Sau khi Ngô Củ từ Chử cung trở về, không có chuyện gì làm.
Chuyện tước đoạt tư binh không thể sốt ruột.
Tấn quốc cũng hồi phục liền khó thanh nhàn, nên Ngô Củ chuẩn bị làm món ngon cho mấy đứa trẻ ăn.
Lần trước săn bắn không thành công, không ăn được món nướng.
Mấy đứa trẻ rất thèm ăn, bất quá thèm nhất chính là Tề Hầu cùng Đại Bạch, mỗi ngày đều chảy nước miếng.
Bởi vậy Ngô Củ định làm món ngon cho mọi người.
Ngô Củ tiến vào thiện phòng xem nguyên liệu nấu ăn.
Chọn thịt tươi cắt nhỏ, sau đó ướp gia vị, liền đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn khác.
Tề Hầu thành bảo mẫu vườn trẻ, mang theo nhóm trẻ con tha thiết mong chờ món ngon của Ngô Củ mang về.
Ngô Củ làm một nồi sữa đậu nành sau đó đem đi nấu, đem thịt đã ướp cho vào chảo xào.
Ngô Củ xào thịt xong, đổ vào trong cái mâm, lại vớt lấy lớp váng mỏng xuất hiện trên bề mặt nồi sữa đậu, đây chính là lá đậu hũ ky.
Một chút sẽ dùng lá tàu hũ ky cuốn thịt xào ăn.
Ở niên đại này không có hành lá, không thì cho thêm lá hành vừa dẫn vị vừa thơm, càng thêm đẹp.
Ngô Củ làm xong thịt xào, tàu hũ ky lá lập tức liền bưng trở về.
Đúng lúc là buổi trưa, nhóm sĩ phu từ chính sự đường lục tục đi ra dùng cơm trưa.
Có mấy sĩ phu đi ở cuối cùng, bọn họ không thấy Ngô Củ.
Dù sao bọn họ không nghĩ tới Sở Vương từ thiện phòng đi ra.
Mấy người kia khe khẽ bàn luận, một người nói:
"Biết gì chưa, Vương thượng muốn tước đoạt tư binh rồi!"
"Cái gì? Tước đoạt tư binh?"
"Đúng vậy, chính là lấy tư binh!"
"Cái này không thể nào, nhiều tư binh như vậy làm sao tước đoạt hết, căn bản tước không xong a."
"Còn nữa, không có chuyện gì làm này nọ, mọi người không phải là không có đóng thuế?"
"Nói đúng, làm cái đó còn không bằng nghĩ cách làm sao mở rộng địa bàn Sở quốc.
Vương thượng cũng thật là, mỗi ngày không cân nhắc làm sao đối ngoại, lại muốn chỉnh đốn sĩ phu chúng ta.
Bây giờ liền đưa ánh mắt nhìn vào trong nhà sĩ phu.
Tư binh là của chúng ta bất kể hắn làm cái gì."
"Đúng a..."
Mấy sĩ phu đang phàn nàn, lại nghe được phía sau lưng có người cười, nói:
"Mấy vị ái khanh nói cái gì đó, sao Quả nhân không có nghe rõ?"
Mấy sĩ phu còn trắng trợn không kiêng dè "chửi bới" Ngô Củ, kết quả thình lình nghe phía sau lưng có tiếng, sợ đến giật nảy mình, mồ hôi lạnh xông thẳng trán, trong nháy mắt đều trợn tròn mắt, cứng nhắc xoay đầu lại nhìn càng là trợn tròn mắt, trừng hai mắt.
Mỗi người run cầm cập, không biết như thế nào cho phải, cũng không biết Sở Vương đến bao giờ nghe bao nhiêu nội dung.
HunhHn786
Ngô Củ sắc mặt âm trầm, chậm rãi thu ý cười, lạnh giọng nói:
"Nói!"
Mấy sĩ phu làm sao biết sẽ như vậy, sợ đến trực tiếp ngã trên mặt đất, liên tục dập đầu lạy, nói:
"Vương thượng! Vương thượng! Tiểu thần nói bậy! Nói bậy..."
Ngô Củ cười lạnh, nói:
"Nói bậy?"
