Ngô Củ nhìn thấy cái công văn cũng đã hiểu được.
Thì ra sở dĩ Ba quốc không có sợ hãi là vì đã liên kết cùng Tấn quốc, nam bắc giáp công Sở quốc.
Bởi vậy Ba quốc mới dám liều lĩnh nhảy vào Sở quốc làm tiên phong gây suy yếu thế lực Sở quốc.
Ngô Củ nhận được công văn, cũng không có quá gấp, chỉ là híp mắt nói.
"Triệu tập Khanh đại phu, chuẩn bị thảo luận."
Tin tức trong cung truyền ra rất nhanh, tất cả đều biết Tấn quốc liên kết mười mấy quốc gia muốn thảo phạt Sở quốc.
Nhóm sĩ phu nghe được tin tức này, vô cùng lo lắng tiến cung, chờ thảo luận.
Lộ Tẩm cung một mảnh huyên náo ồn ào, mọi người cũng đang thảo luận, dò hỏi tình huống lẫn nhau.
Bởi vì Tấn quốc lần này phô trương thanh thế, bởi vậy nhóm sĩ phu cũng đã biết được, đã sớm thảo luận, thương lượng đối sách.
Tự nhân thông báo một tiếng, Lộ Tẩm cung yên tĩnh lại.
Mọi người ngẩng đầu lên thấy Ngô Củ một thân hướng bào màu đen đi ra cùng Tề Hầu.
Bất quá lúc này mọi người đã không có tâm trí để ý Tề Hầu vì sao cũng tới thảo luận.
Dù sao mười mấy quốc gia liên quân chuẩn bị tấn công Sở quốc.
Tuy rằng đều là quốc gia nhỏ, mà đây cũng không phải là chuyện đùa.
Tề Hầu đại diện Tề quốc, nếu Tề Hầu xuất hiện, nói không chừng Tề quốc sẽ trợ giúp một chút sức lực.
Bởi vậy mọi người thấy Tề Hầu ngược lại còn cao hứng, không có một ai đưa ra lời dị nghị.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi xuống.
Ngô Củ bộ dáng rất bình tĩnh, nói:
"Chư vị Khanh đại phu, chắc chắn các vị cũng nghe nói Tấn quốc hạ chiến thư Sở quốc."
Vừa nghe nói như vậy, mọi người lập tức huyên náo ồn ào lên, dồn dập châu đầu ghé tai.
Ngô Củ đem chiến thư đặt ở trên bàn, nói:
"Các vị Khanh đại phu đều là trụ cột Sở quốc.
Bây giờ Sở quốc đối mặt Tấn quốc khiêu khích, phải làm như thế nào cho phải.
Các vị có thể phát biểu ý kiến của mình, không cần cấm kỵ cái gì."
Sĩ phu ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Mỗi khi có đánh trận, tất có chủ hòa và chủ chiến, đây là tất nhiên.
Một sĩ phu nói:
"Vương thượng, sao không mời Chu Thiên tử đứng ra điều đình? Tấn quốc liên hiệp mười mấy quốc gia, đều là quốc gia nhỏ.
Thế nhưng nếu thật sự mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng xuất binh, Sở quốc cũng là không chịu nổi.
Huống hồ kinh đô Dĩnh thành mới vừa trải qua Đại Hôn nội loạn, vẫn chưa có khôi phục nguyên khí, thực sự không nên chính diện nghênh địch.
Xin Vương thượng cân nhắc."
Sĩ phu này nói xong, một sĩ phu khác lập tức nói:
"Nếu Sở quốc không chính diện nghênh địch, chẳng phải là sợ đám nhãi ranh Tấn quốc kia! Thể diện Sở quốc còn đâu!"
Một người khác nói:
"Đúng, đúng đấy, Tấn quốc rõ ràng gây sự, coi như Chu Thiên tử đứng ra điều đình, cũng không nhất định có kết quả tốt.
