Khương Nguyên hô to:
"Chú ba! Chú tạm tha con một lần đi!"
Tề Hầu không nói, chỉ là khoát tay một cái.
Vệ sĩ bên cạnh tiến lên, nói:
"Thiếu gia, tiên sinh mệt mỏi, mời ngài bây giờ rời đi."
Khương Nguyên vô cùng tức giận, thế nhưng không dám nói gì.
Hắn còn muốn cầu xin, thế nhưng Tề Hầu căn bản không nghe hắn nói chuyện, ôm lấy Ngô Củ, ôn nhu nói:
"Bảo bối, chúng ta trở về phòng đi ngủ bù.
Ngày hôm qua vì tìm bảo bối, một buổi tối anh không ngủ."
Ngô Củ vừa nghe, lập tức dùng sức gật đầu, nói:
"Vâng!"
Tề Hầu ôm Ngô Củ từ đại sảnh đi về phòng ngủ, cũng không quay đầu lại.
Khương Nguyên còn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, thế nhưng Tề Hầu không liếc hắn một cái.
Khương Nguyên bị đuổi ra đứng ở phía ngoài, còn có rất nhiều vệ sĩ chắn hắn, không cho hắn tiến vào.
Khương Nguyên dùng sức đạp hai lần cánh cổng.
HunhHn786
Rất nhanh Khương Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu cũng đi ra.
Bất quá hai người kia không phải là bị đuổi ra, mà là tự đi ra ngoài, không giống Khương Nguyên.
Khương Nguyên thấy hai người kia đi ra gào thét nói:
"Khương Vô Khuy! ! Mày là tiểu nhân nham hiểm! ! Mày không chết tử tế được! Mày là đồ vong ơn bỏ đá xuống giếng! Tao cho mày biết, mày không chết tử tế được!"
Hắn nói, liền thấy Trịnh Chiêu sắc mặt âm trầm, nhanh chân đi lại túm cổ áo hắn.
"A!"
Khương Nguyên hô một tiếng, thiếu chút bị ghìm chết.
Sắc mặt Khương Nguyên đỏ bừng, gian nan nói:
"Mày...!mày...!Giết người! ! Giết, giết người! ! Cứu mạng a...."
Vô Khuy nhìn thấy Trịnh Chiêu xông lên, sợ hết hồn, mau đuổi theo kéo cánh tay Trịnh Chiêu, nói:
"Chiêu Nhi! Chiêu Nhi mau buông tay!"
Trịnh Chiêu lại không buông tay, cả người tràn ngập cảm xúc tức giận.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Nguyên.
Khương Nguyên thấp hơn Trịnh Chiêu rất nhiều, bị Trịnh Chiêu xách lên.
Trịnh Chiêu vốn là cao to, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nguyên, Khương Nguyên cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Trịnh Chiêu nói:
"Lại để cho tôi nghe anh nói xấu anh cả lần nào nữa, tôi liền xoá sạch răng của anh, nói được là làm được!"
Khương Nguyên không dám nói, bưng miệng mình.
Vô Khuy sợ Trịnh Chiêu kích động, thật bóp chết Khương Nguyên.
Cũng không phải bởi vì hắn che chở Khương Nguyên, mà vì hắn bảo vệ Trịnh Chiêu.
Khương Nguyên là người Khương gia chính thống, coi như trong nhà xuống dốc Khương Nguyên cũng dùng đồ tốt nhất, sinh hoạt xa xỉ nhất.
Hai ngày sau, không phải Khương Nguyên bị trừng phạt, có lẽ không chỉ trên thân thể?
Vô Khuy ngược lại là bội phục gia chủ mới đến, một chiêu giết người không thấy máu.
Không chỉ có lập uy, còn để cho người khác cảm thấy hắn công và tư rõ ràng, hơn nữa vô cùng thiện tâm.
Ngẫm lại xem, Khương Nguyên hai ngày sau sẽ mất đi hết thảy, thân phận thiếu gia, nguồn kinh tế, đám bè lũ của hắn sẽ còn sao?
Hơn nữa Khương Nguyên không biết làm gì, là tên rác rưởi, cắt đứt nguồn kinh tế, không chừng phải ra phố xin cơm ăn.
Vô Khuy rất vừa ý cái trách phạt này.
Hết thảy đều không cần tự mình động thủ, chỉ là cần đổ thêm dầu vào lửa, như vậy đủ rồi.
Những gì mấy năm này Khương Nguyên chiếm lấy, toàn bộ đều phải phun ra.
Bởi vậy Vô Khuy đương nhiên phải ngăn Trịnh Chiêu.
Chuyện này hoàn toàn không cần Trịnh Chiêu nhúng tay.
Hắn thậm chí không cần làm kẻ ác, mà có thể được toàn bộ.
Chờ Khương Nguyên bị xoá tên, Trịnh Chiêu chính là thiếu gia danh chính ngôn thuận.
Trịnh Chiêu liếc mắt nhìn Vô Khuy, lúc này mới đem Khương Nguyên ném xuống đất.
Khương Vô Khuy cười híp mắt nói:
"Em trai, hay là đi mau đi, tổng cộng chỉ hai ngày, xem ra em phải tranh thủ."
Khương Nguyên nhảy lên, muốn mắng Khương Vô Khuy.
Có Trịnh Chiêu ở bên cạnh, bởi vậy hắn không dám mở miệng, đành phải hung tợn trừng Khương Vô Khuy, lập tức quay đầu nhìn về phía Trịnh Chiêu.
Khương Nguyên tựa hồ thay đổi sách lược, nói với Trịnh Chiêu.
"Trịnh Chiêu, mày cho rằng anh cả là người tốt lành?"
Hắn vừa mở miệng, Vô Khuy liền híp mắt.
Khương Nguyên hiển nhiên muốn gây xích mích ly gián, cười lớn nói:
"Tao là Khương thiếu gia! Cũng đã trúng chiêu.
Hiện tại Khương Vô Khuy nắm giữ tài chính trong nhà chúng ta, hắn có thể diệt trừ tao! Mày nói bước kế tiếp có phải là diệt trừ tạp chủng mày? Chờ hắn trừ khử tao xong, mày cách cái chết không xa! ! !"
Vô Khuy nghe hắn phát rồ rống to, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh.
Bởi vì Khương Nguyên vừa vặn chọt trúng nỗi thống khổ trong lòng Khương Vô Khuy.
Hắn là con nuôi, từ nhỏ đã nhìn người trong nhà cưng chiều Khương Nguyên, sau đó đến một "con riêng".
Người trong nhà ngoại trừ cưng chìu Khương Nguyên, còn có thể đem một chút tình thương phân cho Trịnh Chiêu, nhưng không có phần Khương Vô Khuy.
Vô Khuy vì thân phận chính mình mà tự ti.
Hắn tuy rằng họ Khương, thế nhưng hắn căn bản không có tư cách là người họ Khương, cũng không có đãi ngộ, so với Trịnh Chiêu họ khác còn không bằng.
Vô Khuy luôn tự ti chán ghét nơi mình lớn lên.