"Vâng vâng vâng! Thần đáng chết! Thần đáng chết!"
Sĩ phu vội vàng hướng Ngô Củ dập đầu lạy.
Ngô Củ cười nói:
"Nếu cũng biết chính mình đáng chết, như vậy còn cần Quả nhân nhiều lời?"
Mấy sĩ phu liên tục dập đầu lạy, nói:
"Vương thượng! Vương thượng khai ân! Tiểu nhân cũng không dám nữa! Cũng không dám nữa!"
Ngô Củ híp mắt nói:
"Tội chết có thể miễn, vạ miệng khó tha, tự mình lấy mũ xuống."
Sĩ phu bị giật mình, còn muốn xin tha, Ngô Củ đã nói:
"Quả nhân không muốn nói lần thứ hai."
Mấy sĩ phu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là run rẩy đem mũ xuống.
Ngô Củ còn nói:
"Hôm nay tha các ngươi tội chết.
Nếu Quả nhân về sau lại nghe có người xuyên tạc, liền đem bọn ngươi cắt lưỡi rút ra, sau đó sẽ ban cho cái chết, biết chưa?"
"Dạ dạ biết!"
Ngô Củ lạnh lùng nói:
"Cút."
Ngô Củ vừa nói, mấy sĩ phu không dám dừng lại, liên tục lăn lộn chạy, sợ đến tè ra quần.
Những sĩ phu khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, Sở Vương ngày thường tính tình ôn hòa cũng bị chọc tức.
Tề Hầu thấy Ngô Củ lâu không về, liền đi ra ngoài tìm, nào biết vừa vặn gặp mấy sĩ phu tè ra quần chạy trốn, nhanh chóng tiến lên nói:
"Nhị ca sao tức giận như vậy? Cũng đừng khiến thân thể mệt."
Tề Hầu nói, đón cái mâm trong tay Ngô Củ, ngửi một cái, nói:
"Ừm...!Thơm quá!"
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu cũng không giận nữa, liền nói:
"Đi đi, trở về."
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi về tiểu tẩm cung, mấy đứa trẻ đã gào khóc đòi ăn.
Nhìn thấy Ngô Củ tất cả đều nhảy nhót chạy tới.
Ngô Củ nhìn thấy bọn nhỏ tức giận mới rồi triệt để tiêu mất, ngồi xuống cuộn thịt.
Tề Hầu cùng mấy đứa trẻ đều là lần đầu ăn món này, bởi vậy không biết làm sao ăn.
Trong cái mâm có lá tàu hũ ky còn có thịt.
Tề Hầu vừa đặt mâm xuống, trực tiếp cầm một lá tàu hũ ky nhét vào trong miệng ăn, còn kinh ngạc nói:
"Ồ, Nhị ca, sao không có vị, quên thả muối sao?"
Ngô Củ suýt nữa bị Tề Hầu chọc phát cười, lập tức cầm lấy một lá tàu hũ ky trải phẳng ở trong bàn tay.
Giống như lần trước cuộn vịt nướng, đem thịt xào đặt lên trên, sau đó cuộn lại, đưa cho Tề Hầu.
Tề Hầu vội vã tiếp nhận, đưa vào trong miệng.
Mùi vị đúng là thơm ngon.
Thời điểm vừa cắn xuống lớp vỏ dai dai, thơm mùi đậu, không có mùi khó chịu.
Lập tức tới nhân thịt bên trong mềm mại.
Tuy rằng mềm nhưng không mất độ đàn hồi của thịt tươi.
Gia vị ướp hòa quyện, dung hợp vừa đúng, ngon không tả xiết.
Tề Hầu loáng một cái liền giải quyết xong cuộn đầu tiên, ăn ngon đôi mắt trợn to, gật đầu liên tục.
Mấy đứa trẻ học theo Ngô Củ, năng lực rất mạnh, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn, sau đó mở miệng nhét cuộn thịt vào, cắn cắn nhai, ăn như hùm như sói, khỏi nói có bao nhiêu sức hút.
Ngô Củ biết Tề Hầu sức ăn hơn mấy đứa trẻ nhiều, bởi vậy làm một mâm thật lớn.
