thương trên cổ vẫn chưa có khép lại, rất đau, thế nhưng hắn không dám lên tiếng, liền vội vàng nói:
"Ti chức không dám quên đại ân đại đức của Công tử, ti..."
Triệu Gia lại cắt lời hắn, nói:
"Thôi, bây giờ tính toán cái đó cũng không có lợi gì.
Ta chỉ là để cho ngươi biết, vô luận ngươi đối với Công tử Bạch là thái độ gì, thương hại hắn, hay cái gì khác cũng được.
Thế nhưng...!Nếu Công tử Bạch thật sự cùng Đại Thứ Trưởng đón địch tạo ra nội loạn, như vậy ta quyết định không thể tha cho hắn."
Ngô Đao gật gật đầu, nói:
"Vâng, ti chức biết, ti chức đã rõ."
"Điểm này ngươi rõ là tốt rồi, trở về đi."
Ngô Đao vội vã đứng lên, nói:
"Vâng, Công tử."
Hắn xoa xoa bụi bẩn trên trán mình để tránh khỏi bị phát hiện, nhanh chóng đi về.
Ngô Đao võ công cao, phút chốc liền không thấy bóng dáng.
Thời điểm Phong Thư đi ra không thấy Ngô Đao.
Triệu Gia vẫn đứng tại chỗ suy tư.
Phong Thư thấy hắn xuất thần, liền đi tới, khẩu khí chua lòm ngay cả bản thân cũng không tự biết.
"Ngươi và Ngô Đao là quan hệ như thế nào?"
Triệu Gia quay đầu lại liếc mắt nhìn Phong Thư, cười cười, nhíu mày nói:
"Quan hệ gì? Ân nhân cứu mạng."
"Còn gì nữa không?"
"Còn gì? Ngươi nghĩ bọn ta có gì?"
Phong Thư hung tợn nói:
"Phi! Theo ta nghĩ, không có gì sắc phôi ngươi không làm được."
Triệu Gia cười nói:
"Oan uổng quá.
Sắc phôi bây giờ thê thiếp đều không có, nhưng bị gian thần làm mê đến đầu óc choáng váng."
Phong Thư sững sờ, lập tức khóe miệng cong lên, ho khan một tiếng, nói:
"Không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi."
Triệu Gia đuổi theo, duỗi tay giữ vịn vai Phong Thư, nói:
"Cùng đi?"
"Quỷ mới cùng đi với ngươi.
Ngươi cút ngay, đừng cản trở."
Ngô Đao trở lại lều Công tử Bạch.
Hắn chỉnh lý xiêm y một chút, phủi bụi đất trên người, bảo đảm không có sơ hở nào, lúc này mới hít sâu một hơi, ổn định hô hấp của mình, đi vào lều.
Hắn nhẹ nhàng vén mành, bước vào, sau đó nhẹ nhàng thả mành xuống.
Không để phát ra âm thanh, chậm rãi đi vào cũng là rón rén.
Ngay tại lúc này, người nằm ở trên giường ngủ đột nhiên, nói:
"Đi nơi nào."
Ngô Đao cứng đờ.
Công tử Bạch cũng không mở mắt, vẫn cứ nằm nghiêng, quay lưng đối diện hắn.
Ngô Đao nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, thấp giọng nói:
"Hồi bẩm Công tử, ti chức...!Ti chức đi tẩy rửa một chút, tự ý rời vị trí, thỉnh Công tử trách phạt."
Công tử Bạch sau khi nghe không nói gì, một hồi lâu cũng không nói, không biết có phải đã ngủ hay không.
Ngô Đao đứng tại chỗ, không nghe Công tử Bạch nói, liền đến đứng bên cạnh, chuẩn bị gác đêm.
Mà vào lúc này, Công tử Bạch đột nhiên lại lên tiếng, nói:
"Lại đây."
Ngô Đao lập tức đi tới.
Bất quá hắn có hơi căng thẳng, đi tới bên giường liền không có lại cử động.
Công tử Bạch chậm rãi xoay người lại, đôi mắt rất tỉnh táo, tựa hồ không có buồn ngủ.
Hắn nhìn chằm chằm Ngô Đao.
Ngô Đao phút chốc cảm thấy chính mình bị bại lộ.
Bất quá một khắc tiếp theo, Công tử Bạch đột nhiên bắt lấy cổ tay Ngô Đao.
Bởi vì Công tử Bạch không có sức, Ngô Đao không dám giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là theo động tác của hắn, bị túm lên giường.
Ngô Đao sợ đè lên Công tử Bạch, vội vã nghiêng người.
Công tử Bạch đem hắn đặt trên giường, đem người ôm vào trong lòng.
Ngô Đao giật mình, quả thực là hãi hùng khiếp vía.