Nếu Tấn quốc thật muốn đánh một trận cũng sẽ kiếm cớ."
"Nhưng liên quân mười mấy nước, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Chiến sự này đối với chúng ta bất lợi.
Nếu thật sự trực tiếp va chạm, tổn thất chính là bách tính Sở quốc ta!"
Mọi người ngươi một lời ta một lời, tất cả đều dồn dập biểu đạt ý kiến, vào lúc này cũng không sợ nói sai.
Lộ Tẩm cung rơi vào cảnh hỗn loạn.
Ngô Củ ngồi ở trên, nghe mọi người phát biểu ý kiến, vẫn luôn không nói gì.
Chờ mọi người líu ra líu ríu xong, nhóm sĩ phu mới phát hiện Sở Vương vẫn luôn không lên tiếng.
Lúc này bọn họ mới nghĩ đến bọn họ cư nhiên ở Lộ Tẩm cung làm rùm beng, thực sự thất thố, vội vã bớt phóng túng một chút, toàn bộ đều nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ còn chưa kịp nói chuyện, Tử Thanh đi vào Lộ Tẩm cung, nói:
"Vương thượng, sứ thần đưa chiến thư đến từ Tấn quốc muốn lên điện.
Nói là có mấy câu muốn nói cùng Vương thượng."
Mọi người vừa nghe, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Sứ thần Tấn quốc muốn lên điện?
Lộ Tẩm cung chính là đang thương thảo đối kháng Tấn quốc, vậy mà giờ khắc này, sứ thần Tấn quốc muốn lên điện.
Lên điện làm cái gì? Bị ngứa tay?
Mọi người vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tử Thanh, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm rồi.
Ngô Củ lúc này cười lạnh, nói:
"Ồ? Được a, vậy thì mời sứ thần Tấn quốc lên điện thôi."
Tử Thanh lui ra ngoài.
Không bao lâu sứ thần Tấn quốc liền nghênh ngang đi vào.
Quả thật là nghênh ngang, tư thái giống như diễn viên hát tuồng ưỡn ngực quơ tay.
Vẻ mặt kiêu ngạo hung hăng, đi tới cũng không làm lễ, hắn cười nói:
"Ngoại thần biết Sở Vương cùng các vị bây giờ đang thương lượng về chiến thư, bởi vậy ngoại thần cố ý mang tin vui đến cho các vị."
Hắn nói lời này, tất cả mọi người hết sức tức giận.
Đừng thấy có phe chủ chiến cùng phe chủ hòa, thế nhưng kỳ thực phe chủ hòa cũng hết sức tức giận Tấn quốc.
Chỉ là bởi vì cân nhắc đến rất nhiều lợi hại trong Sở quốc, dù sao cũng hơi sợ hãi, bởi vậy mới chủ hòa.
Ngô Củ nói:
"Không biết là sứ thần Tấn quốc muốn truyền tới tin tức gì, mà có thể gọi là tin vui?"
Sứ thần Tấn quốc cười cười, nói:
"Tất nhiên là tin vui.
Quả quân thời điểm hạ chiến thư cho Sở quốc, cũng đồng thời để lại cho Sở quốc một đường lui.
Chỉ cần Sở quốc chịu đầu hàng, Quả quân liền bỏ qua chuyện cũ!"
Ngô Củ nghe sứ thần Tấn quốc khẩu khí càn rỡ, nói:
"Đường lui? Đầu hàng?"
Sứ thần Tấn quốc nói:
"Không sai! Chỉ cần Sở quốc chịu đầu hàng, Quả quân liền bỏ qua chuyện cũ, lệnh liên quân các nước dừng tay.
Bằng không liên quân các nước sẽ đến thẳng Hán Trung, thời điểm đó Sở quốc muốn đầu hàng cũng không còn kịp rồi!"