Hắn căn bản không tuổi ấu thơ, hắn hận nhà Khương Nguyên, cũng hận Trịnh Chiêu.
Nhưng đứa em trai nhỏ kia vẫn luôn chạy theo hắn, vẫn luôn gọi anh ơi anh ơi.
Sau đó Vô Khuy phát hiện, nếu như muốn tiếp tục ở trong nhà này cần phải xây dựng thế lực.
Bởi vậy Vô Khuy bắt đầu đối tốt với Trịnh Chiêu, hai người quan hệ càng ngày càng thân thiết.
Vô Khuy lôi kéo con riêng về phe mình.
Trịnh Chiêu vô cùng nghe lời.
Thời gian dài, Vô Khuy cảm thấy rất thỏa mãn, dã tâm cũng đang không ngừng bành trướng.
Hắn muốn chiếm lấy nhà họ Khương này, muốn em trai là của riêng hắn, trong lòng rơi vào hỗn loạn.
Khương Nguyên nói khiến Vô Khuy một thân mồ hôi lạnh.
Nếu như tâm tư bị Trịnh Chiêu biết, không biết sẽ biến thành hình dáng gì? Mất đi một đồng minh? Thêm một kẻ địch? Không, tựa hồ không chỉ là như vậy...
Trịnh Chiêu lạnh lùng nhìn Khương Nguyên, đột nhiên rất bình tĩnh mở miệng nói:
"Tôi không để ý Khương gia."
Khương Nguyên tựa hồ không có nghe rõ, liền nghe Trịnh Chiêu nói tiếp:
"Tôi không để ý Khương gia, bao gồm tiền Khương gia, địa vị ở Khương gia.
Chỉ cần anh cả vui, nói một câu, tôi lập tức rời khỏi Khương gia, cũng sẽ không ngập ngừng."
Khương Nguyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Chiêu, phảng phất Trịnh Chiêu là kẻ ngu si.
Bất quá rất nhanh hắn cười ha hả, nói:
"Tao biết rồi! ! Tao hiểu được! Ha ha ha ha...!Mày là tên biến thái! Có đúng hay không?! Mày coi trọng Khương Vô Khuy.
Tên biến thái này! Hắn ngoại hình không tệ, còn hấp dẫn hơn mấy em gái ngây thơ.
Vì một thằng mưu mô như thế nguyện ý từ bỏ gia nghiệp Khương gia? Mày quả thực chính là ngu, ha ha ha ha!"
Khương Nguyên điên cuồng cười.
Vô Khuy nghe chấn động mạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Chiêu.
Trịnh Chiêu biểu tình ngược lại rất thản nhiên, rất bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn Khương Nguyên, căn bản không có nhìn Vô Khuy.
Trịnh Chiêu nói:
"Vấn đề của chính tôi, không tốn sức anh nhọc lòng.
Hai ngày sau, tôi ngược lại muốn xem xem anh còn cười nổi hay không."
Trịnh Chiêu nói, lập tức cất bước đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Vô Khuy hắn liếc mắt một cái.
Vô Khuy bị hắn nhìn như vậy cả người run lên, không biết làm sao đột nhiên có một loại run sợ bao phủ.
Ánh mắt kia mang theo sự cướp đoạt, vô cùng dọa người.
Ngô Củ sốt một đêm, buổi sáng mới vừa hạ sốt.
Tề Hầu một khắc cũng không rời, một buổi tối cũng không ngủ, bây giờ chuẩn bị đi ngủ bù.
Ngô Củ dựa vào hắn, đặc biệt thành thật chơi búp bê Đại Thánh, không muốn đánh quấy nhiễu Tề hầu nghỉ ngơi.
Tề Hầu ngủ một chốc, bởi vì là ban ngày cũng ngủ không lâu.
Khi vừa mở mắt hắn liền thấy Ngô Củ trừng trừng nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tề Hầu cười khẽ một tiếng, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng rất khàn khàn, nói:
"Nhìn anh làm gì? Có phải là cảm thấy ông xã rất đẹp trai?"
Ngô Củ bởi vì tư duy mới bốn tuổi, cho nên căn bản không biết nói dối, lập tức cười nói:
"Ông xã đẹp trai! Đẹp trai nhất!"
Tề Hầu vừa nghe Nhị ca hiếm khi thành thật như vậy, liền vội vàng đem Ngô Củ kéo vào trong lòng, cười nói:
"Bảo bối ngoan như vậy? Có muốn cùng ông xã làm chút chuyện xấu hổ xấu hổ?"
Ngô Củ ngoẹo cổ, không rõ nhìn Tề Hầu, đột nhiên như tỉnh ngộ nói:
"Hiểu rồi!"
Nói xong ngoan ngoãn nằm xuống thẳng tắp.
Tề Hầu bị chọc phát cười, đem người kéo lên, nói:
"Ừm...!Chúng ta lúc này thử cái mới, bảo bối ở phía trên có được hay không?"
Ngô Củ nghe không hiểu, vẫn cứ ngoẹo cổ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Ngoan, bảo bối đừng sợ.
Ông xã hướng dẫn, em chỉ cần ngoan nghe lời phối hợp là tốt rồi."
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Ừ! Nghe lời! Ông xã mau tới!"
Ngô Củ thúc giục Tề Hầu, như là muốn chơi.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Bảo bối thật ngoan."
Ngô Củ căn bản không biết mình đã làm việc ngốc, nói chung Tề Hầu phi thường hài lòng.
Ngô Củ về nhà hai ngày, sốt cùng cảm mạo có thể coi là khỏi hoàn toàn.
Khương Nguyên quả nhiên bị mang đi thành phố bên cạnh, sau đó đi bộ về.
Dù sao tại Khương gia, lời gia chủ chính là thánh chỉ, bằng không Khương Chử cũng sẽ không vót nhọn cả đầu liều mạng giữ vị trí gia chủ.
Tề Hầu xác định Khương Nguyên không làm được mục tiêu.
Khương Nguyên là được nuông chiều từ bé, đi mệt muốn thổ huyết, mới vừa đi một nửa đường đã mất hai ngày.
Tề Hầu lập tức cho người thông báo với công chúng, nói Khương Nguyên đã bị xóa tên khỏi Khương gia, đồng thời lệnh cắt hết thảy nguồn kinh tế.
Lần này, Khương Nguyên thành ăn mày rồi.
Người ngoài đều sợ đắc tội chủ nhà họ Khương, lập tức cắt đứng tới lui cùng Khương Nguyên.
Vô Khuy cũng không cho Khương Nguyên bất cứ cái gì.
Bởi vậy Khương Nguyên một chút biến thành chó rơi xuống nước, chuột chạy qua đường người người đuổi đánh.
Khương Nguyên bởi vì đắc tội gia chủ, người Khương gia cũng không ai dám cứu tế hắn, tất cả đều từ chối.
Khương Nguyên cũng coi như là cùng đường mạt lộ, đừng nói ăn cơm, ngay cả chỗ ngủ cũng không có.
Khương Nguyên trải qua ba ngày như vậy, đã không thể chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là đi đến quỳ trước cổng nhà chính, hô to:
"Chú ba! ! Chú ba! Ngài tha cho con đi! ! Con không phải cố ý! Chú ba tha cho con đi! Con cũng không dám nữa!"
