Tử Thanh đang bận bịu, có tự nhân đột nhiên đi tới nói:
"Đại nhân, Vương thượng mời ngài."
Tử Thanh vừa nghe, nhanh chóng đi tiểu tẩm cung.
Ngô Củ đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã.
Gần đây Sở quốc không có việc gì, quan hệ cùng Chu quốc phát triển cũng không tồi, bởi vậy vô cùng thái bình.
Ngô Củ cũng không có chuyện gì làm, rất lâu rồi không có bận rộn.
Tử Thanh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy Sở Vương nhàn nhã uống trà như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tử Thanh nói:
"Vương thượng, có chuyện gì dặn dò tiểu thần đi làm?"
Ngô Củ vừa nghe, cười híp mắt đem chén trà thả xuống, nói:
"Có có có, vừa vặn có chuyện này cần làm phiền ngươi đi một chuyến."
Tử Thanh càng ngờ vực nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ cười to ra, nói:
"Là như thế này, cách đây vài ngày, quả nhân cùng Tào Mạt đã đánh cược."
Tử Thanh kinh ngạc nói:
"Tào tướng quân?"
Ngô Củ gật gật đầu.
Tử Thanh nghĩ thầm, Tào tướng quân ở xa ngàn dặm mà có thể cùng Vương thượng đánh cược, cũng không biết đánh cược cái gì.
Ngô Củ cười nói:
"Vì Quả nhân thua..."
Tử Thanh không lên tiếng, lẳng lặng đợi Ngô Củ nói tiếp, luôn cảm thấy Ngô Củ cười vô cùng nham hiểm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Vì Quả nhân thua, mà Tào Mạt...!hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn ngươi đến cho hắn sai khiến ba ngày..."
Tử Thanh vừa nghe, trong lòng có hắc tuyến, yên lặng liếc mắt.
Sở Vương cùng Tào tướng quân đánh cược, lại muốn hắn chạy đến Tề quốc cho Tào Mạt sai khiến ba ngày.
Tào Mạt có phải là định hành hạ hắn.
Ngô Củ lộ ra khó xử nói:
"Quả nhân đã mở miệng đồng ý, nói thua thì cái gì cũng được.
Nào có biết Tào Mạt, âm hiểm gian trá.
Bây giờ nếu Quả nhân đổi ý, chẳng phải là...!Bởi vậy liền làm phiền Tử Thanh đi một chuyến thôi, ba ngày rất nhanh."
Tử Thanh vô cùng bất đắc dĩ, bất quá cũng chỉ ba ngày, đi một chuyến liền đi một chuyến.
Cũng rất lâu hắn chưa về Tề quốc.
Năm đó Tử Thanh rời đi còn là tiểu đồng mười bốn tuổi, bây giờ hắn đã mười bảy tuổi.
Tuy rằng không phải rất lâu, thế nhưng cũng qua nhiều năm.
Coi như Tề quốc không có hồi ức đẹp, kia vẫn là quê hương của hắn.
Tử Thanh thu dọn hành lý, coi như là đi nghỉ phép.
Tào Mạt hiện tại là Đại tướng quân Tề quốc, nói là sai khiến người cũng không thể làm quá phận quá đáng.
Tử Thanh tự nghĩ như vậy, bất quá Tử Thanh đánh giá quá chưa đúng độ dày da mặt Tào Mạt.
Ngày hôm sau Tử Thanh xuất phát.
Mặc dù nói là ở lại ba ngày, thế nhưng hành trình phải mất rất nhiều ngày.
Ngô Củ phái binh hộ tống Tử Thanh như đi sứ.
Một đường thuận lợi tới phủ Tào Mạt.
Tử Thanh đi đến phủ Tào Mạt liền biết vì sao muốn hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Bởi vì phủ Tào Mạt quả thực phi thường loạn, lung ta lung tung.
Trong phủ chỉ có một thiện phu, một người chăn ngựa.
Thiện phu nấu bếp kiêm người phụ trách dọn dẹp.
Người chăn ngựa kiêm sai vặt.
Đại thúc thiện phu đã về nhà dưỡng bệnh.
Bây giờ trong phủ Tào Mạt mất một nửa người giúp việc, trở nên loạn rối tinh rối mù.