Sứ thần Tấn quốc tự biên tự diễn, hoàn toàn không thấy sắc mặt Ngô Củ đã đen, vẫn cứ nói tiếp:
"Chỉ cần Sở quốc chịu đầu hàng, đồng thời đáp ứng Quả quân ba điều kiện.
Một, thừa nhận Quả quân là bá chủ.
Thứ hai, đem Kinh Môn cùng phần phía bắc Sở quốc cắt nhường cho nhóm các nước Tấn quốc.
Thứ ba, gả Công chúa Sở quốc cho Quả quân!"
Mọi người nghe, nhất thời dùng ánh mắt quái dị nhìn sứ thần Tấn quốc, trong mắt cơ hồ bốc hỏa.
Phái chủ hòa có người muốn đi lên tự tay đánh vào mặt sứ thần Tấn quốc.
Sứ thần Tấn quốc còn hồn nhiên không biết.
Ngô Củ cười ha ha, cũng không có ý tức giận, trái lại rất ôn hòa, dường như nghe được cái gì khiến cho thoải mái.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Thứ nhất, vị trí bá chủ, Quả nhân thừa nhận cũng không phải là quốc quân Tấn quốc, mà là người ngồi bên cạnh Quả nhân, Tề Công đây."
Tề Hầu phối hợp cười cười, nói:
"Có phải là Cô rời Tề quốc quá lâu, bởi vậy vị trí Tề quốc liên tục tăng lên xưng bá cũng không biết? Tấn quốc muốn làm bá chủ?"
Sứ thần Tấn quốc sắc mặt khó coi.
Ngô Củ còn nói:
"Thứ hai, Kinh Môn chính là vùng lân cận, cửa ngõ vào kinh đô Dĩnh thành Sở quốc.
Cắt đất ngoại ô gần với kinh đô cho những quốc gia khác, hành động này là không thể.
Mà không biết điều kiện thiếu suy nghĩ này sao Tấn Hầu có thể mở miệng nói được?"
Ngô Củ nói tới chỗ này, sắc mặt sứ thần Tấn quốc đã khó coi.
Ngô Củ vừa cười cười, vẻ mặt thiện ý nói:
"Cắt nhường lãnh thổ, Quả nhân chính là hôn quân.
Còn gả Công chúa...!Mị công chúa là cháu gái ruột của Quả nhân, Quả nhân thương yêu Mị công chúa còn không kịp, làm sao có khả năng đem Mị công chúa gả cho một quốc quân hoạn quan chứ? Nếu làm như vậy, Quả nhân chính là khốn nạn."
Ngô Củ nói, mọi người sững sờ, lập tức xôn xao.
Sứ thần Tấn quốc cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn chẳng hề biết Tấn Hầu là hoạn quan, còn tưởng rằng Ngô Củ cố ý sỉ nhục, lập tức sắc mặt khó coi nói:
"Làm càn! Lớn mật! Ngươi là Man Vương mà ăn nói ngông cuồng, sỉ nhục quốc quân Tấn quốc!"
Ngô Củ cười ha ha, cao giọng nói:
"Sỉ nhục? Tấn Hầu có phải là hoạn quan hay không, tự bản thân hắn rõ nhất.
Hắn làm như thế nào trở thành Khúc Ốc Công, cũng phải nhớ chứ.
Còn nữa, hắn nhờ đâu được chính thức phong làm Tấn Hầu, trong lòng hắn chắc chắn chưa quên.
Bây giờ ngược lại hắn đi khiêu chiến Sở quốc.
Quả nhân cũng không phải kẻ mềm yếu nhu nhược, Tấn quốc muốn đối đầu Sở quốc, năng lực còn kém xa đó!"
Ngô Củ dừng một chút, còn nói:
"Người đâu!"
"Dạ!"
Binh lính nghe mệnh lệnh, lập tức vọt vào trong điện Lộ Tẩm cung vây quanh sứ thần Tấn quốc.