Tề Hầu ở trong nhà căn bản không nghe được bên ngoài gào khóc.
Tề Hầu muốn mang Ngô Củ ra ngoài chơi, dù sao chân Ngô Củ đã tháo thạch cao, đã có thể đi lại.
Kết quả ra cổng lớn Tề Hầu thấy Khương Nguyên giống ăn mày cả người bốc mùi hôi, không ngừng kêu khóc.
Tề Hầu lạnh lùng cười, hạ xuống cửa sổ xe, nói:
"Từ đâu tới ăn mày, đuổi đi."
Khương Nguyên lập tức hô to:
"Chú ba! Chú ba! Là con a! Là con a! Khương Nguyên đây!"
Tề Hầu nhìn Khương Nguyên, biểu tình nhàn nhạt, nói:
"Khương gia không có ai là Khương Nguyên."
Khương Nguyên sợ hãi nói:
"Chú ba! ! Chú không thể tuyệt tình như vậy! Chú ba!"
Khương Nguyên hô to, mà vô dụng.
Xe Tề Hầu nhanh chóng đi về phía trước.
Bảo vệ đi tới vội vàng khuyên bảo Khương Nguyên đi.
Bởi vì Ngô Củ thân thể đã tốt đẹp, cho nên Tề Hầu đáp ứng mang Ngô Củ đi chơi.
Ngô Củ muốn xem phim hoạt hình, Tề Hầu dẫn người đi xem một lần nữa.
Tề Hầu dẫn Ngô Củ đi rạp chiếu phim, bao trọn phòng VΙP xem phim hoạt hình Đại Thánh, hai người xem say sưa ngon lành.
Xem phim xong, liền đi dạo cửa hàng, tiếp tục càn quét.
Tề Hầu cầm túi lớn túi nhỏ, hai người đi dạo.
Trước đó Ngô Củ "đi lạc", Tề Hầu sợ lưu lại ám ảnh trong lòng, bởi vậy cố ý mang Ngô Củ đi ngoài giải khuây.
Hơn nữa chân đã có thể đi bộ, vừa vặn Tề Hầu muốn Ngô Củ rèn luyện vận động.
Hai người đi chơi một ngày, bởi vì là cuối tuần các cửa hàng ăn uống trong trung tâm thương mại đều chật ních.
Tề Hầu đi lấy số cùng Ngô Củ ngồi chờ.
Hai người để túi lớn túi nhỏ dưới đất, nhìn rất đồ sộ.
Khoảng chừng hơn nửa giờ, Ngô Củ cảm thấy khát nước, muốn uống nước.
Đối diện là cửa hàng đồ uống, nghe đâu rất có tiếng.
Tề Hầu nói:
"Bảo bối, vậy anh đi mua đồ uống, em ngoan ngồi ở chỗ này, nhìn túi đồ biết chưa? Không nên chạy loạn, ai kêu cũng không thể đi cùng."
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Biết rồi!"
Tề Hầu dặn dò Ngô Củ một phen, lúc này mới chạy đi mua thức uống.
Ngô Củ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ.
Khi Tề Hầu rời đi một lúc, đột nhiên Ngô Củ thấy được một người quen.
Trịnh Chiêu đi ngang qua, không có tiến vào cửa hàng, giống phải đi vào chỗ bên cạnh.
Ngô Củ không biết chỗ đó là làm gì, âm nhạc rất lớn tiếng, rất nhiều anh trai chị gái đi vào.
Nhưng thật ra là một quán bar.
Trịnh Chiêu hôm nay ăn mặc rất thoải mái, đang chuẩn bị đi vào quán bar.
Kết quả vào lúc này, có người trung niên đi ở sau Trịnh Chiêu, giơ tay hướng tới túi Trịnh Chiêu.
Ngô Củ vừa nhìn thấy tên trộm.
Là móc túi!
Ngô Cũ đứng lên, vội vã chạy tới, cũng quên mất Tề Hầu dặn dò.
Trịnh Chiêu cùng tên móc túi đã tiến vào quán bar.
Ngô Củ cũng cùng nhanh chóng chạy vào.
Quán bar này tương đối đàng hoàn, thế nhưng cũng là nơi ăn chơi, âm nhạc điếc tai nhức óc, một đám người nhảy nhót.
Nơi này tụ tập hỗn tạp, còn có uống rượu.
Ngô Củ đi vào lại không nhìn thấy Trịnh Chiêu ở nơi nào, nhanh chóng chạy vào bên trong nhìn bốn phía tìm kiếm, cuối cùng tìm được Trịnh Chiêu.
Tên móc túi vẫn đi theo Trịnh Chiêu, đang ra tay.
Ngô Củ lập tức xông lên, hô to một tiếng:
"A! Tên trộm!"
Ngô Củ hô to, coi như âm nhạc điếc tai nhức óc, tiếng la kia vẫn kinh động rất nhiều người.
Tên móc túi vừa lấy được bóp tiền của Trịnh Chiêu, đã bị Ngô Củ tố cáo, tất cả mọi người nhìn hắn cầm bóp tiền.
Hắn lập tức liền nổi giận hét với Ngô Củ:
"Tiểu tử thúi! Ai cho mày quản việc không đâu! ?"
Ngô Củ bị hắn hét, có chút choáng váng, sợ đến nhảy một cái, còn rụt cổ.
Tên móc túi hung tợn vung lên nắm đấm muốn đánh Ngô Củ.
Ngô Củ sợ hết hồn, che đầu.
Trịnh Chiêu lập tức tiến tới chặn nắm đấm.
Hắn híp mắt lại, đột nhiên dùng lực.
"Rắc! ! !"
Tên móc túi bị Trịnh Chiêu vặn tay một cái, đánh văng ra ngoài, va vào trên tường, không bò dậy nổi.
Trịnh Chiêu khom lưng nhặt ví tiền, tỉ mỉ phủi sạch.
Tên móc túi vất vả bò lên, hô to:
"Chờ đó! Tụi bây chờ đó! Tao nhớ mặt tụi bây! Hai thằng nhóc con!"
Tên móc túi vừa chạy vừa chửi rủa.
Trịnh Chiêu vội vã đi tới trước mặt Ngô Củ, nói:
"Ngô tiên sinh, ngài tại sao lại ở chỗ này? Chú ba đâu?"
Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ đột nhiên mới nhớ tới Tề Hầu dặn dò mình ngoan ngoãn không nên chạy loạn.
Còn nữa túi lớn túi nhỏ đều bỏ lại chỗ cửa hàng ăn uống.
Ngô Củ nghĩ như vậy, gấp muốn khóc, ngay lập tức liền muốn chạy đi tìm Tề Hầu.
Trịnh Chiêu nhanh chóng ngăn cản Ngô Củ, sợ Ngô Củ chạy lạc mất, liền vội vàng nói:
"Ngô tiên sinh, ngài ngồi một chốc.
Để tôi gọi điện thoại cho chú ba, nói chú ấy tới đón ngài đi, như vậy tương đối an toàn."
