Bạch Lương nhanh chóng chạy về phía Tử Văn.
Mấy người kia giật mình, không nghĩ tới đột nhiên có người lại đây, hơn nữa là người cao to, thoạt nhìn không phải dễ trêu.
Mấy tên du côn đã khống chế Tử Văn, muốn kéo đi.
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp làm, Bạch Lương đã vọt tới trước mặt.
"Bịch!!!"
Một tên muốn túm Bạch Lương, Bạch Lương phản đòn nắm tay hắn, kéo một cái, kê vai ném ra ngoài.
Một tên khác né tránh không kịp, liền bị đập trúng, hai người đều ngã xuống đất.
"A a a!"
Tên lôi Tử Văn nhìn thấy, sợ hết hồn, lực tay hơi có thả lỏng.
Tử Văn lập tức cắn xuống.
"A a a a!!"
Tên kia kêu thảm một tiếng.
Vừa nãy hắn đã bị cắn, Tử Văn cắn tại vết thương cũ, có thể không đau sao? Quả thực là thương tổn càng thêm thương tổn.
Hắn lập tức liền trở tay, tát Tử Văn một cái.
"Bốp!"
Tử Văn bị đánh ngã xuống.
"Tử Văn!"
Bạch Lương vừa nhìn thấy phẫn nộ, chạy tới ôm Tử Văn, đem che chở ở phía sau.
Mèo hoang chó hoang nhìn thấy đánh người, cũng tức giận, không ngừng điên cuồng kêu gào, hướng về phía mấy tên du côn tấn công.
Mấy tên du côn có dao, cũng không sợ mèo hoang chó hoang, liền dùng dao đâm chó hoang gần nhất.
Tử Văn nhìn thấy run sợ trong lòng, lập tức muốn chạy tới cứu chó hoang kia.
Bạch Lương nhìn thấy Tử Văn đi cứu chó hoang, cũng vội chạy theo.
"Uỵch!!"
Tử Văn xông tới xô tên du côn cầm dao muốn đâm chó hoang.
Bởi vì Tử Văn vóc người nhỏ gầy, người kia cao to như trâu mộng, Tử Văn chỉ là đụng hắn lung lay, cũng không ngã xuống.
Hắn bị xô đẩy giận dữ, hướng dao về phía Tử Văn.
Bạch Lương lập tức xông lên, ôm chặt lấy Tử Văn, lăn khỏi chỗ dao đâm xuống.
HunhHn786
Đâm không trúng, tên du côn gào thét lớn đuổi theo, tiếp tục đâm Bạch Lương cùng Tử Văn.
Tử Văn được Bạch Lương ôm vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy có gì đó nóng ấm trên mặt liền kinh hãi.
Nhìn kỹ là máu.
Vai Bạch Lương bị thương, áo màu trắng đã nhuộm đỏ, máu còn rơi trên mặt Tử Văn.
Tử Văn sốt ruột, nói:
"Bạch Lương, vai của anh!"
Bạch Lương căn bản không rảnh quản vai của chính mình, bởi vì thời điểm này có thêm mấy tên du côn từ chỗ sâu trong ngõ hẻm chạy ra.
Nhìn thấy đồng bọn đến, tên du côn lập tức nói:
"Thúi hoắc! Nhanh bắt người, thằng này quấy rối, ông chủ không muốn hắn, trực tiếp làm đi!"
Bạch Lương nhìn tình cảnh này, vừa nãy ít người còn có thể ứng phó, hiện tại nhiều người không có cách nào ứng phó, liền vội vàng ôm Tử Văn, thấp giọng nói:
"Chạy mau, chạy ra đầu hẻm."
Tử Văn nắm lấy ống tay áo Bạch Lương, dùng sức lắc đầu, nói:
"Tôi sẽ không bỏ lại anh một mình, hơn nữa anh bị thương."
Bạch Lương có chút dở khóc dở cười.
Theo lý mà nói, Tử Văn nên sợ sệt mới phải, thế nhưng Tử Văn không sợ, nói hắn chạy hắn cũng không chạy.
Đám người đông đảo không có sợ hãi, nhanh chóng đi tới.
Mèo hoang chó hoang ngăn ở phía trước, đám hung thần muốn báo thù quơ dao.