Người chăn ngựa sắp mệt chết.
Tử Thanh nhìn phủ đệ lung ta lung tung phút chốc nghẹn lời.
Người chăn ngựa còn nói:
"Lão gia ở trong cung, rất nhanh sẽ trở về, tiếp theo sẽ có ba ngày hưu mộc."
Tử Thanh không nghĩ tới trùng hợp như thế.
Tào Mạt còn nghỉ phép ba ngày.
Vậy chẳng phải là mỗi ngày đều nhìn thấy Tào Mạt?
Tử Thanh vừa nghĩ tới Tào Mạt, không lý do giật mình trong lòng.
Chẳng biết vì sao trong lòng lại có cảm giác căng thẳng.
Hắn và Tào Mạt mấy năm không gặp mặt, không biết Tào Mạt hiện tại có thay đổi hay không.
Trong phủ Tào Mạt không có người khác, tỷ như thê tử, con cái.
Tử Thanh nghĩ thầm là do Tào Mạt quá lôi thôi, hơn nữa miệng quá xấu nên không cưới được thê tử.
Tử Thanh tưởng tượng lung ta lung tung, đi vào liền bắt đầu dọn dẹp.
Tử Thanh tiến vào phòng ngủ Tào Mạt, loạn rối tinh rối mù.
Bình rượu ở trên bàn, may mà đã uống cạn, sẽ không rơi vãi khắp nơi.
Tử Thanh vội vàng cuốn ống tay áo lên, sau đó nhanh chóng bắt đầu bận túi bụi thu dọn.
Tử Thanh bận rộn đầu đầy mồ hôi, căn bản không chú ý sau lưng có người lặng lẽ đi vào.
Tử Thanh còn không chú ý, nam nhân kia liền nhẹ nhàng tiến lên, đột nhiên ôm lấy Tử Thanh.
Tử Thanh chấn động, còn tưởng rằng là ai, muốn giãy dụa, lại cảm giác râu đâm trên cổ.
Người kia cười nói:
"Ôi, Tiểu Thanh!"
Tử Thanh vừa nghe là Tào Mạt, lập tức cũng không giãy giụa, nói:
"Tào tướng quân, xin ngài thả tiểu thần ra.
Ngài xem phòng còn biết bao nhiêu chỗ chưa có dọn dẹp xong đó."
"Xì!"
Tào Mạt tựa hồ cảm thấy vô cùng chán, liền buông lỏng tay ra, ngồi ở một bên nhìn Tử Thanh dọn dẹp.
Tào Mạt vừa trở về, còn chưa có thay quan bào.
Tử Thanh quay đầu lại nhìn.
Cũng một thời gian dài không gặp, Tào Mạt trở nên đẹp hơn, không biết có phải ảo giác hay không.
Chỉ là Tào Mạt có chút xuề xòa.
Hắn cũng không phải lớn tuổi, thế nhưng cằm đều là râu.
Cũng không biết có phải quá bận rộn, hắn không để ý chăm chút bề ngoài này nọ.
Vừa nãy hai người cách nhau gần, Tử Thanh cũng cảm thấy râu cọ xước trên cổ vô cùng quái lạ.
Tào Mạt chưa có thay quan bào, trong đôi mắt rất nhiều tia máu, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Hắn trực tiếp nằm ở chỗ ngồi, cười nói:
"Tiểu Thanh, một chốc ngươi thu dọn xong phòng, cũng đến dọn dẹp cho ta."
Tử Thanh:
"..."
Tử Thanh vô cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tào Mạt.
Bất quá Tử Thanh cảm thấy Tào Mạt đích xác cũng thích ăn đòn!
Tử Thanh dọn xong phòng ngủ, quay đầu lại đã thấy Tào Mạt ngủ.
Dáng dấp không chút uy nghiêm của một Đại tướng quân.
Cũng là do mệt mỏi, sắc mặt có chút uể oải, không còn cợt nhả, lộ ra vẻ chính trực, đẹp hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Tử Thanh nhìn Tào Mạt đột nhiên muốn đưa tay sờ gò má của hắn.
Tử Thanh do dự một chút.
Thế nhưng hắn nghĩ thầm, Tào Mạt đang ngủ say, chỉ là chạm thử cũng sẽ không bị phát hiện.