Mọi người đều ăn, Đại Bạch nhìn thèm chảy nước miếng, thiếu chút bò vào chiếu Ngô Củ.
Tử Văn nhanh chóng cuốn một cái đưa cho Đại Bạch.
Đại Bạch táp một cái liền nuốt, chân sau ngồi dưới đất, chân trước quơ quơ, le lưỡi.
Đúng tiêu chuẩn bộ dạng chó lớn tham ăn
Ngô Củ nhìn bộ dáng Đại Bạch, khó giải thích được nghĩ tới Tiểu Bạch.
Cảm giác Đại Bạch cùng Tiểu Bạch là anh em ruột, quả thực rất giống.
Mọi người đang ăn, Tử Thanh vào nói:
"Vương thượng, Lệnh Doãn cùng Đại Tư Mã cầu kiến."
Ngô Củ vội vã thả đũa, lau lau tay, nói:
"Mời đến ở ngoài điện, Quả nhân lập tức đi tới."
"Vâng."
Tề Hầu thấy Ngô Củ muốn đi triệu kiến đại thần, vừa không nỡ để Ngô Củ đi một mình vừa không nỡ xa đồ ăn.
Hắn liền nhét vào miệng ba cuộn thịt Ngô Củ vừa làm xong, miệng căng phồng đến mức không khép lại.
Ngô Củ nhìn thấy trố mắt ngoác mồm, nói:
"Đừng vội, đừng vội, đừng để nghẹn."
Địch Nhi hiểu chuyện, tay nhỏ nhẹ nhành vỗ lưng Tề Hầu, giúp hắn thuận khí, tránh bị nghẹn.
Tề Hầu liền vội vàng nhai nuốt, lập tức lau miệng, thở ra một hơi, cười tủm tỉm, nói:
"Được rồi, Nhị ca, Cô cùng ngươi đi."
Ngô Củ vô cùng bất đắc dĩ dẫn theo Tề Hầu đi ra ngoài điện.
Ngô Củ đi ra ngoài, hai người kia hành lễ.
Phan Sùng nói:
"Vương thượng, đây là công văn Giang quốc đưa tới."
Phàn Sùng nói, đem công văn trình Ngô Củ xem.
Giang quốc là quốc gia nhỏ bên cạnh Sở quốc.
Giang quốc vị trí địa lý vô cùng không tốt, thường xảy ra lũ lụt tràn lan.
Bản thân Giang quốc không lớn, hàng năm còn bị ngập lụt, một chút mưa liền gặp xui xẻo, bởi vậy Giang quốc vẫn luôn không có phát triển.
Kinh thành Giang quốc ở vùng đất cao cách sông Hoài chỉ có một km.
Nếu như không phải bởi vì kinh thành địa điểm cao, phỏng chừng cả quốc gia đều bị nước bao phủ.
Giang quốc sùng bái phượng hoàng cùng hồng điểu, kinh thành tại chỗ cao bởi vậy có cái tên rất đặc biệt, gọi là Phượng Hoàng Đài.
Bởi vì trước đó Ngô Củ từ chối hội minh Tấn quốc tổ chức, bởi vậy rất nhiều quốc gia vì không đắc tội Sở quốc, cũng cự tuyệt Tấn quốc, bao gồm Giang quốc ở trong đó.
Quốc quân Giang quốc lên ngôi chưa lâu, còn rất trẻ.
Hơn nữa Giang quốc ở gần Sở quốc, bởi vậy không dám đắc tội Sở quốc.
Quốc quân Giang quốc cố ý đưa vật hiếm quý châu báu mà mình có đến Sở quốc xin bái kiến, muốn lấy lòng Sở quốc.
Công văn này chính là quốc quân Giang quốc dùng làm bái thiếp.
Nội dung công văn là quốc quân Giang quốc muốn đến Sở quốc học tập Sở quốc trị thủy, để trở về khống chế nước sông Hoài tràn bờ.
Có quốc gia đến thuần phục, đây là chuyện tốt, bởi vậy Ngô Củ sẽ không cự tuyệt.
"Đi trả lời, Quả nhân bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Giang Công đến."