Ngô Củ không rõ, thế nhưng Tề Hầu lại đây cũng được, liền gật gật đầu, ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ Tề Hầu đến đón mình.
Bên kia, Tề Hầu mua đồ uống trở về chỉ có thấy túi lớn túi nhỏ, không thấy Ngô Củ.
Hắn hỏi người bên cạnh, người kia nói Ngô Củ chạy theo một chàng trai.
Tề Hầu đang muốn đi tìm kiếm, liền nhận được điện thoại.
Trịnh Chiêu nói Ngô tiên sinh chạy tới quán bar bên cạnh, nói Tề Hầu đến một chuyến.
Trịnh Chiêu cúp điện thoại, liền thấy Ngô Củ chơi ví tiền của chính mình.
Bởi vì trên ví tiền có hình một con chó con.
Cái ví tiền này thoạt nhìn dùng đã rất nhiều năm rồi.
Mặc dù coi như hàng cao cấp, thế nhưng người trưởng thành dùng nhất định sẽ không phù hợp.
Trịnh Chiêu vẫn luôn mang theo, hơn nữa rất quý.
Ngô Củ chọc chọc con chó nhỏ, cười nói:
"Chó con! Đáng yêu!"
Trịnh Chiêu nghe khen ví tiền của chính mình, ánh mắt liền ôn nhu một ít, cười nói:
"Đây là anh cả cho tôi, rất nhiều năm trước.
Tôi vẫn giữ, luôn không nỡ bỏ."
Ngô Củ nghe như hiểu mà không hiểu, chẳng qua là cảm thấy con chó nhỏ thật là quá đáng yêu, đặc biệt như Tề Hầu.
Quán bar ở ngay bên cạnh, Tề Hầu rất nhanh sẽ có mặt.
Trịnh Chiêu cùng Ngô Củ ngồi chờ.
Nào có biết Tề Hầu còn chưa tới, tới trước là một đám người.
Tên móc túi đi rồi quay lại dẫn theo một nhóm người, đi đến trước mặt Trịnh Chiêu cùng Ngô Củ, cười lạnh nói:
"Chính là hai tên tiểu tử thúi này! Đánh cho tao!"
Một tên vạm vỡ lập tức cầm chai bia lên hướng về phía Ngô Củ đập xuống.
"Xoảng! ! !"
Một tiếng vang thật lớn, Trịnh Chiêu nhanh chóng kéo Ngô Củ ra, giơ tay lên che.
Trên người Trịnh Chiêu bị tưới ướt.
Không chỉ như vậy, cánh tay Trịnh Chiêu có máu chảy ra.
Ngô Củ vừa nhìn thấy suýt nữa khóc lên.
Trịnh Chiêu lập tức đem Ngô Củ ra ở phía sau.
Tên đó cầm chai bia vỡ vụn xông lại, liền muốn đâm bọn họ, điên cuồng cực kỳ.
Trịnh Chiêu công phu không tệ, trước đây khẳng định có luyện tập.
Bất quá chân hắn bị thương, bởi vậy không thể vận động linh hoạt.
Lúc này cẳng chân cũng có chút mơ hồ đau đớn, lực bất tòng tâm, chân run lên thiếu chút quỳ xuống.
Ngô Củ thấy cảnh này, lập tức xông tới ngăn cản, sắc mặt đặc biệt kiên định.
Ngô Củ nhỏ nhắn làm sao khiến đám người kia sợ.
Khách rít gào chạy tứ tán trốn tránh.
Một tên giơ chai rượu liền muốn đập đầu Ngô Củ, một tên khác lập tức ngăn lại nói:
"Đừng đánh đừng đánh! Mày không thấy thằng này ngon sao? Nhìn lòng ngứa ngáy, không bằng mang đi, mấy anh em chúng ta vui vẻ a?"
Hắn nói, bắt lấy Ngô Củ lôi đi.
Ngô Củ không đi cùng bọn họ, bất chấp cắn một cái trên cánh tay nắm mình.
"A a a a!"
Hắn hét thảm một tiếng, liền muốn tát tai Ngô Củ.
"Bốp! !"
Tay còn không có đụng tới Ngô Củ, đột nhiên đã bị ngăn trở.
Hắn ngẩng đầu nhìn, không biết từ nơi nào có ra một người thân hình cao lớn.
Tề Hầu đi đến cửa quán bar thấy bên này đã hỗn loạn tưng bừng, rất nhiều khách lao ra, hô to đánh người, còn muốn báo cảnh sát.
Tề Hầu nhanh chóng chen vào, đúng dịp thấy một đám người lôi kéo Ngô Củ, còn muốn động thủ.
Tề Hầu lửa giận công tâm, tiến lên ngăn chặn tay của người muốn đánh Ngô Củ, lập tức vặn một cái.
"A a a a!"
Tề Hầu vặn tay, còn đá vào đầu gối, hắn quỳ xuống đau đớn.
Hai động tác nhanh chóng, hơn nữa cường độ đặc biệt tàn nhẫn.
Đám người vừa thấy, lập tức biết cao thủ, cũng không ai dám tái phạm, nhanh chóng hô to liền chạy, tất cả đều hướng bên ngoài chạy đi.
Trịnh Chiêu bị thương, mặc dù là bị thương ngoài da, nhưng nhìn rất dữ tợn, không ngừng chảy máu.
Ngô Củ bị dọa, Tề Hầu mau chóng tới, chặn vết thương trên tay Trịnh Chiêu, nói:
"Đi, trước tiên đi bệnh viện!"
Ba người đến bệnh viện, y tá nhanh chóng xử lý vết thương Trịnh Chiêu.
Vết thương này quá lớn, phỏng chừng phải khâu.
Mọi người bận rộn một trận bụng đã đói không chịu được.
Trịnh Chiêu còn truyền dịch, Tề Hầu để Trịnh Chiêu nhìn Ngô Củ, mình đi bán đồ ăn.
Ngô Củ nhìn Trịnh Chiêu chảy thật nhiều máu rất sợ, mắt đều là nước mắt, thật giống khóc bất cứ lúc nào.
Vào lúc này có chuông điện thoại.
Vô Khuy gọi tới, có thể là bởi vì quá muộn, Trịnh Chiêu còn chưa có về nhà, bởi vậy Vô Khuy có chút bận tâm.
Trịnh Chiêu tựa hồ không muốn tiếp.
Từ khi sau khi Khương Nguyên ở trước mặt Vô Khuy nói Trịnh Chiêu là biến thái, Vô Khuy tựa hồ có ý định xa lánh Trịnh Chiêu.
Trịnh Chiêu không xác định, nghĩ có lẽ Vô Khuy là chán ghét hắn.
Bởi vì Vô Khuy cố ý tránh né Trịnh Chiêu, bởi vậy Trịnh Chiêu cũng không thích ở nhà, hay đi quán bar.
Chuông điện thoại vẫn reo,
Trịnh Chiêu cảm giác mình đã nhẫn nại đến cực hạn, nhắm mắt lại, không nghĩ nhận điện thoại.