Bọn họ đã làm qua nhiều lần, mỗi lần Công tử Bạch đều như phát tiết cơn giận, Ngô Đao luôn nhận đau đớn.
Cũng không phải là trời sinh tê dại, thế nhưng trải qua nhiều làm cho hắn trở nên tê dại.
Ở lần đầu tiên, hắn đau gào lên không ngừng, Công tử Bạch lại không dừng tay, còn nói cho hắn nhớ kỹ.
Sau đó chỉ Ngô Đao làm sai, không hài lòng Công tử Bạch, hoặc là Công tử Bạch tâm tình không tốt, tỷ như trời âm u trời có tuyết, sương mù, thậm chí là gió to, Công tử Bạch đều sẽ lệnh Ngô Đao hầu hạ.
Chuyện như vậy, Ngô Đao đã dần dần thành quen.
Chỉ là hắn không quen loại ôm ấp này, bởi vì thực sự không thường gặp.
Ngô Đao căng thẳng, không dám thả lỏng.
Công tử Bạch tựa hồ xem hắn là gối, ôm vào trong ngực.
Hắn vốn không cao to, hoàn toàn bị Công tử Bạch bao lại, gió thổi không lọt.
Công tử Bạch nhẹ nhàng hít hít hai lần.
Ngô Đao căng thẳng ngừng thở.
Liền nghe Công tử Bạch nói:
"Thơm quá, thật mát, ngươi đi tắm nước lạnh sao?"
Ngô Đao cảm giác môi Công tử Bạch ở chỗ dấu hôn.
Có chút đau, lại có điểm ngứa quái dị, hắn không khỏi run rẩy, thấp giọng nói:
"Phải."
Giọng vốn là khàn khàn, run lên không thành ra sao, nghe có chút quái dị, lại có chút gợi cảm khó giải thích được.
Công tử Bạch không có nói gì, mà chỉ ôm người.
Bên ngoài bắt đầu mưa, Ngô Đao có thể nghe tiếng từng giọt nước nhỏ xuống.
"Lách tách lách tách."
Rất nhiều giọt mưa nện xuống, phút chốc biến thành mưa rào.
Công tử Bạch vẫn ôm Ngô Đao, lại bắt đầu run rẩy.
Cổ tay của hắn không thể ức chế run rẩy lên.
Bị đau, Công tử Bạch lại như thú hoang gào thét, trên trán trong nháy mắt đều là mồ hôi.
Ngô Đao vội vã bò dậy, nói:
"Công tử! Ti chức phải đi lấy thuốc cho ngài..."
"Không cần."
Ngô Đao còn chưa nói hết, Công tử Bạch đã ngắt lời hắn, nói.
"Không cần đi.
Không có tác dụng, không cần để ý đến nó.
Chỉ là đau thôi, ta đã quen..."
Hắn nói, lại không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán lăn xuống.
Ngô Đao nhìn Công tử Bạch mặt mũi nhăn nhó hít sâu mấy hơi nói:
"Đừng đi đâu cả, ở bên ta một chốc."
Ngô Đao có chút giật mình.
Hôm nay Công tử Bạch thái độ tựa hồ có hơi khác, điều này làm cho Ngô Đao vô cùng căng thẳng.
Hắn không biết có phải mình bị lộ hay không.
Thế nhưng nếu như bị lộ, Công tử Bạch khẳng định không phải loại thái độ này, nhất định sẽ một đao giết chết.
Ngô Đao tuy rằng căng thẳng, thế nhưng không dám để lộ ra.
Trời mưa kéo dài, Công tử Bạch luôn luôn run, cho đến khi mưa ngừng lại, hắn phảng phất đã kiệt sức.
Khi Ngô Đao cho là hắn đau ngất đi, hoặc là đã ngủ thiếp đi, đột nhiên hắn nói:
"Ngô Đao."
"Có."
"Ngươi có phải là vĩnh viễn trung thành với ta."
Ngô Đao sững sờ, lập tức nói:
"Vĩnh viễn."
Công tử Bạch trầm giọng nói:
"Ta muốn ngươi thề."
Ngô Đao sững sờ, cũng đứng dậy, quỳ gối trên giường, giơ tay lên.
Bảo đao ra khỏi vỏ, cắt một đường, máu tươi từ trên bàn tay chảy xuống tiến vào tay áo màu đen.
Ngô Đao vô cùng bình tĩnh, nói:
"Ngô Đao tuyên thề, vĩnh viễn trung thành với Công tử.
Nếu không...!Ngũ lôi giáng xuống, vạn tiễn xuyên tâm, không chết tử tế được."
Công tử Bạch nghe, nắm chặt tay Ngô Đao, đem tới trước mắt.
Hắn nhẹ nhàng liếm máu tươi.