Phàn Sùng chắp tay nói:
"Vâng."
Phàn Sùng bẩm báo xong, vốn đã không có chuyện gì nữa, liền nhìn về phía Bành Trọng Sảng.
Hôm nay Phàn Sùng đến đây bái kiến Sở Vương, Bành Trọng Sảng nghe nói về Giang quốc, nhất định phải cùng lại đây, cũng không biết là có ý gì, phỏng chừng có lời gì muốn nói.
Bành Trọng Sảng quả nhiên chắp tay nói:
"Vương thượng, liên quan tới chuyện tước đoạt tư binh, Trọng Sảng bây giờ có một kế."
Ngô Củ nhìn Bành Trọng Sảng.
Vừa rồi chính vì chuyện này Ngô Củ tức giận.
Nghe Bành Trọng Sảng có kế hoạch, Ngô Củ liền nói:
"Lệnh Doãn cứ nói đừng ngại."
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Vương thượng sao không thừa cơ hội quốc quân Giang quốc đến Dĩnh thành, đưa ra lý do vì quốc quân Giang quốc tổ chức diễn binh, mời hết thảy sĩ phu trong triều tham gia."
"Diễn binh?"
Diễn binh cùng tư binh hình như không có quan hệ.
Bành Trọng Sảng lại thập phần trấn định nói:
"Đến lúc đó xin Vương thượng cho phép tư binh Bành gia tham dự diễn binh.
Ở trong buổi diễn binh, Trọng Sảng nguyện ý làm trò trước mặt quần thần văn võ.
Đem tư binh Bành gia dâng cho Vương thượng thu về sở hữu quốc gia!"
Bành Trọng Sảng nói, quả thực làm Phàn Sùng giật mình.
Bành gia tuy rằng yếu kém, bất quá đích xác có tư binh.
Hiện giờ Bành Trọng Sảng là Lệnh Doãn, là tông chủ Bành gia, tư binh Bành gia do Bành Trọng Sảng chi phối.
Tuy rằng Bành gia tư binh không có nhiều, nhưng tóm lại là tư binh.
Bành Trọng Sảng thế nhưng muốn ở trước mặt quần thần đem tư binh Bành gia dâng cho Sở Vương.
Đây chính là bước khởi đầu, hơn nữa không ràng buộc.
Có câu nói khởi đầu tốt là thành công một nửa.
Bành Trọng Sảng tựa hồ muốn làm một khởi đầu tốt.
Ngô Củ cũng có chút giật mình nhìn Bành Trọng Sảng, ngay sau đó cười cười, nói:
"Lệnh Doãn, ngươi thật sự nguyện ý đem tư binh Bành gia dâng cho Quả nhân?"
Bành Trọng Sảng nói:
"Vương thượng biết con người Trọng Sảng.
Trọng Sảng nói, tuyệt không nửa câu nịnh hót dối trá."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Tốt! Lệnh Doãn trung thành và tận tâm, Quả nhân vô cùng cảm kích."
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Thân là bề tôi, đây là phận sự của Trọng Sảng phải làm."
Phàn Sùng còn khiếp sợ không có phản ứng.
Ngô Củ nói:
"Như vậy liền dựa theo lời Lệnh Doãn làm đi.
Lần này diễn binh, Lệnh Doãn chuẩn bị sắp xếp."
Phàn Sùng lúc này mới phản ứng, hoảng sợ, khiếp sợ nhìn Bành Trọng Sảng.
Bành Trọng Sảng vẫn là vẻ mặt than, không có gì biểu tình khác, giống như hắn quyên một đấu lương thực.
Chờ Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng lui ra ngoài, Tề Hầu mới cười tủm tỉm nói.
"Nhị ca, Bành Trọng Sảng trung thành và tận tâm, cả tư binh cũng có thể nộp lên trên.
Đừng nói số lượng nhiều hay ít, đây chính là đại phúc khí."
Ngô Củ cười nói:
"Đúng vậy, Quả nhân là người có phúc, bắt đầu cũng không tệ lắm."
"Vốn cho rằng Nhị ca tước đoạt tư binh không biết khi nào mới có thể đi vào quỹ đạo.
