"Ngô Củ, Ngô tiên sinh tới thăm anh."
Ngô Củ mơ mơ màng màng, cảm giác thấy không thở nổi, thở dốc cũng trở nên vô cùng khó khăn, mê muội buồn nôn, tất cả như về tới đời trước.
Luôn phải ốm đau, bị ốm đau không ngừng dằn vặt.
Ngô Củ mê man mở mắt ra.
Khó thở, hô hấp phát ra tiếng kéo dài, thật giống bị thứ gì ngăn chặn.
Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một trắng toát.
Vách tường màu trắng, giường màu trắng, một cô gái mặc đồng phục y tá màu trắng.
Ngô Củ mê man nhìn tất cả những thứ này.
Trên mặt mang chụp dưỡng khí, hơi thở gấp.
Cảnh vật trước mắt đang xoay tròn, đầu óc mê muội, Ngô Củ không khỏi lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo một ít.
Là phòng bệnh?
Ngô Củ càng là ngây ngẩng.
Lấy lại bình tĩnh, Ngô Củ dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn hoàn cảnh trước mắt trắng xóa.
Nơi này rõ ràng là chỗ đời trước kết thúc cuộc sống, bị chính ba ruột của mình cho "chết thanh thản".
"Nó làm sao vậy? Có phải là tình huống không tốt?"
Ngô Củ còn nghi hoặc, liền nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nói chuyện.
Một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, đang cùng y tá nói chuyện.
Y tá an ủi.
"Ngô tiên sinh yên tâm đi, bệnh nhân rất phối hợp trị liệu.
Giải phẫu đã thành công, đang trong giai đoạn khôi phục, còn yếu một chút, dần dần sẽ tốt đẹp."
Y tá an ủi người thân của bệnh nhân.
Mà người thân kia trên mặt đột nhiên xuất hiện một ít rạn nứt.
Nghe y tá nói, trái lại sắc mặt ông ta co quắp, bất ngờ khó coi.
Y tá rất nhanh đã đi ra ngoài.
"Lạch cạch!"
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.
Y tá đi xong, người đàn ông trung niên rốt cục đi tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn Ngô Củ.
Trên mặt ông ta lộ ra một ít căng thẳng, nói:
"Con trai..."
Ngô Củ cả người không có khí lực, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên.
Ngô Củ có chút không thể tin tưởng.
Mở mắt ra, hết thảy Xuân Thu chỉ là một giấc mộng, người cha ruột cho mình chết thanh thản liền đứng ở trước mặt.
Người đàn ông trung niên đi tới, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại cái gì đó.
Ngô Củ đều không có chú ý, trong đầu lúc này phi thường hỗn loạn.
Chẳng lẽ những gì mình từng trải qua ở Xuân Thu chỉ là nằm mơ? Nhưng nếu như nằm mơ, làm sao có khả năng chân thực rõ ràng như vậy?
Ngô Củ trong đầu hỗn loạn tưng bừng, người đàn ông trung niên đã từ trong túi xách lấy ra một ống tiêm.
Tay khẽ run, ông ta nói:
"Con xem con bệnh thành như thế này...!Ba biết con rất thống khổ.
Như vậy...!Như vậy đi, ba là vì con, giúp con một chút, cho con giảm bớt thống khổ..."
Ông ta nói, lập tức run rẩy tháo mũ chụp kim tiêm.
Ngô Củ hiện tại rất suy yếu, toàn thân không sức lực nhấc cử động, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng mà bây giờ Ngô Củ mang theo một uy nghiêm khó diễn ta.
Đột nhiên nheo mắt lại, Ngô Củ nhìn chăm chú vào người đàn ông kia.
Người đàn ông bị hoảng sợ run lên.
"Lạch cạch!"
Ống tiêm trong tay người đàn ông trực tiếp rơi trên mặt đất.
Ống tiêm rơi trên mặt đất do bị kinh hãi, ông ta vội vã nhặt ống kim tiêm lên, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh vẫn đóng kín, nhưng kế bên là cửa sổ mở, người đàn ông trung niên nhìn ra bên ngoài thăm dò.
Có y tá đi ngang qua hành lang, thế nhưng không có chú ý tới bọn họ bên trong.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhanh chóng nhặt lên ống tiêm, không còn dám nhìn vào mắt Ngô Củ, đi lên phía trước, miệng lẩm bẩm, nói:
"Đừng trách ba.
Ba cũng là...!cũng là bị bất đắc dĩ.
Cô ấy đã biết con là con riêng của ba.
Nếu như ba không...!Không làm như vậy, sẽ bị đá ra khỏi ban giám đốc! Con...!Con bây giờ cũng rất thống khổ, ba giúp con một tay..."
Ông ta nói, không do dự nữa, nhanh chóng đem ống tiêm đâm vào dụng cụ truyền dịch, dùng sức ấn một cái.
Thuốc từ ống tiêm trực tiếp chảy vào bình dịch dinh dưỡng truyền cho Ngô Củ.
Ngô Củ gian nan mở mắt nhìn chằm chằm bình chứa dịch dinh dưỡng và dây truyền đến tay mình.
Ánh mắt run rẩy hai lần nhìn chất độc chảy vào bình dinh dưỡng.
Chất lỏng kia nhanh chóng hòa tan trong dịch dinh dưỡng thành một thể.
Ngô Củ cũng thấy trong mắt người đàn ông trung niên sáng lên, đồng lộ ra vui sướng khi thành công.