Vừa lúc đó, thình lình có tiếng xé gió.
"Vèo!!"
"Bịch!!"
Một tên du côn té xuống đất, thật giống ảo thuật, cũng không thấy có người động vào hắn.
Hắn té cũng rất khoa trương, ngồi bệt trên đất, miệng còn phát ra tiếng rên.
"Ai ui ai ui."
Mọi người thấy bộ dáng tên kia đều rất giật mình.
Đồng bọn khác nói:
"Đầu ghẻ, mày làm sao vậy? Làm gì đó? Mau đứng lên!"
"Có người đánh tao!!"
"Ai đánh mày?"
"Mà lấy cái gì đánh mày, tự mình trượt chân thì nói mình trượt chân đi."
Đám người nhìn chung quanh một chút, căn bản không có thấy ai khác.
Bên cạnh tên bị trượt té chỉ có một chiếc lá.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trong hẻm nhỏ không có trồng cây, cũng không có bụi cỏ, không biết nơi nào đến lá cây.
Có thể là mèo hoang chó hoang mang vào.
Bọn du côn sợ càng kéo dài thời gian sẽ xảy ra cái gì bất lợi, lập tức có tên giơ dao muốn đi đâm Bạch Lương.
"A a a a!"
Hắn mới vừa giơ tay lên, liền nghe tiếng xé gió.
"Vèo!"
Tất cả mọi người không thấy rõ chuyện xảy ra như thế nào, đột nhiên tay cầm dao có máu phun ra.
Cùng lúc đó, một chiếc lá xanh rơi xuống đất.
Chỉ là một chiếc lá cây, bất quá lá cây dính chút máu.
"Ai!!"
"Ai giả thần giả quỷ!!!"
"Có giỏi đi ra! Đừng hù dọa..."
Lời của hắn còn chưa nói hết tiếng "vèo" thứ ba vang lên.
"Bốp."
Một chiếc lá dán lên mặt, giống bị tát, mặt lệch sang một bên, trong nháy mắt má sưng lên.
Chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Trời ơi!! Có phải là có ma!!"
"Chuyện...!chuyện...!chuyện này...!Chuyện gì xảy ra..."
"Cứu mạng!"
Bọn họ đang nói, liền nghe có tiếng bước chân.
Tử Văn nhìn thấy là Ngô Củ cùng Tề Hầu đi vào ngõ hẻm, liền vội vàng nói:
"Ngô đại ca, Bạch đại ca, Bạch Lương bị thương!"
Ngô Củ nhanh chóng xông lại xem vết thương Bạch Lương.
Đám người kia hô to:
"Bọn chúng có người giúp đỡ rồi!"
"Không sao! Bất quá chỉ có hai người thôi!"
"Thì ra là bọn họ giả thần giả quỷ!"
"Chém chết bọn chúng! Để xem bọn chúng còn giả thần giả quỷ hay không!"
Đám người nói liền hùng hổ xông lại.
Tựa hồ cảm thấy Ngô Củ dễ bắt nạt hơn một chút, đều hướng về phía Ngô Củ đang xem vết thương cho Bạch Lương.
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, trong tay hắn còn vài chiếc lá cây.
Hắn giơ tay, vung một cái, liền nghe vài tiếng.
"Vèo vèo vèo..."
Lá cây rời tay Tề Hầu bay ra.
Không biết Tề Hầu dùng lực tay cụ thể bao nhiêu, lá cây bay vèo vèo sinh gió.
"A!"
"Bịch!!"
"Chuyện gì xảy ra!?"
"A!"
Mấy người lần lượt ngã trên mặt đất, dao trong tay vì té ngã rơi đi.
Từng người từng người ngã trên mặt đất, đau không dậy nổi, bên cạnh bọn họ đều có lá cây lững lờ rơi xuống.
Mấy người kia lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tề Hầu lúc này mới chậm rãi đi tới.
"Roẹt!"
Hắn từ trên mặt đất nhặt lên một cây dao, thả ở trong lòng bàn tay áng chừng, sắc mặt âm trầm nói:
"Vừa nãy chỉ là lá cây, hiện tại nên đổi thành dao."