Ngô Củ thấy điện thoại vẫn luôn vang, nhìn về phía Trịnh Chiêu, nói:
"Anh không nhận điện thoại sao?"
"Anh cả gọi.
Ngô tiên sinh ngài có thể giúp tôi tiếp một chút không, nói tôi hiện tại không tiện nghe."
Trịnh Chiêu xác thực không tiện, một tay băng bó, tay kia truyền dịch.
Ngô Củ lập tức gật gật đầu, liền nhận điện thoại.
Vô Khuy bên kia sắp hết kiên nhẫn muốn tắt, lại được nhận cuộc gọi.
Vô Khuy lập tức nói:
"Chiêu Nhi! Em ở đâu? ! Sao không nhận điện thoại?"
Ngô Củ nói:
"A lô."
Vô Khuy nghe không phải giọng Trịnh Chiêu, sợ hết hồn.
Ngô Củ lập tức nói:
"Trịnh Chiêu bị thương, hiện tại ở bệnh viện gần trung tâm thương mại.
Chảy...! Chảy thật nhiều thật nhiều máu, một thân đều là máu!"
Trịnh Chiêu sững sờ.
Vốn muốn Ngô Củ giúp mình báo bình an, nói mình ngày hôm nay không về nhà.
Nào có biết Ngô Củ là "bé ngoan" nói thẳng ra, mà nói đến rất khoa trương, giống hắn sắp chết.
Ngô Củ nói có người đánh Trịnh Chiêu, chảy thật nhiều máu, bọn họ ở bệnh viện gần trung tâm thương mại.
Nói xong Ngô Củ khóc.
Vô Khuy nghe được quả thực trong lòng nóng như lửa đốt, lập tức nói:
"Tôi lập tức qua đó, tôi tới liền!"
Vô Khuy nói, nhanh chóng cúp điện thoại, liền lái xe đi bệnh viện.
Ngô Củ cúp điện thoại.
Trịnh Chiêu có chút bối rối, bởi vì hắn đều nghe thấy hết.
Giọng anh cả rất gấp, Trịnh Chiêu nghe được rõ ràng.
Tề Hầu rất nhanh đã mang đồ ăn và thức uống trở về.
Tề Hầu mua bánh mì cho mọi người.
Hắn cùng Trịnh Chiêu là cà phê, Ngô Củ là sữa bò.
Bởi vì cũng mệt, Ngô Củ ăn xong liền vùi ở trong lòng Tề Hầu ngủ.
Tề Hầu cũng có chút buồn ngủ, nhắm mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Trịnh Chiêu còn truyền dịch khoảng chừng một giờ đồng hồ, bởi vậy cũng không vội vã.
Cửa phòng bị đẩy ra, Vô Khuy vô cùng lo lắng từ bên ngoài bước vào.
Vô Khuy đưa xe vào bãi đậu xe, vội vàng chạy tới phòng cấp cứu.
Sau khi dò hỏi, y tá nói truyền dịch ở trên lầu, chỉ có một lầu, hắn không chờ thang máy, trực tiếp đi thang bộ.
Vô Khuy chạy một mạch, sắp mùa đông mà cả người ra mồ hôi ướt đẫm.
Hắn vọt vào trong phòng.
Tề Hầu không ngủ, thế nhưng nghe ra tiếng bước chân, bởi vậy cũng không có mở mắt ra, vẫn cứ nhắm mắt lại.
Vô Khuy xông vào.
Trịnh Chiêu nhìn thấy Vô Khuy vô cùng lo lắng, phút chốc trong lòng có chút kích động.
Dù sao những ngày qua Vô Khuy đối với hắn cũng không lạnh không nóng, còn có ý xa lánh.
Trịnh Chiêu khắc chế kích động, chỉ sợ là mình có ảo giác, thấp giọng nói:
"Anh nhẹ nhàng một chút, chú ba cùng Ngô tiên sinh đều ngủ."
Vô Khuy bước chân nhẹ nhàng, thế nhưng động tác rất nhanh, cũng không dám chạm vào Trịnh Chiêu.
Nhìn thấy vết máu trên người Trịnh Chiêu, hắn vội nói:
"Chiêu Nhi, em đã đi đâu?! Sao không gọi điện thoại cho anh.
Sao bị thương thành như vậy, em làm anh lo chết.
Nếu như anh không gọi điện thoại cho em, có phải là em sẽ không nói cho anh!"
Trịnh Chiêu khẽ cười, có chút tự giễu nói:
"Không có gì, bị thương ngoài da thôi.
Không cẩn thận bị chai thủy tinh cắt cánh tay.
Chỉ là chảy máu hơi nhiều, không có việc gì lớn."
Vô Khuy nói:
"Thế này còn không là việc gì lớn! Chiêu Nhi, nếu em có gì, anh phải làm sao đây!"
Trịnh Chiêu đột nhiên nhìn Vô Khuy, thấp giọng nói:
"Em còn tưởng rằng...!anh chán ghét em."
Vô Khuy nghe hắn nói như vậy, nhất thời sững sờ.
Trịnh Chiêu còn nói:
"Những ngày gần đây, anh vẫn luôn tránh né em, là bởi vì Khương Nguyên nói sao? Em là tên biến thái."
Hắn nói như vậy, Vô Khuy vội vã phản đối.
"Chiêu Nhi, anh không nghĩ như vậy.
Không cần để ý mấy lời đó.
Em..."
Hắn còn chưa nói hết, Trịnh Chiêu lại nói:
"Em chính là như vậy.
Anh cả, em như vậy đó!"
Vô Khuy phút chốc ngây ra.
Trịnh Chiêu lại gắt gao nhìn chằm chằm hắn, phảng phất là một con rắn độc, nói:
"Anh cả, em đúng là nghĩ về anh như vậy.
Rất lâu rồi.
Em chính là người như vậy! Em không muốn anh làm anh cả của em, anh có hiểu hay không, là có chứa dục vọng...!Bất quá, khả năng anh đã hiểu.
Nếu như không phải như vậy, anh cũng sẽ không tránh né em.
Em rõ ràng..."
Hắn nói, cười một tiếng, cúi đầu, lẩm bẩm.
"Anh cả, anh trở về đi.
Em truyền dịch xong tự mình trở về."
Vô Khuy nói:
"Anh ở cùng em.
Em như vậy không tiện, chờ một lát đưa em trở về."
Trịnh Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn Vô Khuy, nói:
"Anh cả, em cũng không phải người lương thiện.
Anh ở bên cạnh em, em không biết mình sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Thời điểm đó anh hối hận cũng không còn kịp.
Tốt nhất là anh đi đi."
Vô Khuy lấy làm kinh hãi, nuốt nước miếng, nhìn Trịnh Chiêu, nói:
"Chiêu Nhi, bây giờ là người thừa kế duy nhất trong nhà, lẽ nào em muốn vì một người đàn ông để bị lên án?"
Trịnh Chiêu nghe hắn nói, ngữ khí rất bình tĩnh nói:
"Không phải là bởi vì một người đàn ông, mà là người em yêu, người em muốn đối xử tốt cả đời."
Vô Khuy phút chốc bị Trịnh Chiêu nói mà bối rối, sững sờ tại chỗ cũ.