Sứ thần Tấn quốc bị doạ chảy mồ hôi ròng ròng, nói:
"Hai nước giao chiến không chém sứ giả, đây là quy tắc xưa nay.
Sở Vương không phải là muốn lấy ngoại thần trút giận chứ?!"
Ngô Củ cười híp mắt đứng lên.
Tề Hầu cũng làm theo, còn giúp đỡ Ngô Củ.
Bộ dạng nhìn thật sự có khí chất nam chủ, bạn đời yêu thương hỗ trợ lẫn nhau.
Ngô Củ cười nói:
"Xác thực hai nước giao chiến không chém sứ giả.
Chỉ là...!Tấn quốc khiêu khích như vậy, nếu Quả nhân không chém ngươi, Tấn quốc còn tưởng là Quả nhân hèn nhát sợ sệt!"
Ngô Củ vừa nói như thế, sĩ phu Sở quốc trên triều đình lập tức sơn hô to lên:
"Chém! Chém!"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Ừm...!Rất đồng lòng."
Sứ thần Tấn quốc sợ đến sắc mặt tái nhợt, liền vội vàng nói:
"Tiểu thần...!Tiểu thần chỉ là...!là truyền lời.
Tiểu thần là vô tội, Sở Vương tha mạng!"
Ngô Củ cười nói:
"Quả nhân trí nhớ không tốt, vừa mới rồi hình như có người gọi Quả nhân là Man Vương thì phải?"
Tề Hầu phối hợp nói:
"Là sứ thần Tấn quốc nói."
Ngô Củ nói:
"À, thì ra là như vậy, vậy thì chém thôi."
Ngô Củ phất phất tay, binh lính không do dự nữa, tha sứ thần Tấn quốc đi ra ngoài.
Sứ thần Tấn quốc hô to cứu mạng, tha mạng, nhưng không có biện pháp, vẫn là bị túm đi.
Chúng thần nhìn binh lính túm sứ thần Tấn quốc đi, cảm thấy được hả giận.
Ngô Củ nhìn sứ thần Tấn quốc bị kéo ra ngoài xong, lúc này mới híp mắt, trầm mặt xuống, nói:
"Chư vị cũng đều nhìn thấy, chủ hòa sẽ chỉ làm Tấn quốc càng ngày càng càn rỡ."
Mọi người cũng không phản đối.
Đúng là như thế, vốn còn có người ôm tâm lý muốn chủ hòa, sứ thần Tấn quốc càn rỡ làm cho bọn họ bỏ đi cái ý niệm này, trong lòng vô cùng phẫn hận.
Có người còn do dự nói.
"Chỉ là...!Bây giờ Dĩnh thành mới vừa chịu đựng Đại Hôn phản loạn, Ba quốc như hổ rình mồi, Tấn quốc liên kết một ít nước chung quanh, bao gồm cả Quần Thư ở trong đó.
Nếu các nước đồng thời tạo phản, khả năng...!Có thể nguy hiểm."
Hắn nói như vậy, những người khác cũng đồng ý.
Tất cả mọi người nhíu mày.
Tề Hầu nói:
"Liên quan tới nước Tấn, Cô có thể phái binh đi giữ chân Tấn quốc.
Về phần Ba quốc, Thục quốc cùng Ba quốc chính là kẻ thù truyền kiếp, như nước với lửa, Sở Vương phái người đi liên lạc Thục Vương."
Đừng thấy Tề Hầu ngày thường luôn tỏ ra bán manh, kỹ năng mới là xưng hô "người ta".
Thế nhưng vừa nhắc tới chính sự đến, quả nhiên hiện ra phong độ bá chủ.
Chỉ một cái đã giải quyết Ba quốc cùng Tấn quốc, hai quốc lớn.
Nếu như có thể thành công nắm giữ hai quốc này, như vậy mấy quốc gia nhỏ khác không đáng sợ.