Hắn vừa nói như thế, đám hung thần sợ đến hồn vía bay lên mây, liền vội vàng quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu lạy nói:
"Tha mạng! Tha mạng!"
"Tha mạng! Chúng tôi chỉ là được người ta cho tiền làm việc!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi không chủ trương chuyện này, cầu ngài tha cho chúng tôi đi!"
Tề Hầu cười lạnh, nói:
"Ồ? Ai cho tiền?"
Hắn vừa hỏi như thế mấy người kia có chút trù trừ, đều không dám nói chuyện.
Tề Hầu cười cười, nhíu mày, dao trong tay nâng lên.
"A a a a..."
"Tha mạng..."
"Tôi nói!"
Tề Hầu chỉ là xem xét con dao, mấy người kia liền phát ra tiếng kêu rên thê thảm, còn tưởng rằng dao ném ra, vội vã liền bắt đầu lạy xin tha.
Một người nói:
"Là...!Là Khương tiên sinh!"
"Đúng đúng, là Khương tiên sinh.
Chúng tôi không trêu chọc nổi.
Hắn tìm tới chúng tôi, cho tiền để chúng tôi làm chuyện này.
Chúng tôi cũng không dám nói dối!"
"Đúng, tha chúng tôi đi! Chúng tôi cũng là bị ép."
Đám hung thần vừa nói như thế, mấy người Ngô Củ đều hiểu được lý do.
Gần đây Khương gia đang bị công ty Thiệu gia kiện, đương nhiên là bởi vì chương trình thực tế lần trước, nguyên nhân chính là Khương Văn Hinh ác ý nhục mạ Tử Văn.
Bởi vậy Khương Văn Hinh đối với Tử Văn ghi hận trong lòng.
Cô ta cảm thấy Khương gia bị kiện đều là bởi vì Tử Văn.
Tử Văn chính là thứ dơ bẩn, chính là có bệnh, căn bản không có cách nào so với Khương gia cao quý.
Khương Văn Hinh từ khi ra mắt đến nay đều là Khương gia nâng đỡ, bởi vậy không ai dám chọc giận, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Thậm chí có người dám chửi bới, phơi bày chuyện xấu của cô ta trước công chúng.
Cơn giận này làm sao có khả năng nuốt trôi.
Người đứng đầu Khương gia hiện tại là anh trai Khương Văn Hinh.
Anh trai Khương Văn Hinh đã hơn bốn mươi tuổi, gọi là Khương Chử.
Khương gia truyền tới thế hệ này cơ nghiệp đã rất lớn mạnh.
Khương Chử ỷ vào Khương gia có thế lực lớn trong giới giải trí, tác phong thật giống kẻ cướp đạo tặc, căn bản không chú ý chữ tín danh dự.
Danh tiếng Khương gia đã sớm bại sạch trong tay hắn.
Chỉ cần không hài lòng, trực tiếp tìm lưu manh đi làm đánh người, không khác gì dân xã hội đen.
Khương Chử bởi vì kiện cáo muốn mời Ngô Củ ăn cơm, để mua chuộc, lôi kéo quan hệ.
Thế nhưng không ngờ, Ngô Củ không cho hắn mặt mũi.
Khương Chử còn nghĩ với thân phận của mình Ngô Củ phải nể nan.
Chỉ cần hắn mở miệng, Ngô Củ nhất định phải đáp ứng ngay.
Kết quả hiện tại đã bị vả mặt, Khương Chử cũng là ghi hận trong lòng.
Vừa vặn Khương Văn Hinh vẫn luôn cầu xin Khương Chử ra mặt trả thù cho cô ta, bọn họ liền chọn Tử Văn.
Dù sao Tử Văn chỉ là thiếu niên, hơn nữa ra ngoài không mang theo vệ sĩ.
Tử Văn đi học ở đâu giờ giấc thế nào rất dễ dàng nắm rõ.
Khương Chử lập tức tìm người đi bắt Tử Văn, muốn xử lý Tử Văn cho hả giận, còn có thể uy hiếp công ty Thiệu gia.
Mấy tên du côn không dám nói dối, vội vã nói tất cả.
Ngô Củ cau mày nói:
"Ông chủ Khương gia?"
"Vâng vâng vâng!"