Hiện giờ vừa thấy, cũng không phải chờ quá lâu."
Ngô Củ bởi vì cái này tâm tình không tồi, cảm thấy không có uổng công phong Bành Trọng Sảng là Lệnh Doãn.
Gặp Bành Trọng Sảng cùng Phàn Sùng xong, bọn họ liền trở về nội điện tiếp tục ăn cùng bọn trẻ.
Quốc quân Giang quốc chuẩn bị đến Dĩnh thành triều kiến Sở Vương.
Bởi vì Giang quốc phụ cận Sở quốc đến làm lễ là bình thường, dù sao bây giờ Sở quốc lớn mạnh chưa từng có.
Hơn nữa Sở quốc còn ngày càng lớn mạnh, các nước chung quanh đến đây làm lễ là chuyện sớm hay muộn.
Quốc quân Giang quốc mới kế vị năm ngoái.
Giang quốc náo loạn một phen, cuối cùng Thái tử thành công thượng vị.
Giang quốc mặc dù là tiểu quốc, lại có quan hệ họ hàng lâu đời với Tần quốc, là quốc gia dùng thị Doanh.
Nhưng kỳ thực quan hệ họ hàng này cũng cách tám đời rồi, chỉ là nói như vậy cho có chút mặt mũi, cũng tìm kẽ hở sinh tồn thôi.
Giang quốc sinh tồn thực sự không dễ dàng, vị trí gần sông Hoài tuy rằng nguồn nước dồi dào, thế nhưng thường bị ngập lụt.
Không chỉ là bị quốc gia lớn ức hiếp, ngay cả quốc gia mạnh mẽ hơn một chút như Hoàng quốc cũng thường bắt nạt quấy rầy Giang quốc.
Bởi vậy Giang quốc có thể sinh tồn cho tới bây giờ thực sự không dễ dàng.
Tân quân Giang quốc Doanh Dự vốn là Thái tử, còn chưa tới hai mươi tuổi.
Khi là Thái tử, hắn bị trong triều phản đối, muốn đồ lật đổ.
Đừng thấy Giang quốc nhỏ, thế nhưng mâu thuẫn nội bộ cũng tầng tầng lớp lớp.
Triều thần Giang quốc cũng không nghĩ tới, Thái tử tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lòng dạ hiểm ác.
Hắn không chỉ là độc ác, hơn nữa vô cùng dẻo miệng, gây xích mích cho mấy đảng phái nội đấu.
Kết quả cuối cùng Thái tử đã đồng thời diệt tất cả đối thủ với thủ đoạn vừa tàn nhẫn, cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Thái tử Doanh Dự kế vị xong, mùa hè liền gặp lũ lụt, tai hoạ liên tục, lũ lụt bao trùm một cả Giang quốc.
Quốc quân Giang quốc ra lệnh đoạt tá cứu tế, thật vất vả mới bình ổn một ít.
Doanh Dự muốn dùng thủ đoạn thông gia đem em gái của chính mình gả đi để gia tăng sức mạnh.
Nhưng Giang quốc nhỏ yếu bởi vậy không quốc quân nào muốn kết hôn với muội muội của hắn.
Doanh Dự vì Giang quốc, có thể nói cũng là nhọc lòng.
Tuy rằng thượng vị, nhưng có một đống hỗn loạn chờ hắn thu dọn.
Sở quốc cường thịnh, bởi vậy Doanh Dự liền nghĩ đến Sở quốc làm lễ, tìm kiếm sự che chở.
Đội ngũ Giang quốc sắp đến Dĩnh thành.
Ngô Củ nghe theo Bành Trọng Sảng kiến nghị, tự mình đến cửa thành nghênh tiếp.
Thứ nhất là chuẩn bị mang theo Doanh Dự đi quân doanh xem diễn binh.
Thứ hai cũng là biểu lộ ra khí thế đại quốc của Sở quốc.
Thử nghĩ xem, Giang quốc nhỏ bé đến, Sở Vương tự mình nghênh tiếp, những quốc gia khác sẽ suy nghĩ gì.
Nếu bọn họ cũng đi làm lễ, Sở quốc tất nhiên cũng sẽ tiếp nhận.