Vì vậy Tử Thanh liền tới ngồi xổm bên cạnh, chậm rãi đưa tay qua.
Động tác rất nhẹ đụng một cái vào má Tào Mạt, vuốt ve râu trên cằm.
Cảm xúc đầu ngón tay tê tê, đột nhiên hắn muốn cảm thán.
Nào có biết trong giây lát này, Tào Mạt đột nhiên mở mắt ra, một phát bắt được tay Tử Thanh.
Tử Thanh giật mình, trợn to hai mắt.
Tào Mạt cười híp mắt nói:
"Sao nào, Tiểu Thanh bị sắc đẹp ca ca mê hoặc? Thừa dịp ca ca ngủ, lại muốn đánh lén?"
Tử Thanh bị hắn nói như vậy liền đỏ mặt, mạnh mẽ trừng Tào Mạt, nói:
"Tào tướng quân, xin ngài buông tay.
Tiểu thần còn đi phòng khác dọn dẹp."
Tào Mạt không buông tay, còn dùng sức.
"Ôi!"
Tử Thanh liền bị Tào Mạt lôi qua ôm vào trong ngực.
Hai người ngã xuống chiếu.
Chiếu căn bản không đủ, vì vậy liền lăn tới trên đất.
May mà Tử Thanh mới vừa dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Tào Mạt ôm Tử Thanh không buông tay, cười nói:
"Tiểu Thanh, ta đây ngoại trừ thiếu người sai khiến, còn thiếu phu nhân.
Có muốn tới làm phu nhân Đại tướng quân hay không?"
Tử Thanh bị hắn nói mặt đỏ chót, co gối thúc mạnh vào bụng hắn.
Tào Mạt đau đến nhanh chóng thả tay.
Tử Thanh cũng là người luyện võ, mặc dù trong mắt Tào Mạt là mèo quào trò vặt, bất quá vừa nãy không phòng bị, bởi vậy trúng chiêu, bị đá rất đau.
Tào Mạt khoa trương gào thét, Tử Thanh vội vàng nói:
"Tào tướng quân đừng đùa nữa đi."
Tào Mạt nói:
"Được được được, Tiểu Thanh không thích làm phu nhân, là thích làm người sai vặt."
Tào Mạt nói, ngồi dậy.
"Vậy Tử Thanh gọi ca ca tốt nghe một chút.
Ta đã lâu không nghe ngươi gọi như vậy."
Tử Thanh trừng Tào Mạt, nói:
"Ta chưa từng gọi như vậy!"
Tào Mạt vừa nghe, cười ha ha.
Tử Thanh cũng phát hiện mình thất thố, quay đầu không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài, lại bắt đầu dọn phòng khác.
Tào Mạt cùng đi ra ngoài, nói:
"Tử Thanh, Tiểu Thanh, đệ đệ ngoan, giận sao? Đừng giận ca ca tốt, được chứ?"
Tào Mạt một đường đi theo Tử Thanh.
Hắn còn mặc quan bào, rõ ràng dáng người cao to nghiêm túc, kết quả nhất định phải nói lời cợt nhả.
Tử Thanh bị hắn làm cho không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là không để ý tới hắn.
"Tử Thanh, tạm thời đừng dọn dẹp phòng, đến dọn dẹp ta."
Tử Thanh nhìn bộ dáng hắn, chẳng biết vì sao hai má có chút nóng lên, luôn cảm thấy Tào Mạt đặc biệt xấu xa.
May là trong phủ không có ai, không thì sẽ bị người hiểu lầm.
Tào Mạt từ trong cung trở về, những ngày qua hắn làm việc liên tục, mệt thảm, thật vất vả được hưu mộc ba ngày.
Tử Thanh cùng Tào Mạt trở về phòng ngủ, giúp hắn thay quan bào.
Tào Mạt cười híp mắt nhìn Tử Thanh tỉ mỉ xếp quan bào ngay ngắn.
Tử Thanh xếp quan bào xong, liền đi lấy xiêm y lại đây, chuẩn bị giúp Tào Mạt đổi.
Tào Mạt lại cười nói:
"Đừng đổi, một chốc lại phải cởi ra."
Hắn vừa nói như thế, mặt Tử Thanh đỏ lên.