Trịnh Chiêu lại nói:
"Anh cả, anh đi đi.
Nếu như anh không tiếp thụ được em, cứ tiếp tục giữ một khoảng cách.
Bằng không em không biết mình sẽ làm cái gì, thời điểm đó chúng ta đều hối hận."
Vô Khuy đứng tại chỗ, tựa hồ còn đang suy nghĩ lời Trịnh Chiêu nói.
Nhìn Trịnh Chiêu, hắn muốn nói lại thôi, cắn môi một cái, cúi đầu, tựa hồ đang giãy dụa.
Trịnh Chiêu nhìn vẻ mặt của Vô Khuy, tựa hồ tức giận.
Hắn đột nhiên đứng lên, nhổ kim truyền dịch, mu bàn tay chảy chút máu.
Trịnh Chiêu nhanh chân đi lại túm lấy Vô Khuy khóa trên tường, lập tức hung tợn cúi đầu.
Vô Khuy còn chưa có phản ứng, Trịnh Chiêu đã mạnh mẽ hôn hắn.
Vô Khuy sững sờ một chút, lập tức phản kháng, dùng sức đẩy Trịnh Chiêu.
"Ui!"
Tựa hồ đụng vết thương dau.
Vô Khuy nghe hắn kêu, cũng không dám chuyển động.
Trịnh Chiêu lại hôn sâu hơn.
Hai người dây dưa, Vô Khuy run rẩy, không lâu lắm đã không phản kháng nữa, ôm cổ Trịnh Chiêu.
Trịnh Chiêu cười khẽ một tiếng, nói:
"Anh cả, anh biết Chiêu Nhi nghĩ đến chuyện này bao lâu rồi không?"
Vô Khuy không lên tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ, tựa hồ đã bị phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.
Hắn chủ động hôn lại Trịnh Chiêu.
Hai người kia hôn khó phân thắng bại, Tề Hầu khổ cực giả bộ ngủ cũng không chịu được.
Âm thanh quá lớn Ngô Củ cũng bị đánh thức, mê man dụi mắt của chính mình.
Trịnh Chiêu cùng Vô Khuy lúc này mới tách ra.
Vô Khuy đột nhiên ý thức được Trịnh Chiêu còn chưa truyền dịch xong.
Vô Khuy muốn gọi y tá đến, bất quá Trịnh Chiêu không cho, cười nói:
"Không có chuyện gì, chúng ta về nhà đi."
Hắn nói, hơi hơi cúi đầu, ghé vào bên tai Vô Khuy, nói:
"Em muốn về nhà, cùng anh nói chuyện một chút."
Vô Khuy không lý do đỏ mặt, không biết chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên vô cùng không tiện.
Mọi người từ bệnh viện đi ra, Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu trở về nhà bọn họ.
Tài xế cũng đến đón Tề Hầu cùng Ngô Củ về nhà chính Khương gia.
Hai bên mỗi người đi một ngã.
Khương Nguyên bị đuổi ra khỏi Khương gia rất khốn khổ, thậm chí không có cơm ăn, sau đó Khương Nguyên gặp được một người.
Cái người kia chính là Bao Phục.
Khương Nguyên nhiều ít đã nghe nói về Ngô Củ, biết cha ruột Ngô Củ ở rễ Bao gia.
Bao Phục cùng Ngô Củ cũng xem như có chút quan hệ.
Khương Nguyên liền chủ động tìm tới Bao Phục, muốn phục vụ Bao Phục.
Bao Phục là thương nhân lợi ích tối thượng, hơn nữa gian trá.
Khương Nguyên hiện tại không có thứ gì, càng không có giá trị lợi dụng, bất quá là muốn cơm ăn, đồng thời giúp hắn báo thù thôi.
Chuyện mất công tốn sức không có kết quả tốt, Bao Phục sẽ không làm.
Bất quá Khương Nguyên tìm tới Bao Phục, nói mình có thể trợ giúp Bao Phục trị Ngô Củ.
Nếu như Bao Phục hợp tác với hắn, bọn họ còn có thể bắt cóc Ngô Củ uy hiếp Khương Bạch đem vị trí chủ Khương gia giao cho Khương Nguyên.
Khương Nguyên nói:
"Thời điểm tôi lên làm chủ Khương gia, liền cùng Bao gia hợp tác.
Hết thảy hạng mục điều kiện hợp đồng hàng đầu, còn để cổ phần cho ngài.
Như thế nào, đây chính là số lượng lớn đó!"
Bao gia cùng Khương gia căn bản không có hợp tác, bởi vì Bao gia còn chưa đủ cấp bậc.
Tuy là có tới cầu cạnh, thế nhưng không có kết quả gì.
Nếu như có thể cùng Khương gia hợp tác, hơn nữa còn được lợi ích nhiều như vậy, Bao Phục tất nhiên cao hứng.
Nhưng Bao Phục luôn cảm thấy Khương Nguyên vô căn cứ.
Dù sao hắn đã bị Khương gia trục xuất.
Khương Nguyên rất biết cách nói chuyện, vẫn luôn khuyên bảo Bao Phục liên thủ với hắn.
"Tôi biết chuyện của công ty Khương gia.
Rể Bao gia không phải có người là cha ruột Ngô Củ sao? Hiện tại chính là thiên thời địa lợi.
Ngô Củ bị tai nạn xe cộ đầu óc không tốt, sao hơn được chúng ta.
Chỉ cần có Bao gia trợ giúp, chúng ta lừa Ngô Củ đi ra ngoài.
HunhHn786 Bắt được bảo bối của chú ba, tôi xem chú ba còn có thể không đi vào khuôn phép? Thời điểm đó chúng ta hẹn chú ba ra, nếu như hắn không nhường vị trí chủ Khương gia, chúng ta liền diệt trừ hắn và Ngô Củ.
Chú ba không có con, tôi chính là cháu trai gần nhất dòng chính Khương gia, thời điểm đó chỉ cần vận dụng một ít quan hệ, người Khương gia nhất định sẽ ủng hộ tôi!"
Bao Phục tựa hồ có hơi động lòng, Khương Nguyên còn nói:
"Đến lúc đó, Khương gia chính là của tôi cùng Bao tiên sinh ngài rồi! Bao gia trong tay ngài lớn mạnh vậy thì thật là đáng mừng!"
Bao Phục bị hắn nói như thế, tựa hồ càng thêm động lòng, nói:
"Trong lòng cậu đã có kế hoạch ?"
Khương Nguyên lập tức nói:
"Có có có, kế hoạch đã có! Còn chờ Bao tiên sinh ngài gật đầu.
Chỉ cần ngài gật đầu, Khương gia là của chúng ta dễ như trở bàn tay!"
Bao Phục híp mắt, nói:
"Được, vậy tôi tạm thời nghe cậu một lần.
Nhớ kỹ, chỉ có thể thành công! Bằng không Khương gia biết chúng ta sau lưng mưu mô, cũng không ai chịu nổi!"
Khương Nguyên vừa nghe Bao Phục đồng ý, lập tức vui mừng, nói:
"Vâng vâng vâng, tôi đương nhiên biết đạo lý này.