Tề Hầu vừa cười vừa nói:
"Về phần những quốc gia khác...!Sái quốc không đáng nhắc tới.
Sở Vương sao không tiên hạ thủ vi cường, phái Hữu Tư Mã đi Thư Cưu quốc, cho Quần Thư một đòn thị uy, lật đổ người đứng đầu Quần Thư.
Bây giờ Tấn quốc cùng Ba quốc tuy rằng hạ chiến thư, thế nhưng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Quần Thư tứ cố vô thân, Sở Vương chỉ cần ra tay trước liền có thể tiêu diệt từng bộ phận."
"Biện pháp tốt!"
"Tề Công nói có lý!"
"Quả nhiên là biện pháp tốt!"
Khanh đại phu Sở quốc đều hưởng ứng, Ngô Củ cũng gật gật đầu, nói:
"Tề Công nói phải.
Nếu Quả nhân nhớ không lầm, Hữu Tư Mã là huyết mạch chính thống Thư Cưu quốc.
Quốc quân Thư Cưu quốc bây giờ bất quá là nghịch tặc soán vị mà thôi.
Sao không thừa dịp bây giờ đưa Hữu Tư Mã về nước kế vị?"
Mọi người lập tức thương lượng đối sách.
Tề Hầu sai người về nước truyền tin cho Khương Chiêu.
Ngô Củ liền phái Đấu Kỳ cùng Vĩ Lã Thần đi sứ Thục quốc.
Thục quốc cùng Ba quốc kết thù kết oán đã lâu.
Bây giờ Ngô Củ phái sứ thần đi đến mang theo lượng lớn trân bảo tặng cho Thục Vương.
Thục Vương tất nhiên sẽ vươn tay trợ giúp Sở quốc một chút sức lực.
Thời điểm đó Thục quốc từ phía tây công kích Ba quốc, Sở quốc từ mặt đông công kích Ba quốc.
Hai mặt giáp công, Ba quốc sẽ bị đuổi thôi.
Những chuyện đó xử lý tốt, Ngô Củ liền lệnh Yển Cưu lĩnh binh, phô trương thanh thế, thả ra tin tức chuẩn bị đưa Yển Cưu về nước thảo phạt nghịch tặc, kế thừa vị trí quốc quân Thư Cưu quốc.
Cùng lúc đó, Ngô Củ còn làm một chuyện tốt, là cho người trắng trợn tuyên truyền tin tức quốc quân Tấn quốc là hoạn quan, còn nói quốc quân Tấn quốc giết cha giết quân, giết chết quân phụ, mưu đoạt vị trí Khúc Ốc Công.
Sự tình lan truyền rộng rãi ra ngoài, trong nhất thời Tấn quốc cũng bẽ mặt.
Quần Thư là địa bàn bao gồm một số quốc gia nhỏ liên hợp lại.
Thư Cưu quốc là một quốc gia nhánh trong Quần Thư.
Mặc dù là tiểu quốc, nhưng dũng mãnh thiện chiến, bởi vậy dân phong cũng hung hãn.
Quần Thư vẫn luôn phụ thuộc vào Sở quốc, qua nhiều năm tường an vô sự, bất quá cũng là dã tâm bừng bừng.
Năm đó Yển Cưu bị ép chạy ra khỏi Thư Cưu quốc, bây giờ đã đến lúc Yển Cưu trở mình.
Nói thật ra, Yển Cưu không dám nghĩ tới sẽ được trở về Thư Cưu quốc.
Bây giờ thật sự đến lúc, trong lòng hắn thậm chí có chút hưng phấn cùng bồn chồn.
Bởi vì thời điểm báo thù cuối cùng đã tới.
Năm đó hắn mới năm tuổi bị ép cuốn vào vòng chiến tranh quyền đoạt vị.
Phụ mẫu hắn đều chết ở trong chiến dịch, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi hiu quạnh, đưa đẩy phải đi làm thủy phỉ.