Tào Mạt cười ha ha nói:
"Tiểu Thanh, ngươi tưởng tượng đi nơi nào? Ta là nói ta trong mấy ngày qua mệt mỏi, bây giờ đi tắm rửa rồi ngủ."
Tử Thanh cảm giác mình đến phủ Tào Mạt, con ngươi trừng riết rơi mất.
Tào Mạt luôn trêu đùa, quả thực Tử Thanh không còn mặt mũi gặp người.
Tào Mạt nói hắn mệt mỏi, muốn tắm rửa đi ngủ, Tử Thanh liền đi nấu nước.
Phải cho hắn mau ngủ, miễn cho nói lung ta lung tung, nghe liền cảm thấy xấu xa.
Tào Mạt ở trong phòng chờ, Tử Thanh đi đun nước.
Khi nước mang đến, Tử Thanh liền thấy Tào Mạt lại nằm ở chiếu, lúc này ở trần.
Tử Thanh nhìn trong lòng có chút rạo rực.
Tử Thanh vội vã cúi đầu, đem nước cho vào trong thùng tắm.
Tới tới lui lui mấy lần, thùng tắm cũng đã đủ, Tử Thanh nói:
"Tào tướng quân, có thể tắm rửa."
Tào Mạt bò dậy, đi nhanh lại, cười híp mắt nói:
"Có Tử Thanh thật tốt, thực sự là thuận tiện."
Tử Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn Tào Mạt.
Thuận tiện?
Tào Mạt đi tắm, Tử Thanh có thể rời đi thu dọn phòng khác.
Kết quả Tào Mạt không cho hắn đi.
"Tử Thanh, ngươi nhanh bóp vai cho ta.
Mấy ngày nay mệt thảm, bóp bả vai giải mệt."
Tử Thanh không nhìn Tào Mạt, vẫn là đi tới sau lưng bóp bả vai cho hắn.
Vai cũng đều là cơ bắp, hận không thể nắm, quả thực so với dọn phòng xá còn mệt hơn, hơn nữa áp lực cũng lớn.
Tào Mạt thân hình cao lớn, đầy cơ bắp, diện mạo tuấn mỹ, mang theo sự bất cần nhưng đầy sức hút.
Tử Thanh cảm giác có chút đổ mồ hôi, mím môi chuyên tâm xoa bóp.
Tử Thanh muốn chuyên tâm, Tào Mạt lại cố tình quấy rối.
Hắn cũng không có lộn xộn, chỉ là vẫn luôn rầm rì hoặc là nói thoải mái thật thoải mái, hoặc là nói sảng khoái, nói chung lung ta lung tung khiến Tử Thanh nghe áp lực rất lớn, không ngừng đổ mồ hôi.
Thật vất vả tắm rửa xong, Tào Mạt để trần chạy tới chạy lui, cũng không ngượng ngùng.
Dù sao bên trong phủ hiện tại chỉ hai người bọn họ, cũng không có gì ngượng ngùng.
Tào Mạt muốn nghỉ ngơi, nhất định muốn Tử Thanh canh bên cạnh hắn.
Tử Thanh hết cách rồi.
Hắn trước đây cũng thường túc trực bên cạnh khi Sở Vương ngủ, nhưng do thể chất Sở Vương ốm yếu.
Còn Tào Mạt ai có thể làm gì hắn.
Tào Mạt nằm ở trên giường, thở phào một cái, nói:
"Ôi, có người sai khiến thật tốt."
Tử Thanh liền lén trừng mắt, vô cùng tức giận.
Tào Mạt cười nói:
"Ta ngủ, ngươi canh chừng nha."
Tào Mạt nói, nhắm mắt lại.
Tử Thanh nhìn hắn ngủ cũng liền thả lỏng, đi ra gian ngoài ngồi.
Hôm nay xem như là mệt thảm, liên tiếp vài ngày ngồi xe, vừa đến phải dọn phòng, còn bị Tào Mạt hành hạ, hiện tại Tử Thanh cảm thấy thể lực có chút không được, rất nhanh liền ngủ.
Tào Mạt vốn chưa ngủ, hắn tai thính mắt tinh, liền nghe người phía ngoài ngủ rồi.
Hắn nở nụ cười, ngồi dậy, lặng lẽ đi ra ló đầu nhìn.