"Chính là người đó!"
"Không sai, chúng tôi chỉ là kiếm cơm ăn, đều là người yếu thế làm sao dám không nghe bọn họ.
Bọn họ muốn chúng tôi bắt người, chúng ta không dám không bắt!"
Mấy người kia nói vô cùng đáng thương, Tề Hầu mặt âm trầm, nói:
"Muốn các người bắt được người đưa đi nơi nào?"
"Đưa...! Đưa đến một khách sạn ở gần đây.
Thế nhưng...!Thế nhưng cụ thể phòng nào không biết, còn cần gọi điện báo cho Khương Chử."
Bạch Lương vừa nghe lời này tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Đưa đến khách sạn? Đây không phải là không có ý tốt?
Bạch Lương vừa nghĩ tới nếu như ngày hôm nay hắn không tan làm sớm, muốn tới trường cho Tử Văn một niềm vui bất ngờ, chẳng phải là Tử Văn sẽ bị bắt đi?
Tề Hầu nghe, nở nụ cười, nói:
"Tốt lắm, ngay bây giờ gọi điện thoại đi."
"Cái...cái gì?"
Đám người kia hai mặt nhìn nhau, đều có chút bối rối.
Tề Hầu lặp lại.
"Gọi điện ngay bây giờ, nói cho bọn họ biết bắt được người rồi.
Còn muốn tôi lặp lại lần thứ ba?"
Mấy người kia nào dám, liền vội vàng nói:
"Vâng vâng vâng, gọi điện thoại!"
Một người lấy ra cái danh thiếp, nhanh chóng ấn số điện thoại.
Chỉ có điều đám người này đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, còn chảy máu, phải nói là chật vật.
Khương Chử tuyệt đối đoán không được là tình cảnh sẽ như thế này.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy, điện thoại di động ấn mở loa ngoài, để dưới đất.
Một giọng nam vang lên.
"Là ai?"
Đám người liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu híp mắt.
Người vừa ấn số gọi điện thoại nhanh chóng nói:
"Ông chủ là chúng tôi.
Bắt được người rồi, đưa đi nơi nào?"
Hắn vừa nói như thế, trong điện thoại di động còn vang lên một giọng nữ, chính là Khương Văn Hinh.
Khương Văn Hinh tựa hồ nghe thấy nội dung, vui vẻ nói:
"Bắt được rồi? Nhanh như vậy! Anh làm việc thật hiệu quả.
Nhanh nói bọn họ đem người mang đến đây!"
Vì vậy Khương Chử nói:
"Đưa đến khách sạn, phòng 2708, tao ở đây chờ.
Nhanh lên, chớ để người khác nhìn thấy, biết chưa?"
"Dạ biết! Biết!"
Đám người sợ sệt, Khương Chử còn nói:
"Làm xong cho bọn bây thêm tiền.
Tao chơi xong không chừng cho bọn bây cùng sảng khoái."
Hắn nói như vậy, ánh mắt Tề Hầu mù mịt, đám người quỳ dưới đất sợ đến ngay lập tức liền muốn đi xin tha.
Khương Chử còn nói chuyện, giống miệng phun phân.
Tề Hầu đột nhiên vung dao trong tay.
"Vèo!"
"Rốp!!"
Dao trực tiếp cắm vào điện thoại di động trên mặt đất.
Màn hình bị vỡ như mạn nhện.
Âm thanh cũng im bặt.
Mấy người quỳ trên mặt đất sợ thiếu chút ngất đi, cũng không dám kêu, run lẩy bẩy.
Tề Hầu quay đầu nói với Ngô Củ.
"Nhị ca, đưa bọn họ đi bệnh viện đi."
Ngô Củ nói:
"Cậu muốn đi khách sạn? Tôi không yên tâm cậu đi một mình."
Tề Hầu nhíu mày, cười nói:
"Nhị ca vẫn chưa yên tâm? Những tiểu lâu la này căn bản không đáng nhắc tới.
Ngược lại là các người phải cẩn thận.
Nhanh đi bệnh viện đi, Bạch Lương đang chảy máu.
Tôi sẽ lập tức đi tìm các người."
Ngô Củ suy nghĩ một chút.