Dù đau, Ngô Đao cũng không dám động.
Công tử Bạch lập tức mở khóa dây lưng.
Ngô Đao lấy làm kinh hãi, liền vội vàng nói:
"Công tử, bên ngoài hết mưa rồi, ngài một đêm chưa ngủ, nghỉ ngơi một chốc đi.
Còn có tiệc mừng thọ cần Công tử chủ trì..."
"Suỵt! "
Công tử Bạch đem ngón tay trỏ đặt ở môi, bày ra động tác im lặng.
Ngô Đao lập tức không dám nói lời nào, chỉ là có chút run run nhìn hắn.
Dù sao đầu hôm đã làm, Ngô Đao bây giờ còn đau, có chút không chịu nổi.
Nhưng mà Công tử Bạch lần này động tác rất ôn nhu.
Ngô Đao hơi kinh ngạc.
Loại cảm giác này hình như là triền miên như người ta thường nói.
Ngô Đao không chống đỡ nổi.
Mà rốt cuộc có phải hay không, chưa có người nào nói cho hắn biết.
Hắn cũng chưa lĩnh hội qua, không thể nào so sánh.
Ngô Củ sau nửa đêm mới ngủ.
Hôm nay là tiệc mừng thọ, bất quá tối hôm qua có mưa, hôm nay tiệc mừng thọ có thể có khó khăn.
Tiệc mừng thọ bắt đầu vào hoàng hôn, Ngô Củ không vội vã dậy, ở trên giường lộn mấy vòng.
Tề Hầu còn chưa có tỉnh, Ngô Củ ngẩng đầu nhìn dung nhan Tề Hầu.
Mỗi lần nhìn mặt Tề Hầu, Ngô Củ lại minh bạch lời mấy cô gái thường nói, "nhan sắc vạn người mê" là có ý gì.
Ngô Củ thật không ngờ tới mình "già đầu" còn nhìn chằm chằm Tề Hầu, nhìn đến mê mẩn.
Ngô Củ nhìn chằm chằm môi Tề Hầu ngẩn người.
Tề Hầu đã mở mắt ra, Ngô Củ cũng không có phát hiện.
Vang lên một tiếng cười khẽ, Ngô Củ lúc này mới hoàn hồn, cảm giác mình bị Tề Hầu bắt tại trận.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca, Cô đẹp không?"
Ngô Củ nghe hắn hỏi như vậy, nghĩ thầm thật không biết xấu hổ, nhưng ngoài miệng trả lời:
"Bình thường thôi."
Tề Hầu cười tủm tỉm, nói:
"Bình thường thôi mà Nhị ca nhìn si mê.
Vậy nói rõ ngoại trừ tướng mạo, mị lực của Cô cũng không tồi?"
Ngô Củ buồn nôn.
Tại sao có thể có tự tin như vậy, gần như tự luyến?
Bởi vì không có việc gì, Ngô Củ không dự định dậy, chuẩn bị ngủ đến trưa, ăn ít thứ sẽ chờ buổi chiều dự tiệc mừng thọ.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ngủ nướng.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, về Đại Thứ Trưởng, ngươi chuẩn bị tính thế nào?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Hôm nay tiệc mừng thọ, trước tiên thăm dò nội tình lại nói.
Vân quốc? Đại Thứ Trưởng Tần quốc ánh mắt thiển cận, lại liên minh với Vân quốc.
Đây không phải là tự đập bảng hiệu?"
Tề Hầu cười, nói:
"Đúng vậy."
Hai người không có chuyện gì làm, ngủ nướng, cảm giác rất thích, cũng không có căng thẳng vì hành dinh sắp phát sinh binh biến.
Ngô Củ không chống cự nổi Tề Hầu tự luyến, bị Tề Hầu câu dẫn làm chuyện không biết xấu hổ.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, ngươi thật nhanh?"
Ngô Củ nghe, mặt hồng đến cổ.
Không phải xấu hổ mà tức giận, hung tợn đạp Tề Hầu.
Tề Hầu quá vững vàng, không bị chút ảnh hưởng.
Ngô Củ rầu rĩ không vui nghĩ.
Lần trước Tề Hầu ăn cơm cá chình bỏ thuốc giống biến thành hổ tinh.
Hay không bằng...!Chính mình cũng ăn? Như vậy có thể sức mạnh vũ bão một chiêu thủ tiêu "yêu tinh" Tề Hầu?
Tề Hầu đứng dậy thay y phục, đột nhiên nhìn thấy Ngô Củ nằm trên giường cười gian trá, ngờ vực nói:
"Nhị ca, ngươi lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?"
Ngô Củ thề thốt phủ nhận:
"Không có thứ gì."
Tề Hầu nhíu mày, nhún nhún vai, nói:
"Dậy thôi, chuẩn bị