Tử Thanh quả nhiên đang ngủ, dáng dấp kia đặc biệt đáng yêu.
Cũng chỉ có khi ngủ, Tử Thanh mới như đúng như mười bảy tuổi, không còn trầm ổn cẩn thận.
Tào Mạt đi tới, nhẹ nhàng ôm Tử Thanh.
Tử Thanh không tỉnh lại, chỉ là hừ một tiếng.
Tào Mạt cười trộm một tiếng, đem Tử Thanh vào đặt ở trên giường mình.
Tử Thanh ngủ thẳng đến hừng đông, khi mở mắt ra đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mê man nhìn người trước mặt.
Tử Thanh mê mang một trận, đột nhiên sợ hết hồn, trợn tròn đôi mắt.
Vào lúc này người ngủ ở bên cạnh cũng đã mở mắt ra, tựa hồ thưởng thức Tử Thanh mắt tròn vo.
Tào Mạt thừa dịp Tử Thanh ngẩn người, đến gần hôn một cái.
Tử Thanh vội vàng che miệng mình, nói:
"Ngươi!"
Tào Mạt cười híp mắt nói:
"Tử Thanh là mèo lười, mau dậy."
Tử Thanh sợ đến vội vàng bò dậy.
Nhìn kỹ hắn ngủ ở giường Tào Mạt, khó trách lúc tỉnh lại trong lòng Tào Mạt, không biết chuyện gì xảy ra.
Tào Mạt tâm trạng rất tốt.
Tử Thanh đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Tào Mạt liền ở trong sân luyện công.
HunhHn786 Tử Thanh trở lại liền thấy Tào Mạt ở trần đang luyện công.
Dù sao Tào Mạt là tướng quân, phải thường luyện công phu mới được.
Tào Mạt nghiêm túc kỳ thực rất có sức hấp dẫn.
Có rất nhiều người muốn làm mai cho Tào Mạt, bất quá Tào Mạt nói mình quá nghèo, không nuôi nổi phu nhân.
Hai người ăn cơm xong, Tào Mạt nói:
"Tối hôm nay ta phải dự tiệc, Tiểu Thanh đi cùng ta đi."
Tử Thanh gật gật đầu, nghĩ thầm Tào Mạt tuy rằng hưu mộc cũng bề bộn nhiều việc.
Tử Thanh ban ngày dọn dẹp, sau đó chuẩn bị y phục cho Tào Mạt.
Buổi chiều Tào Mạt đổi xiêm y xong, cả hai cùng xuất phát.
Tào Mạt cùng Tử Thanh lên xe ngựa đi dự tiệc.
Nghe nói là một sĩ phu mừng thọ sáu mươi tuổi, bởi vậy tiệc rất nhiều đồng liêu.
Tào Mạt đi vào, phút chốc liền biến thành tiêu điểm, tất cả đều tụ lại bắt chuyện.
Không chỉ là đồng liêu lại nịnh nọt, rất nhiều thiên kim tiểu thư tới tham gia chủ động lại chào hỏi Tào Mạt.
Tào Mạt miệng ngọt, các cô nương đều bị Tào Mạt chọc vui vẻ.
Tất cả mọi người mời rượu lẫn nhau, Tào Mạt uống có chút nhiều.
Tử Thanh chỉ sợ hắn say mượn rượu làm càn, thời điểm đó nhất định là khó rồi.
Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Tào tướng quân, đừng uống nữa, ngài uống nhiều rồi."
Tào Mạt cười híp mắt nói:
"Không được.
Nếu Tiểu Thanh hôn ta một cái, vậy ta liền không uống."
Tử Thanh vừa nghe, đầu tiên là mặt đỏ lên, lập tức đen lại, thấp giọng nói:
"Tướng quân, đừng tiếp tục đùa giỡn."
Tào Mạt nhìn hắn, kỳ quái nói:
"Vì sao ngươi cảm thấy ta là đùa giỡn? Không được sao, Tử Thanh?"
Tử Thanh sờ môi không nói gì.
Thái độ Tào Mạt đối với Tử Thanh rất nhiều người nhìn ra rồi, chỉ là Tử Thanh vẫn luôn không chịu tiếp thu thôi.
Trước đó hai người cũng từng hôn môi.