Tề Hầu quả thật là cao thủ, giống không ai là đối thủ của hắn, quả thực chính là xuất quỷ nhập thần, hẳn không có vấn đề gì.
Tử Văn cùng Bạch Lương đều bị thương.
Tử Văn là trầy da tay, cằm mũi má đều bị thương.
Bạch Lương là vai bị đâm một dao.
Không thể chậm trễ nữa, Ngô Củ sợ dao không sạch sẽ.
Ngô Củ nâng Tử Văn cùng Bạch Lương, nói:
"Vậy xong việc gọi điện thoại cho tôi, đừng làm gì nguy hiểm, biết chưa?"
Tề Hầu gật đầu nói:
"Biết rồi.
Nhị ca, các người mau đi đi."
Ngô Củ vội vàng mang theo Tử Văn cùng Bạch Lương đi bệnh viện gần nhất.
May mà xe Bạch Lương ở tại đầu hẻm, Ngô Củ lái xe, Tử Văn cùng Bạch Lương ngồi ở phía sau.
Tử Văn giúp Bạch Lương chặn miệng vết thương.
Tề Hầu chờ ba người kia đi rồi, quay đầu lại nhìn đám người quỳ trên mặt đất, nói:
"Còn không dẫn đường?"
Đám người không có cách nào, không dám chậm chạp, lập tức bò dậy dẫn đường đến khách sạn Khương Chử cùng Khương Văn Hinh đã đặt trước.
Đến cửa khách sạn, Tề Hầu nói:
"Các người vào thang máy đi lên, sau đó gõ cửa, còn lại không cần phải để ý đến."
Đám người kia có chút chần chờ.
Dù sao bọn họ không có bắt được người, nếu cứ như vậy đi gõ cửa, chẳng phải là liền lộ?
Hơn nữa nghe như thế, Tề Hầu là không để ý bọn họ, vậy không biết có thể nhân cơ hội chạy trốn hay không?
Tề Hầu tựa hồ nhìn thấu tâm tư của bọn họ, cười híp mắt nói:
"Nếu như các ngươi muốn chạy trốn, cứ việc thử xem."
Mấy người kia bị hắn nói sửng sốt một chút, trong nháy mắt phía sau lưng có chút mồ hôi lạnh.
Không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Tề Hầu nhìn mấy người vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy đóng, hắn lập tức tiến đến chỗ cầu thang bộ đi lên lầu.
Hắn vừa rồi có nhìn một vòng, bốn phía đều có máy ghi hình, trong thang máy cũng có, hành lang cùng cầu thang bộ đều có.
Bất quá cầu thang bộ đèn không sáng, hẳn là sẽ không thấy quá rõ ràng.
Tề Hầu lập tức đi lên từ thang bộ.
Phòng 2708 chính là tầng 27.
Đối với người bình thường leo 27 tầng lầu quả thực muốn lấy mạng, hơn nữa còn là dùng tốc độ thang máy leo lầu, đi một hơi không dừng, không thì không đuổi kịp đám người kia.
Mà đối với Tề Hầu là chuyện nhỏ, quả thực như hoạt động gân cốt.
Vừa vặn từ khi đến hiện đại không có luyện tập công phu, hiện tại hoạt động một chút cũng tốt.
Đám người kia lo sợ bất an vào thang máy.
Tới tầng 27 sau đó ra khỏi thang máy tìm tới phòng số 2708, chuẩn bị nhấn chuông cửa.
Bọn họ đứng ở cửa, nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy Tề Hầu ở nơi nào, vì vậy liền ấn chuông cửa.
Cửa cách âm không nghe thấy bên trong, bất quá Khương Chử đề phòng nhìn ra phía ngoài kiểm tra.
Nhìn thấy quả nhiên là đám người mình thuê.
Đám người kia tựa hồ có hơi căng thẳng, nhìn trái phải, sợ bị người phát hiện.
Khương Chử lập tức hiểu sai ý, còn tưởng rằng bọn chúng bắt cóc cho nên có chút sốt ruột, sợ bị phát hiện.
Kỳ thực đám người này sợ chính là Tề Hầu, không biết Tề Hầu từ nơi nào xông tới.
Khương Văn Hinh cũng ở trong phòng, cười nói:
"Anh! Người đến rồi? Là bọn họ sao?"