Bao tiên sinh ngài yên tâm đi, không có sơ hở nào! Chi tiết nhỏ cũng đều nghĩ xong! Khương gia có thế lực cũng chỉ là ở nội địa, đợi chúng ta bắt được người, liền lái thuyền ra biển.
Khi đó bọn họ dù có thế lực, có thể đến vùng biển quốc tế bắt người?"
Bao Phục vừa nghe, tựa hồ có điểm đáng tin, cười nói:
"Được, việc này không nên chậm trễ, đem kế hoạch nói cho tôi nghe một chút xem."
Ngô Củ những ngày qua khôi phục thể lực khá tốt, chỉ còn chút đau đầu.
Bác sĩ gia đình kiểm tra nói là bởi vì cục máu trong đầu đang thu nhỏ lại, cho nên mới có thể sản sinh phản ứng đau.
Bác sĩ kê toa thuốc cho Ngô Củ rất nhiều thuốc.
Ngô Củ vẫn là đau đầu, Tề Hầu rất lo lắng, liền mang Ngô Củ đi bệnh viện.
Bác sĩ bệnh viện cũng nói lời nói tương tự, kê một chút thuốc giảm đau.
Cục máu rút nhỏ, hẳn là chuyện tốt, bất quá gần đây Ngô Củ nhức đầu lắm.
Tề Hầu tất nhiên cũng đau lòng, luôn ở cạnh Ngô Củ.
Bất quá Tề Hầu không thể không đi công ty.
Tề Hầu cũng phải bắt đầu tiếp xúc chuyện của công ty.
Tề Hầu không yên lòng Ngô Củ, dù sao Ngô Củ vẫn là tư duy bốn tuổi.
Đến công ty Tề Hầu ở trong phòng làm việc, Ngô Củ liền ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại di động, chơi đồ chơi, cũng không quấy rầy Tề Hầu làm việc.
Tề Hầu mỗi ngày mang theo Ngô Củ đi làm, Ngô Củ cũng không gây sự, đặc biệt ngoan.
Ngày hôm nay Tề Hầu có cuộc họp quan trọng, liền đưa Ngô Củ đến phòng vui chơi giải trí, nơi này nhiều trò chơi, dặn dò Ngô Củ:
"Bảo bối, bé ngoan ở chỗ này chờ, một giờ nữa anh sẽ trở lại."
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Dạ!"
Tề Hầu chỉ dẫn Ngô Củ làm sao chơi, cái nào nguy hiểm đừng chạm vào.
Ngô Củ có thể tùy tiện chơi, còn có thể xem TV.
Tề Hầu cố ý mua đĩa phim hoạt hình cho Ngô Củ xem.
Ngô Củ xem say sưa ngon lành, còn ăn đồ ăn vặt.
Tề Hầu liền yên tâm đi phòng họp.
Trước khi đi hắn dặn thư ký trông chừng Ngô Củ.
Nếu như Ngô Củ khát nước, không thể tự mình lấy nước uống, liền nói thư ký rót nước giúp.
Tề Hầu đi họp, Ngô Củ tự mình xem ti vi, đặc biệt ngoan, cũng không có muốn rời khỏi.
Bởi vì có kinh nghiệm lần trước, cho nên Ngô Củ bây giờ rất thành thật, cũng không dám rời phòng giải trí.
Tề Hầu đi khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, Ngô Củ cảm thấy có chút chán nản, ôm đồ chơi lăn lộn trên mặt đất, buồn bực ngán ngẩm nhìn TV, chờ Tề Hầu trở về.
Cửa phòng mở ra, có người tiến vào, không phải thư ký, mà là một người trung niên.
Người kia mặc đồ Tây, trên cổ mang thẻ "khách".
Người đi vào, liếc mắt liền thấy được Ngô Củ lăn lộn trên mặt đất.
Ngô Củ thấy có người đi tới, nhìn người kia, chỉ cảm thấy cái người này có chút quen mắt.
Người đi vào thăm dò hỏi Ngô Củ:
"Ngô Củ, có nhận ra tôi không?"
Ngô Củ mê man nhìn, hắn một chút liền thanh tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:
"Thì ra mất trí thật, quá tốt rồi."
Đó chính là cha ruột Ngô Củ.
Ngô tiên sinh bày ra vẻ mặt hiền lành, nói:
"Đến đây, Ngô Củ, ngoan nghe lời, đi theo ba."
Ngô Củ dùng sức lắc đầu, nói:
"Không không, không đi! Không đi! Không thể đi!"
Ngô tiên sinh thấy Ngô Củ không phối hợp, nói chuyện còn rất lớn, sợ bị người nghe thấy, liền vội vàng nói:
"Ngô Củ, ta là ba ba của con nha."
Ngô Củ vừa nghe, có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Ngô tiên sinh, trong ánh mắt vẫn cứ rất mê man.
Trước giờ luôn ham muốn có ba, mẹ không biết tại sao không ở bên cạnh, Ngô Củ vẫn luôn rất cô đơn.
Thế nhưng Tề Hầu ở bên cạnh, dần dần loại cảm giác cô đơn liền biến mất.
Ngô Củ sau đó không có lại muốn ba mẹ.
Bây giờ ba đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ngô Củ.
Khi Ngô Củ bốn tuổi chưa từng thấy ba, bởi vậy không có bất kỳ ấn tượng nào, kỳ quái nhìn Ngô tiên sinh, nói:
"Không, ông không phải ba! Mẹ nói ba rất đẹp, ông xấu! Ông xấu!"
Ngô tiên sinh vừa nghe, thiếu chút nghẹn chết.
Kỳ thực khó trách Ngô Củ, dù sao trong ấn tượng của Ngô Củ, mẹ nói ba rất đẹp trai hào hoa.
Trong mắt Ngô Củ đương nhiên như Tề Hầu mới đẹp trai nhất.
Tuy rằng Ngô tiên sinh cũng không tệ, bất quá so cùng Tề Hầu nhan giá trị hay là khí chất đều kém quá xa, bởi vậy Ngô Củ mới nói ông ta xấu.
Ngô tiên sinh tức giận gần chết, nói:
"Theo ba đi.
Ba dẫn con đi mua đồ ăn, có được hay không, đi chỗ chơi vui!"
Ngô Củ nói:
"Không thể đi, bé ngoan ở chỗ này chờ ông xã trở về."
Ngô Củ không đi, lần trước Khương Nguyên chính là dùng cách này lừa gạt.
Tư duy tuổi khá nhỏ, thế nhưng Ngô Củ cũng rất thông minh, bởi vậy căn bản không bị lừa, nói:
"Không đi! Lừa gạt! Lừa gạt! Lừa gạt xấu! !"
Ngô Củ nói, hô to muốn gọi thư ký tới.
Ngô tiên sinh còn tưởng rằng Ngô Củ mất trí cho nên dễ lừa gạt, nào có biết quá khó.
Ngô tiên sinh lập tức xông tới, che miệng Ngô Củ.