Cứ như vậy, còn lo không có quốc gia phụ thuộc? Không cần dùng vũ lực mà có thể thu được một mảnh ủng hộ.
Quốc quân Giang quốc cũng không nghĩ đến Sở Vương sẽ đích thân nghênh tiếp.
Hắn suýt nữa bị trận thế kia làm cho sợ hãi.
Ở cửa Dĩnh thành binh lính mặc giáp liên miên, Sở Vương một thân hướng bào đen, đầu đội mũ miện, ngồi ở trên tuấn mã màu trắng.
Dáng vẻ ôn hòa mà lạnh lùng, nhã nhặn lộ ra uy nghiêm, khó nói ra được đối lập lại rất hòa hợp.
Doanh Dự nhanh chóng tung người xuống ngựa, đi bộ đến, chắp tay bái kiến Ngô Củ.
"Doanh Dự bái kiến Sở Vương."
Ngô Củ cười híp mắt, nhìn Doanh Dự lễ nghi chu đáo, tựa hồ hết sức hài lòng.
Ngô Củ xuống ngựa, tự mình nâng dậy Doanh Dự, cười nói:
"Giang Công đa lễ, Quả nhân ái ngại."
Doanh Dự vội vã xua tay nói:
"Sở Vương mới khiến Dự xấu hổ.
Giang quốc chỉ là Tử tước, làm sao xứng được Sở Vương gọi Giang Công, Dự thật không dám nhận."
Ngô Củ cùng Tề Hầu vào lúc này mới bắt đầu đánh giá Doanh Dự.
Hắn sắp hai mươi tuổi, còn rất trẻ tuổi, so với Ngô Củ nhỏ hơn rất nhiều.
Tuy rằng cũng mặc hướng bào đen, thế nhưng cũng không có gì quá nhiều uy nghiêm, nhìn có chút hiền hoà.
Nhưng hiền hoà không phải ôn hòa, mà là một loại ngụy trang.
Doanh Dự thế nào thượng vị, trong lòng mọi người rõ ràng.
Doanh Dự hơi gầy, cao hơn Ngô Củ một chút, tướng mạo tuấn tú mang theo sự khôn khéo.
Chỉ là hắn cực lực tỏ ra hiền lành che giấu sự khôn khéo của bản thân.
Loại có ngoại hình ưa nhìn còn có mấy phần phong lưu dễ hấp dẫn người khác.
Doanh Dự cười tươi, cùng Ngô Củ khách sáo vài câu.
Không quản hắn là hạng người gì, lễ nghĩa chu toàn, đúng phép tắc, Ngô Củ cũng không có ý định làm khó dễ hắn, liền nói:
"Quả nhân đặc biệt vì Giang Công chuẩn bị nghi thức diễn binh.
Giang Công, mời đi thôi!"
Doanh Dự vội vã chắp tay, cười nói:
"Dự có phúc ba đời, có thể nhìn thấy uy phong oai hùng của tướng sĩ Sở quốc.
Thực sự là có đại phúc khí."
Ngô Củ cười cười, mời Doanh Dự lên truy xe.
Bởi vì hắn là khách Ngô Củ mời xe ngựa hắn đi trước, thế nhưng Doanh Dự luôn mãi chối từ, nhất định muốn xe ngựa Sở Vương đi đầu.
Ngô Củ cũng không có từ chối.
Ngô Củ lên truy xe, Tề Hầu cũng cùng lên.
Rèm buông xuống, Tề Hầu lập tức nói:
"Nhị ca, ngươi cách xa quốc quân Giang quốc một chút."
Ngô Củ kỳ quái nói:
"Sao?"
"Cô thấy ánh mắt kia không có ý tốt."
Ngô Củ càng là kinh ngạc, bởi vì bản thân không nhìn ra cái gì xấu.
Vừa rồi mặc dù Doanh Dự có chút dối trá, thế nhưng tốt xấu vẫn cung kính, lễ nghi chu toàn, không giống như là không có ý tốt.
Tề Hầu vô cùng bình tĩnh nói:
"Cô thấy hắn không giống người tốt lành gì, quá phong lưu.