Yển Cưu trong lòng cũng không phải là không có oán hận.
Quần Thư quốc nghe nói Sở Vương cho Yển Cưu binh mã, chuẩn bị đưa Yển Cưu về nước kế vị, cũng đã hoang mang lo sợ.
Dù sao như mọi người suy nghĩ, Tấn quốc tuy rằng cùng bọn họ liên hợp, thế nhưng Tấn quốc cùng Ba quốc vẫn chưa có phát binh.
Quần Thư ở phía đông nam, nếu thật đánh nhau, Ba quốc mặt tây nam, còn Tấn quốc phía bắc căn bản không có cách nào cứu viện.
Bởi vậy Quần Thư rất sợ sệt.
Nghe đến chuyện này, mấy vị quốc quân hợp lại tính kế.
Dĩ nhiên để quốc quân Thư Cưu quốc đến kinh đô Sở quốc thỉnh tội.
Trận chiến còn chưa có đánh, quốc quân Thư Cưu quốc đã đến xin tội.
Quốc quân Thư Cưu quốc vô cùng sợ sệt, mang theo lễ vật tốt nhất, nhanh chóng tới Sở quốc.
Đội ngũ dừng lại ở ngoài Dĩnh thành, quốc quân Thư Cưu xuống ngựa, tự mình đi đến cửa thành.
Ngô Củ dẫn theo nhóm sĩ phu đến cửa thành "nghênh tiếp".
Dù sao Thư Cưu quốc đến làm lễ, không đánh đã quy hàng, cũng miễn phải động binh, đây là chuyện tốt.
Mọi người thấy quốc quân Thư Cưu quốc đi tới, lập tức quỳ xuống.
Quốc quân Thư Cưu quốc hiện tại không còn trẻ, chính là thúc phụ của Yển Cưu, tuổi lớn hơn Ngô Củ rất nhiều.
Nhìn thấy Ngô Củ, ông ta lập tức quỳ xuống, cũng không có nói lắp, liên tục dập đầu lạy nói:
"Bái kiến Sở Vương! Bái kiến Tề Công!"
Ngô Củ cười, ngồi ở trên ngựa, ở trên cao nhìn xuống quốc quân Thư Cưu quốc, nói:
"Ngài là quốc quân Thư Cưu quốc, sao hành lễ lớn như thế?"
Quốc quân Thư Cưu quốc vội vã thành kính nói:
"Thư Cưu quốc vốn là phụ thuộc Sở quốc, lẽ ra nên làm lễ.
Bởi vì Thư Cưu quốc suýt nữa tin lời gièm pha, trợ giúp tiểu nhân, càng phải làm lễ bồi tội Vương thượng.
Mong Vương thượng tha thứ!"
Ông ta nói một tiếng dập đầu một cái, không dám hàm hồ.
Ngô Củ cười nói:
"Nghe nói ngài mang theo thành ý rất lớn đến, vậy mời vào thành thôi."
"Dạ dạ!"
Quốc quân Thư Cưu quốc liền vội vàng đứng lên, không dám lên ngựa, liền đi phía sau ngựa Ngô Củ, từng bước từng bước vào thành.
Vào cửa xong, lúc này ông ta mới lên ngựa, chuẩn bị vào cung.
Ngô Củ ở trong cung xếp đặt tiệc rượu.
Quốc quân Thư Cưu quốc mang đến sơn hào hải vị ngọc quý, sắp xếp kiểm tra xong, lúc này mới vào trong cung.
Ngô Củ cùng Tề Hầu vào cung đổi kiện xiêm y, lại đi dự tiệc.
Ngô Củ vừa thay y phục vừa nói:
"Quốc quân Thư Cưu quốc, đầu hàng cũng quá dễ dàng, Quả nhân sợ là có trò lừa."