Khương Chử cười nói:
"Vâng vâng vâng, anh thấy rõ ràng.
Anh đi mở cửa."
"Cạch!"
Cửa mở ra.
Trong khi đám người nghe thấy âm thanh khóa cửa chuyển động, đồng thời tựa hồ có tiếng gió, một bóng người lập tức từ chỗ thang bộ vọt ra.
Thật quỷ mị, phút chốc người kia đã vọt tới cửa phòng.
Khương Chử căn bản không biết lúc này ngoài cửa phòng có thêm một người.
Hắn vừa mở cửa, liền nghe âm thanh.
"Rầm!!!"
Một vật cứng va chạm mũi của Khương Chử, bất giác hắn thét thảm.
"A a a a."
"Bịch."
Hắn ngã về đằng sau.
Người bên trong phòng căn bản không thấy rõ là ai vào.
Khương Chử ngã trên mặt đất, Khương Văn Hinh cũng không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì quá nhanh.
Cùng lúc đó liền nghe tiếng động khác.
"Vù!!"
Khương Chử cùng Khương Văn Hinh liền bị vải bao bọc lại, trong nháy mắt cũng không nhìn thấy cái gì.
Hành lang cầu thang đều có camera giám sát, thế nhưng bên trong cửa phòng là không có.
Dù sao khách sạn không thể xâm phạm quyền riêng tư.
Tề Hầu vọt vào trong đóng cửa lại, dùng một tấm vải bao bọc đầu Khương Chử cùng Khương Văn Hinh.
Hai người kia giãy dụa muốn xốc miếng vải lên.
Tề Hầu động tác nhanh hơn bọn họ, nhấc tay nào liền sẽ bị đánh tay đó.
"A!"
"A a a a!"
"A!"
"A!"
Khương Chử cùng Khương Văn Hinh kêu thảm thiết liên tiếp.
Phút chốc tay hai người thành móng heo.
Chỉ cần nâng tay lên liền bị đánh, cuối cùng một mảnh vải phủ ở trên mặt không có buột dây, thế nhưng hai người không dám lấy xuống cũng không dám đụng.
Khương Văn Hinh bị đánh khóc, nói:
"Là ai? Lại dám đánh phụ nữ?"
Tề Hầu không nói lời nào, hắn đương nhiên không thể nói chuyện.
Bởi vì Tề Hầu không muốn để cho hai người kia biết mình là ai.
Khương Chử kêu thảm, nói.
"Sao dám đánh tao!! Mày biết tao là ai không?! Tao có thể cho mày thân bại danh liệt!!"
Tề Hầu không nói chuyện, chỉ đánh hai người kia một trận.
Hai người kia liên tiếp kêu "a a", mặt sưng thành đầu heo, lúc này Tề Hầu mới chịu dừng tay.
Vỗ tay một cái, phủi quần áo, Tề Hầu ung dung quay đầu đi ra ngoài.
Tề Hầu đi ra, đám người đứng bên ngoài bị doạ sợ muốn chết, cũng nhanh chạy theo hắn.
Mọi người rời khách sạn, Tề Hầu bắt bọn họ ngồi xổm ở trong một hẻm nhỏ, tự vả miệng mình, đánh thật vang dội một hồi mới có thể rời.
Vì vậy sau khi Tề Hầu rời đi mấy tên du côn lập tức ngồi xổm đánh miệng mình.
"Chát chát chát chát...."
Âm thanh nhịp nhàng không dứt bên tai, không biết còn tưởng rằng bọn họ ở trong hẻm nhỏ tập luyện cái gì.
Ngô Củ mang theo Tử Văn cùng Bạch Lương đi bệnh viện.
Mặt Tử Văn sưng lên, cằm cùng tay là bầm tím, cũng không phải quá nghiêm trọng.
Bạch Lương vai bị đâm chảy máu, bất quá là bị thương ngoài da, cầm máu là tốt rồi.
Y tá nhanh chóng sát trùng cầm máu, băng bó cho Bạch Lương, lại truyền dịch.
Bạch Lương nằm chờ truyền dịch xong là có thể đi.