Lúc hắn nhìn Nhị ca, ánh mắt kia Cô liền biết không có ý tốt."
Ngô Củ vừa nghe, không khỏi liếc mắt nhìn Tề Hầu, nói:
"Quả nhân thấy ngươi mới không có ý tốt."
Tề Hầu cười ha ha, đem Ngô Củ đè xuống, nói:
"Ồ, Vương thượng thật tinh tường, như vậy cũng có thể bị Vương thượng nhìn ra.
Vậy Cô không làm chút chuyện xấu thật cảm thấy thiệt thòi."
Vừa rồi Ngô Củ cùng Doanh Dự khách sáo, hai người "đưa qua đẩy lại", Ngô Củ còn tự tay nâng dậy Doanh Dự, Tề Hầu có chút ghen.
Lại nghe nói con người Doanh Dự tựa hồ có chút phong lưu, bởi vậy hắn càng ghen, bây giờ tất nhiên muốn đòi lại.
Tề Hầu đột nhiên phát rồ, Ngô Củ chỉ lo hắn làm gì trong truy xe.
Bởi vì với kinh nghiệm bản thân, Ngô Củ biết Tề Hầu đặc thích giở trò trong truy xe.
Bất quá quân doanh không xa, di chuyển không mất bao nhiêu thời gian, Tề Hầu chỉ là hôn Ngô Củ một trận, lập tức liền thả ra.
Xe ngựa đến cửa quân doanh thì dừng lại.
Thời điểm Ngô Củ đi xuống hai má còn có chút đỏ, không chỉ là hai má đỏ lên, đôi môi hơi có chút sưng.
Chỉ lo người khác nhìn ra, vậy thì mất mặt xấu hổ, Ngô Củ trừng Tề Hầu.
Nào có ngờ Tề Hầu lưu manh không biết xấu hổ, cũng không có ăn năn, cười híp mắt duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi mình.
Tề Hầu động tác gợi cảm, tim Ngô Củ "thình thịch" sắc mặt càng ửng hồng, vội vã thu hồi ánh mắt.
Tề Hầu lưu manh, sớm muộn gì cũng phải biết đè hắn ra đất giầy xéo!
Doanh Dự cũng từ xe xuống dưới.
Vì biểu đạt cung kính, hắn đã xuống trước, tất cả đều nhìn thấy, bất quá sáng suốt không nói gì.
Bành Trọng Sảng đã đợi sẵn, ra đón, cung kính nói:
"Cung thỉnh Vương thượng, Tề Công, Giang Công đến duyệt binh!"
Hai hàng binh sĩ chỉnh tề như một bái kiến Sở Vương, khí thế vô cùng lớn.
Doanh Dự cười nói:
"Sở quân quả nhiên khác biệt, là người khác không thể so.
Hôm nay chứng kiến, thực sự là chấn động, bội phục bội phục a!"
Ngô Củ khẽ mỉm cười, nói:
"Giang Công quá khen rồi.
Giang Công, mời đi vào doanh thôi."
Doanh Dự rất khiêm nhường cung kính mời Ngô Củ đi trước.
Ngô Củ liền trước tiên leo lên xe diêu.
Tề Hầu cũng cùng leo lên một chiếc xe diêu.
Giang Tử Doanh Dự leo lên một xe diêu khác.
Phía sau là văn võ bá quan Sở quốc, còn có sứ thần Giang quốc.
Mọi người đi vào trong quân doanh, binh sĩ mặc giáp đứng ở hai bên, không ngừng hô to vạn tuế, rất nghiêm túc khí thế.
Xe diêu vào bên trong trại, Bành Trọng Sảng dẫn mọi người tới khoảng sân trống.
Binh sĩ đã xếp hàng chỉnh tề, có nhiều đội, mỗi đội đều có người dẫn dắt.
Lần này đón chào Giang Tử, Ngô Củ bỏ "vốn liếng".
Không chỉ là Vương quân diễn binh, đồng thời lệnh tư binh mỗi gia tộc nhất định phải có một đội cùng diễn binh.
Mọi người không biết ý Ngô Củ, còn tưởng rằng là muốn làm cho long trọng một chút.
Hôm nay trong quân doanh, tư binh các gia tộc đều có.