Tề Hầu giúp Ngô Củ tròng lên hướng bào, cười híp mắt hôn trán Ngô Củ mọt cái, nói:
"Nhị ca còn sợ có trò lừa? Lừa người giỏi nhất không phải là Nhị ca sao?"
Ngô Củ nghe, cười nhạt, nói:
"Vậy thì đa tạ Tề Công khen ngợi?"
Tề Hầu nói:
"Nhị ca còn khách khí với Cô làm gì, đừng đa tạ."
Hai người đến bữa tiệc, quốc quân Thư Cưu quốc đã có mặt.
Ông ta vô cùng cung kính, cũng không dám ngồi.
Nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, ông ta vội vã quỳ xuống hành đại lễ.
Ngô Củ cười nói:
"Ngài không cần khách khí như thế, mau đứng lên."
Mọi người vào chỗ ngồi.
Yển Cưu cũng ngồi vào vị trí.
Hắn nhìn chăm chú quốc quân Thư Cưu quốc.
Năm đó hắn quá nhỏ, căn bản không nhớ rõ sự việc, song cảm giác khi chạy nạn khắc sâu trong lòng Yển Cưu.
Đó là thân nhân của Yển Cưu, nhưng cũng là người giết cha mẹ hắn.
Bây giờ ngồi dự tiệc cùng nhau, Yển Cưu không nói ra được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng mù mịt, tâm như mặt nước phẳng lặng.
Yển Cưu híp mắt.
Đột nhiên hắn cảm giác có bàn tay đặt lên bàn tay hắn ở phía dưới bàn.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy là Khuất Trọng ngồi bên cạnh.
Khuất Trọng thấy sắc mặt hắn mù mịt nhìn chằm chằm quốc quân Thư Cưu quốc.
Tựa hồ có hơi lo lắng, Khuất Trọng đưa tay sang chạm vào mu bàn tay Yển Cưu.
Yển Cưu nhìn thấy Khuất Trọng lo lắng, cũng không biết sao đột nhiên tâm tình khá hơn rất nhiều, không âm u đầy tử khí, như chỗ nước tù đọng được khai thông.
Yển Cưu đến gần, thấp giọng nói:
"Thúc thúc, ngươi làm cái gì sờ ta?"
Yển Cưu cố ý nói như vậy.
Quả nhiên thấy sắc mặt Khuất Trọng đỏ lên, muốn rụt tay về.
Yển Cưu giả vờ ngây ngốc nói:
"Không được, vừa rồi ngươi sờ ta, ta cũng phải sờ trở lại."
Khuất Trọng vốn lo lắng cho hắn, nào có biết Yển Cưu đột nhiên đùa giỡn lưu manh.
Dường như không cần người khác lo lắng.
Quốc quân Thư Cưu quốc liền vội vàng cung kính gọi người đem trân bảo vào trình lên cho Ngô Củ xem, cười nói:
"Sở Vương, đây đều là thành ý của Thư Cưu quốc, xin vui lòng nhận cho."
Ngô Củ cười tủm tỉm nói:
"Ồ? Thật không."
Ngô Củ nói, tiện tay nhặt lên một vật trang trí bằng ngọc, cầm trong tay thưởng thức, lại rất tùy ý vứt trên bàn, nói:
"Chỉ là thế này thôi?"
Vừa nghe nói, quốc quân Thư Cưu quốc sợ hết hồn, cho là Ngô Củ muốn lừa đảo.
Ngô Củ cười nói:
"Quả nhân có nghe nói, ngài mang theo thành ý rất lớn đến.
Nếu bàn về sơn hào hải vị vật quý giá, Sở quốc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Quả nhân còn cần đồ vật của Thư Cưu quốc sao?"
Ngô Củ nói như vậy, quốc quân Thư Cưu quốc đổ mồ hôi, liên tục xoa xoa trán của chính mình, cười nói:
"Vâng vâng vâng, đúng là như thế.