Vừa vặn vào lúc này Tề Hầu gọi điện thoại cho Ngô Củ, Ngô Củ liền đi ra khỏi phòng nhận điện thoại.
Tử Văn ngồi ở bên cạnh Bạch Lương.
Tử Văn ngồi ở mép giường Bạch Lương.
Mặt hắn sưng lên đã bôi thuốc, trên cằm cùng trên tay dán băng gạc, nhìn vô cùng đáng thương.
Khuôn mặt vốn nhỏ bằng lòng bàn tay, hiện tại che đi một phần ba.
Tử Văn ngồi nhìn Bạch Lương truyền dịch, sau đó liền cúi đầu mâm mê vạc áo của chính mình.
Bạch Lương sợ Tử Văn gặp phải chuyện như vậy sẽ sợ, liền hỏi han:
"Tử Văn còn đau phải không?"
Hắn nói, chỉ chỉ cằm.
Tử Văn lắc lắc đầu, nói:
"Không đau."
Bạch Lương thấy hắn cảm xúc không tốt, nói:
"Làm sao vậy? Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
Tử Văn lại lắc đầu, nói:
"Tôi không có sợ, chỉ là làm hại anh bị thương."
Bạch Lương vừa nghe, đôi mắt sáng lên, nói:
"Đúng, tôi bị thương, vai đau quá."
Hắn vừa nói như thế, đầu Tử Văn càng cúi thấp hơn.
Bạch Lương nhân cơ hội nói:
"Tử Văn, tôi đau, em làm gì bồi thường tôi?"
Tử Văn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lương, nói:
"Anh nói đi."
Khóe miệng Bạch Lương phải kéo đến mang tai.
Hắn luôn phô bày dáng vẻ tao nhã phong cách lịch sự.
Hơn nữa Bạch Lương là con lai thì càng giống quý tộc Châu Âu.
Không ai thấy Bạch Lương lúc này.
Hắn híp mắt cười khúc khích, quả thực giống như là con chó husky ngáo.
Bạch Lương cười khúc khích nói:
"Vậy hôn tôi một chút, được chứ?"
Tử Văn tựa hồ có hơi khó xử, Bạch Lương lập tức cau mày nói:
"Ui...!Đau quá...!Đột nhiên lại đau, đau chết mất."
Tử Văn có chút tay chân luống cuống, nói:
"Tôi...!Tôi kêu bác sĩ..."
Bạch Lương nói:
"Không không không, là bởi vì em không hôn tôi, cho nên tim tôi đau."
Tử Văn nói:
"Anh nói bậy, tim không có vấn đề làm sao đau."
Bạch Lương thấy Tử Văn nghiêm túc, cũng đàng hoàng trịnh trọng nói dối.
"Bởi vì tôi thích em nha.
Tôi bị thương, em còn không hôn một cái.
Em nói có phải là sẽ làm tôi đau lòng không? Tim chảy máu rồi."
Tử Văn thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng, bản thân cũng không có kinh nghiệm phương diện này.
Từ trước tới nay Tử Văn đều sống một mình, không ai bầu bạn, mọi người đều xua đuổi hắn, bởi vậy Tử Văn ở kỳ thực mù tịch chuyện tình cảm, sao chịu nổi Bạch Lương lời ngon tiếng ngọt tiến công.
Tử Văn suy nghĩ một chút, hơi cúi đầu, nói:
"Tôi...!tôi thấy anh bị thương, cũng có chút đau lòng."
Bạch Lương còn đang suy nghĩ làm sao nói dối, thình lình nghe Tử Văn nói, lập tức muốn đứng dậy.
Tử Văn sợ hết hồn đi ổn định hắn, nói:
"Đừng nhúc nhích.
Ngô đại ca nói không thể cử động, cẩn thận máu chảy ngược ra dây truyền dịch, sẽ sưng, ngồi im truyền dịch."
Bạch Lương nhân cơ hội ôm lấy Tử Văn, đem đặt ở trên chân mình.
Hai người mặt đối mặt, Bạch Lương ngồi dựa vào thành giường, Tử Văn ngồi trên đùi hắn.
Bởi vì Tử Văn vóc người nhỏ gầy, ngồi như vậy cũng không nặng bao nhiêu.