Ngô Củ vốn nên lòng như tro nguội, vốn nên cười nhạo người đàn ông ngu xuẩn, sau đó yên lặng chịu đựng tử vong.
Vậy mà lúc này Ngô Củ lại đột nhiên cảm thấy chính mình có cái gì đó khác.
Ngô Củ giơ tay lên, dụng hết toàn lực rút cái kim ghim trên mu bàn tay mình.
Người đàn ông trung niên vừa thấy, hoảng sợ xông lại, đẩy tay Ngô Củ ra, nói:
"Con trai! Con an tâm đi, như vậy cũng sẽ không còn thống khổ gì! Con mau đi đi! Con bệnh như vậy sống cũng không có gì tốt đẹp.
Ba sẽ giúp con chăm lo hậu sự! Chỉ cần con chết rồi! Ba có thể đại phú đại quý qua hết nửa đời sau, con chết rất đáng giá! Ba đã sinh ra con, con báo hiếu cho ba!"
Ngô Củ híp mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh thở mạnh, lại lấy sức lực tránh tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên giật mình, vội vàng đi chỉnh cho tốc độ dịch dinh dưỡng truyền đến Ngô Củ chảy nhanh hơn.
Sau đó vẻ mặt ông ta lộ ra dữ tợn, nổi đầy gân xanh gắt gao đè Ngô Củ nằm yên trên giường, gào thét:
"Ngoan ngoãn đi!!"
Tề Hầu cảm giác nhức đầu lắm, không chỉ là đau, hơn nữa còn choáng váng.
Giống như có thứ gì đập mạnh vào đầu hắn.
Bên tai còn có người đang không ngừng nói chuyện, làm cho não hắn rất đau.
"Chị Trương, bác sĩ nói đầu anh Lữ bị trọng thương, đầu có chút chấn động, trong não có tụ máu.
Tình huống cụ thể còn phải chờ anh Lữ tỉnh lại rồi nói."
"Chuyện gì xảy ra!? Sao làm thành bộ dáng này, đã ra mắt mấy năm rồi, không thể cho tôi chút tin tức tốt sao? Thân là người quản lý của cậu ta, tôi thực sự là gặp vận đen tám đời rồi! Thật vất vả mới tìm được một cơ hội thể hiện năng lực, còn bị chấn thương đầu! Có thể làm cái gì đây? Cứ nằm trên giường dưỡng bệnh như vậy phải mất bao lâu mới trở lại làm việc.
Công ty ký hợp đồng với cậu ta không phải nuôi không.
Tiếp tục như vậy, còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng!!"
"Vâng vâng, chị Trương, tôi biết rồi, chờ anh Lữ tỉnh lại, tôi nói với anh ấy."
"Còn cậu nữa, cậu làm trợ lý thế nào vậy, có khả năng thì làm, không thể làm thì cút đi!"
Bên tai Tề Hầu không ngừng vang lên tiếng người nói chuyện.
Người gọi là chị Trương, không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không, la lối một trận.
Rồi tiếng nói hai người nói chuyện càng ngày càng xa.
Tất cả đều đi ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng khép lại.
Tề Hầu nằm ở trên giường, mơ mơ hồ hồ.
Hắn dụng hết toàn lực mở mắt ra, trước mắt một mảnh lờ mờ thấy không rõ lắm.
Đầu đau muốn chết, cảm giác trời đất luôn chuyển động quay cuồng.
Không chỉ là quay cuồng, cổ họng còn muốn nôn ra.
Tề Hầu bò dậy, cúi đầu nhìn.
Cái giường thật thô thiển.
Vải trải giường là màu trắng tinh, giống hệt dùng cho đám tang.
Không chỉ như vậy, giường còn quá cao, cách mặt đất một khoảng không.
Tề Hầu lại nhìn thứ mình mặc trên người, là trang phục có chút kỳ dị.
Cũng không biết là xiêm y của quốc gia man di nào.
"Ui..."
Tề Hầu muốn đứng lên, đầu lại choáng váng, trên mu bàn tay truyền đến đau đớn, có thứ gì đâm vào tay hắn.
Tề Hầu cúi đầu nhìn thấy một cái kim châm ghim sâu vào mu bàn tay của hắn.
Tề Hầu vừa nhìn, nhất thời vô cùng căm tức.
Không biết là thích khách nào dám đâm ám khí vào mu bàn tay của hắn đến sưng lên.
Hắn căm tức nhổ cái ám khí trên mu bàn tay ra, quăng ở một bên.
Tề Hầu tính khí vốn cũng không tốt.
Hơn nữa hắn bây giờ đau đầu choáng váng, đứng lên lảo đảo muốn quỵ xuống, đôi mắt cũng hoa, thì càng bực bội không thôi.
"Bịch!!!"
Tề Hầu bước xuống giường, suýt nữa trực tiếp ngã trên mặt đất.
Hắn chống đỡ mặt tường bên cạnh, lảo đảo đi đến cạnh cửa.
Cửa phòng rất kỳ quái, còn có vật lồi ra!
Tề Hầu xem thường liếc mắt nhìn chỗ nắm cửa phòng.
Loại đồ vật xấu xa hèn mọn này, còn phô trương treo ở trên cửa làm trang trí, cũng thực sự là thô bỉ bất kham.
Thế nhưng Tề Hầu hoàn toàn không có tâm tình quản cái này.
Cửa phòng là khép hờ, không