Sở quốc chính là quốc gia rộng lớn mênh mông, địa linh nhân kiệt, sơn hào hải vị vật quý hiếm không thiếu gì cả.
Thư Cưu quốc làm sao dám ở trước mặt Sở Vương bêu xấu chứ? Bởi vậy...! Thư Cưu quốc cố ý đưa lên một phần hậu lễ.
Đó chính là một cam kết.
Thư Cưu quốc cam kết sẽ không phản Sở quốc, đồng thời đón Hữu Tư Mã Sở quốc, cũng chính là Công tử Thư Cưu quốc về nước, lập Yển Cưu là Thái tử Thư Cưu quốc."
Quốc quân Thư Cưu quốc vừa nói như thế, sĩ phu Sở quốc như ong vỡ tổ.
Thành ý này cũng thật là quá lớn, không cần phí người nào.
Quốc quân Thư Cưu quốc chuẩn bị lập Yển Cưu là Thái tử, như vậy Yển Cưu chính là người thừa kế hợp pháp vị trí quốc quân Thư Cưu quốc.
Thư Cưu quốc sớm muộn cũng là của Yển Cưu.
Yển Cưu là Hữu Tư Mã Sở quốc, tính ra quan hệ Thư Cưu quốc cùng Sở quốc có thể nói là thâm sâu.
Ngô Củ cười cười, nói:
"Ngài hào phóng như vậy? Cũng sẽ không đổi ý?"
Quốc quân Thư Cưu quốc liền vội vàng nói:
"Làm sao có khả năng đổi ý.
Thư Cưu quốc chính là quốc gia nhỏ, vạn vạn lần cũng không dám đối nghịch cùng Sở Vương.
Vì trước đây tin lời xằng bậy của Tấn Hầu, suýt nữa làm chuyện sai lầm, đúc thành sai lầm lớn! Vẫn là Sở Vương chuyện cũ bỏ qua, khoan hồng độ lượng, đại nhân đại nghĩa, Thư Cưu quốc mới không gặp khó.
Nói như thế, Sở Vương chính là ân nhân tái tạo Thư Cưu quốc.
Ai...!Nói đến cũng là xấu hổ, chuyện năm đó bởi vì ta nhất thời hồ đồ, đối xử với cháu trai không tốt.
Bây giờ Thư Cưu quốc đón Yển Cưu về lập Thái tử, cũng là chuyện đương nhiên.
Coi như là ta...! lấy công chuộc tội."
Yển Cưu nghe quốc quân Thư Cưu quốc nói, híp mắt nhìn.
Vẻ mặt kia vô cùng ân hận, than thở, còn lau nước mắt.
Nhưng đôi mắt căn bản không có nửa giọt nước mắt, vành mắt cũng không có hồng.
Ông ta đang dùng tay không ngừng nặn mũi của chính mình, thật giống muốn làm cho mũi đỏ lên một chút.
Yển Cưu nghe những lời đó vô cùng xem thường, liền không thèm nhìn quốc quân Thư Cưu quốc.
Quốc quân Thư Cưu quốc bưng ly rượu, đi tới mời Yển Cưu.
Yển Cưu không nhìn ông ta, gắp một cái đùi gà lớn đặt ở trong mâm Khuất Trọng, cười nói:
"Thúc thúc, ăn đùi gà."
Quốc quân Thư Cưu quốc bưng ly rượu, lúng túng.
Yển Cưu cười, nói:
"Nói mới nhớ, phải gắp cho thúc thúc thêm một cái đùi gà.
Năm đó nếu không có thúc thúc, Yển Cưu đã sớm chết từ khi nào rồi không biết."
Sắc mặt quốc quân Thư Cưu quốc hết sức khó xử.
Nghe lời này không dễ chịu, ông ta vội vàng đem rượu về.
Những sĩ phu bên cạnh đều là xem trò vui cười trộm.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Hiếm thấy ngài có ý nghĩ như thế."
Quốc quân Thư Cưu quốc