Đùi Bạch Lương lớn, chân rất dài, Tử Văn ngồi rất thoải mái.
Chỉ là có chút chút khó chịu.
Tử Văn vịn vào người Bạch Lương.
Bạch Lương một tay không thể động, một tay ôm eo Tử Văn, phòng ngừa hắn ngã xuống, cười híp mắt nói:
"Tử Văn cũng thích tôi."
Bạch Lương nói câu khẳng định.
Tử Văn ngược lại rất nghi hoặc, nói:
"Sao tôi không biết?"
Bạch Lương nói:
"Vừa nãy em thổ lộ."
Tử Văn nghi hoặc suy nghĩ một chút, không biết là câu nào thổ lộ.
Bạch Lương cười híp mắt đến gần, chu môi.
"Nhanh, hôn một cái, không thì tôi sẽ đau chết."
Tử Văn nhìn hồi lâu, có chút khó xử, hiếm thấy hai má thậm chí có chút ửng hồng.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, tiến gần hôn lên môi Bạch Lương một cái.
Bạch Lương sao chịu buông tha Tử Văn, lập tức ngậm môi Tử Văn hôn sâu hơn.
Bạch Lương một cái tay không thể động, Tử Văn sợ hắn lộn xộn, chủ động ôm cổ Bạch Lương, thực sự là khiến Bạch Lương mừng rỡ như điên.
Bạch Lương không dám hù Tử Văn, chỉ là hôn nhẹ nhàng, không dám quá thâm nhập, cảm thụ được Tử Văn ngây ngô run rẩy.
Chỉ là hôn một chút, Tử Văn thở hổn hển, ánh mắt mê man.
Bạch Lương cười nói:
"Thoải mái không?"
Tử Văn vẫn là rất mê man, nói:
"Hình như là thoải mái."
Bạch Lương cười nói:
"Đây cũng không phải là hình như.
Ngoan, Tử Văn, đến thử lại xem xem rốt cuộc có phải thoải mái hay không?"
Tử Văn nghe hắn nói như vậy, lòng tràn đầy ngờ vực, đến gần lần thứ hai chủ động hôn môi Bạch Lương.
Ngô Củ nói chuyện điện thoại, nghe Tề Hầu đã sắp tới, liền cúp điện thoại.
Đẩy cửa phòng đi vào, Ngô Củ cảm giác không xong, trời đất sụp đổ rồi.
Tử Văn ngồi ở trên người Bạch Lương, hai người hôn môi cuồng nhiệt.
May là Ngô Củ đúng lúc chạy vào, bằng không Tử Văn còn bị chiếm tiện nghi.
Ngô Củ đi vào, Tử Văn liền lui sang ngồi một bên.
Bạch Lương tuy rằng còn chưa có chiếm đủ tiện nghi, bất quá nhìn thấy Tử Văn mặt đỏ tai hồng, vẫn cảm thấy rất thú vị.
Tề Hầu rất nhanh cũng tới nơi.
Mọi người cùng chờ Bạch Lương truyền dịch.
Bạch Lương lại bắt đầu giả yếu đuối, nói:
"Tôi một mình trở về nhà, trong nhà cũng không có ai, có thể lại bị những tên côn đồ cắc ké kia đeo bám hay không?"
Hắn vừa nói như thế, Tử Văn tin là thật, có chút bận tâm lôi tay áo Ngô Củ, nói:
"Ngô đại ca, Bạch Lương bị thương, chúng ta cho Bạch Lương ở lại dưỡng thương đi.
Anh ấy không ai chăm sóc không được."
Ngô Củ thật muốn bụm mặt.
Tử Văn chính là tiểu thiên sứ.
Bạch Lương là con sói quỷ quyệt chuyên môn ăn tiểu thiên sứ, hơn nữa không nhả xương.
Bạch Lương giả vờ giả vịt nói:
"Thôi, không cần làm khó Ngô đại ca."
Ngô Củ nghe hắn nói cảm thấy bắp chân run lên.
Bạch Lương lớn tuổi hơn mình, gọi mình là Ngô đại ca, muốn gả cho gà thì theo gà ư?
Ngô Củ thấy Tử Văn quan tâm Bạch Lương, tốt xấu gì Bạch Lương cũng là vì Tử