Ngô Củ bị Ngô tiên sinh che miệng, lập tức bắt đầu giãy giụa, dùng sức đá chân, thiếu chút Ngô tiên sinh bị đá phế bỏ.
Ngô tiên sinh bị đau kêu một tiếng, vô cùng tức giận, lập tức lấy ra một cái kim tiêm, đâm vào cổ Ngô Củ.
"A!"
Ngô Củ hô một tiếng, lập tức bắt được tay Ngô tiên sinh, mạnh mẽ cắn xuống.
"Ai ui!"
Ngô tiên sinh hô to, tay chảy máu.
Ngô Củ lập tức nhảy dựng lên muốn chạy, chỉ là đứng dậy lập tức hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, mí mắt cũng rất nặng, trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ngô tiên sinh thấy Ngô Củ té xỉu, thở phào nhẹ nhõm, mau chóng tới đem Ngô Củ khiêng lên, đi ra khỏi phòng vui chơi giải trí.
Thư ký vừa nãy đi photo văn kiện, đồng thời lấy đồ uống, chuẩn bị bưng cho Ngô Củ.
Nào có biết sau khi trở lại, nhìn thấy bàn lật, đồ chơi cùng đồ ăn vặt lung tung trên đất, đáng sợ hơn trên đất còn có một cái kim tiêm.
Thư ký bị doạ, nhanh chóng gọi điện thoại cho bảo vệ, cũng không dám trễ nải, chạy đi phòng họp.
Tề Hầu đang thảo luận với mọi người, thư ký đi vào nói với Tề Hầu:
"Tiên sinh! Ngô tiên sinh...!Ngô tiên sinh hình như bị bắt đi rồi!"
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.
Đây chính là công ty Khương gia, hơn nữa tầng này là chỗ cấp cao, có người có thể đem người mang đi.
Sắc mặt Tề Hầu phi thường khó coi, lệnh phong tỏa cao ốc.
Thư ký đã sớm liên lạc bộ phận bảo vệ, thế nhưng không nhìn thấy người khả nghi.
Không chỉ như vậy, thiết bị giám sát đột nhiên tắt một quãng thời gian, liền tại mới vừa bật lên.
Tề Hầu tâm tình phi thường mù mịt, ra lệnh kiểm tra hết thảy nhân viên, đồng thời kiểm tra khách vào công ty hôm nay, đem danh sách đưa đến.
Tề Hầu nhanh chóng về văn phòng, lấy điện thoại di động mở xem định vị.
Bởi vì trước đó Ngô Củ bị thất lạc một lần, bởi vậy Tề Hầu gắn thiết bị định vị trên người Ngô Củ.
Cùng lúc đó thư ký đưa tới danh sách khách đến công ty, Tề Hầu xem một chút, thấy có Ngô tiên sinh.
Ánh mắt Tề Hầu âm trầm, gọi người chuẩn bị xe, ngay lập tức liền muốn đuổi theo.
Thư ký nơm nớp lo sợ nói:
"Tiên sinh...!điện thoại...!Là Khương Nguyên gọi tới.
Hắn nói...!Nói Ngô tiên sinh ở trong tay hắn."
Tề Hầu vừa nghe cái này, lập tức cầm điện thoại, nói:
"Tôi đây."
Khương Nguyên lập tức hung hăng nói:
"U, chú nhỏ, bảo bối trong lòng chú có phải là không thấy? !"
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Là cậu làm ?"
Khương Nguyên nói:
"Tôi không muốn nói nhảm nhiều.
Trong vòng ngày hôm nay, chú phải rời vị trí chủ Khương gia, trao lại cho tôi.
Công bố trước truyền thông.
Không thì tôi liền chặt từng ngón tay của bảo bối đưa qua cho chú! Chú cũng đừng đi tìm, vĩnh viễn cũng không tìm được đâu!"
Khương Nguyên nói xong liền cúp điện thoại.
Tề Hầu mặt lạnh, vung tay, trực tiếp đem điện thoại di động ném xuống đất.
Ngô Củ mơ hồ nghe bên tai có tiếng xe, cảm giác lắc lư làm cho nhức đầu lắm, cả người vô lực muốn ói, giống sắp chết.
Xe ngừng lại, có người đem Ngô Củ từ trên xe ném xuống.
"Cộp cộp cộp."
Tiếng giày cao gót vang lên, còn có tiếng cười.
Ngô Củ mê man ngẩng đầu, liền thấy một người phụ nữ trong trang phục rất thời thượng.
Bên cạnh người phụ nữ kia là người vừa nãy nói là cha ruột Ngô Củ.
Không chỉ như vậy, còn có Khương Nguyên.
Bao tiểu thư khoác tay Bao Phục đi tới.
Ngô tiên sinh đứng ở phía sau.
Khương Nguyên nhưng là đặc biệt hung hăng.
Bao tiểu thư đi tới thấy Ngô Củ không bò dậy nổi, co quắp trên mặt đất, liền dùng giày cao gót giẫm lên mặt, cười nói:
"Ai u! Đây không phải là Ngô tổng đại danh đỉnh đỉnh sao? Đem cổ phần của Bao gia bán cho Thiệu gia, còn nịnh bợ Khương gia, leo lên vị trí cao! Hiện tại đây là thế nào? Sao không đứng lên! Đúng lên đi!"
Ngô Củ bị đạp, còn bị đá vào bụng, đau co giật, cuộn mình lại, trong đôi mắt đều là nước mắt, không ngừng khóc sụt sùi, nói:
"Tôi...!Tôi muốn về...!hu hu..."
Bao tiểu thư thấy Ngô Củ gào khóc, liền cười nhạo nói:
"Đúng thật là kẻ ngu si? Ha ha ha thật là thú vị! Ngớ ngẩn! Mất trí đi! Sao mày không dứt khoát chết cho rồi?"
Bao Phục nhìn Bao tiểu thư còn muốn đạp Ngô Củ, đi tới ngăn cản động tác.
Bao tiểu thư làm nũng nói:
"Anh, làm cái gì không cho em dạy dỗ nó!"
Bao Phục cười lạnh nói:
"Không nói không cho em dạy dỗ hắn, chỉ là trước tiên phải kiểm tra một chút.
Khương gia nhiều thủ đoạn, xem trên người hắn có thiết bị định vị hay không, động tác nhanh lên!"
Hắn vừa nói như vậy, mọi người mới nhớ tới, lập tức đi lục soát.
Thiết bị định vị ở vòng đeo tay Ngô Củ, lập tức bị Bao Phục tìm được, ném xuống đất, đạp vỡ.
Bao Phục lạnh lùng nói:
"Tốt, hiện tại chúng ta đi thôi.
Mang người lên thuyền, nhanh chóng ra biển, đi sớm đi ngắm bình minh."
"Phải phải, vẫn là anh chu đáo!"
Rất nhanh bọn họ liền thay đổi một chiếc xe rời đi.
Tổng cộng thay đổi ba chiếc xe, lúc này mới tới bến cảng.
Tề Hầu bị mất định vị Ngô Củ, hành trình xe cũng bị mất, nhất thời giận không nhịn nổi.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Triển Hùng.
"A lô, tôi gặp một chút phiền toái,