Đây đúng là thời cơ tốt phô diễn sức mạnh, bởi vậy mỗi tông gia đều bỏ ra vốn lớn, đều muốn ở trước mặt Sở Vương cùng sứ thần lộ ra uy phong, dương danh ngàn dặm.
Đoàn xe chậm rãi đi vào, đầu tiên chính là Nhược Ngao Lục Binh Đấu gia, đội ngũ tư binh mạnh nhất.
Đấu Liêm tuy rằng không phải dòng chính Đấu gia, bất quá bởi vì võ nghệ cao siêu, hơn nữa rất có tài dẫn binh bởi vậy được Đấu Bá Bỉ coi trọng.
Đấu Bá Bỉ để Đấu Liêm xạ sự đảm nhiệm dẫn dắt Nhược Ngao Lục Binh.
Ở cổ đại xạ sư trong quân tương đương với huấn luyện viên, hơn nữa địa vị đẳng cấp rất cao.
Điều này đủ thấy Đấu Bá Bỉ rất coi trọng Đấu Liêm.
Đấu Liêm mặc giáp, đứng ở đầu đội ngũ Đấu gia, tay cầm trường kiếm, trên vai là cung lớn, uy nghiêm khí thế.
Vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, có nhiều sẹo càng làm cho hắn nhiều hơn mấy phần tang thương cùng tàn nhẫn.
Phía sau Đấu Liêm cũng là đội quân chỉnh tề như một.
Quả thực là chỉnh chu, từng người từng người lưng thẳng tắp, thậm chí mắt cũng không chớp một cái.
Bên cạnh đội tư binh Đấu gia là đội tư binh Khuất gia, đội tư binh Vĩ gia, sau đó lần lượt là các đội tư binh khác.
Vì số lượng ít, tư binh Bành gia xếp vị trí xa nhất.
Xe diêu Sở Vương chậm rãi đi về phía trước đến chỗ ngồi.
Bành Trọng Sảng mời Ngô Củ xuống xe, lập tức dẫn mọi người tiến vào chỗ ngồi quan sát diễn binh.
Giang Tử lại một phen khách sáo, mọi người lúc này mới ngồi xuống, chuẩn bị xem diễn binh.
Bành Trọng Sảng ra lệnh một tiếng, rất nhanh diễn binh bắt đầu.
Đầu tiên là đội hộ vệ Vương cung, do Hoàn Liệt Chi Doãn Lư Dương Song dẫn dắt diễn binh.
Chờ Vương quân diễn binh xong, cái đội tư binh khác mới bắt đầu lần lượt diễn binh.
Đấu gia Khuất gia cùng Vĩ gia tư binh có thể nói là không thua gì Vương quân, thậm chí vũ khí cùng áo giáp có phần hơn Vương quân.
Ngô Củ, Tề Hầu cùng Giang Tử ngồi ở vị trí cao, sĩ phu Sở quốc cùng sứ thần Giang quốc ngồi ở bên cạnh.
Diễn binh kết thúc, Ngô Củ cũng không vội vã đi, cười tủm tỉm chờ xem tiết mục chính.
Mọi người không biết Sở Vương đang làm gì, liền thấy Lệnh Doãn Bành Trọng Sảng đi ra vừa làm lễ, vừa nói:
"Khởi bẩm Vương thượng, Trọng Sảng có chuyện muốn nói."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Lệnh Doãn cứ nói đừng ngại."
Bành Trọng Sảng lập tức chắp tay nói:
"Hôm nay binh mã Sở quốc diễn binh, cũng không thiếu tư binh các gia tộc đồng thời diễn binh.
Song tại Sở quốc chỗ nào không là Vương thổ, người nào chẳng phải thần dân của Vương thượng.
Bởi vậy Trọng Sảng cho rằng tư binh Bành thị là điều thừa.
Trọng Sảng hôm nay khẩn cầu Vương thượng thu tư binh Bành thị sung vào quốc binh dùng!"
Lời Bành Trọng Sảng nói, Ngô Củ đã sớm biết, thế nhưng người khác không biết, đặc biệt là sĩ phu Sở quốc.
Đừng thấy