Nói thật, Tử Thanh thích cảm giác đó, mới mẻ cực kỳ, mang theo một cảm giác không thể chống lại, còn có sức mê hoặc.
Chỉ là Tử Thanh không dám...
Vì sao không dám?
Bởi vì Tử Thanh cảm thấy mình chỉ là một tiểu thần, nói trắng ra là nô lệ.
Hắn không có tuổi ấu thơ, phải vượt qua những ngày ở tầng lớp thấp hèn.
Rất nhiều người không hiểu Tử Thanh vì sao trung thành Tề Hầu.
Tề Hầu chỉ là cứu hắn một mạng thôi, còn đem đến bên cạnh Công tử Củ nằm vùng.
Công tử Củ ngược đãi Tử Thanh, làm cho thương thế của hắn đầy rẫy.
Tử Thanh vẫn cứ trung thành với Tề Hầu, có phải Tử Thanh là ngốc, có phải đầu óc có vấn đề?
Đó là bởi vì không ai có thể lĩnh hội sự tuyệt vọng.
Khi chưa gặp Tề Hầu, hắn là một tên đầy tớ, so với gia súc còn không bằng, bị bắt nạt, coi như đánh chết, ngược đãi chết cũng không ai nói một câu.
Khi đó Tử Thanh rất tuyệt vọng, hắn chết chắc rồi.
Lúc đó Tề Hầu xuất hiện, chỉ nói một câu cứu hắn.
Sau đó Tử Thanh mang ơn Tề Hầu, bị phái đến bên cạnh Công tử Củ nằm vùng, vẫn bị ngược đãi nhưng không còn tuyệt vọng.
Tử Thanh theo bản năng mà sờ cổ tay của mình.
Hai cổ tay của hắn vết sẹo vĩnh viễn cũng không xóa được.
Đó là vết tích chứng thực, Tử Thanh là một tên đầy tớ.
Tuy rằng bây giờ hắn sống rất tốt, hết thảy đều rất bình thường.
Thế nhưng Tử Thanh rõ ràng mình là một nô lệ, không thể đòi hỏi quá nhiều, bởi vì đòi hỏi nhiều sẽ mất đi nhiều.
Chớ thấy hắn ngày thường rất thận trọng, chuyện gì cũng rất bình tĩnh, kỳ thực hắn tự ti rất nặng.
Tử Thanh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của mình, không lên tiếng, cúi đầu.
Tào Mạt nhìn thấy vẻ mặt đó, đột nhiên đứng lên rời đi, đi mời rượu người khác.
Tử Thanh đứng ở xa xa nhìn, nghĩ thầm Tào tướng quân giận rồi.
Tào Mạt rời chỗ, rất nhiều người đến chúc rượu, còn có cô nương.
Tào Mạt bưng ly rượu, cười híp mắt đáp lời, còn chủ động kính rượu một cô nương.
Nữ tử kia thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng uống cạn.
Tử Thanh đứng ở đằng xa nhìn những nữ tử trẻ tuổi điên đảo vì Tào Mạt, đồng liêu cũng nịnh bợ nịnh hót Tào Mạt.
Tử Thanh càng cảm thấy mình là người ngoài, không nên quấy rối Tào Mạt.
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy Tào Mạt cùng những cô gái chuyện trò vui vẻ, trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy không thoải mái, có chút chua.
Tử Thanh rõ ràng đây chính là đố kị.
Hắn không có tư cách đi đố kị.
Tử Thanh một mình yên lặng lĩnh hội cảm giác chua xót.
Vào lúc này có người lại gần Tử Thanh.
Tử Thanh có chút giật mình.
Người đến là thiếu gia, bộ dạng rất có tiền, cảm thấy Tử Thanh tướng mạo đẹp đẽ mới đến gần.
Tử Thanh bây giờ đã không phải tiểu đồng nho nhỏ thanh tú.
Hắn đã trổ mã, đâu chỉ là thanh tú, dung mạo có chút phong lưu.
Hơn nữa khí chất điềm đạm, thoạt nhìn càng thu hút người khác.
Thiếu gia cười híp mắt đi tới, nói:
"Một mình sao? Thực sự là đúng dịp, ta cũng vậy.
Hai chúng ta uống một ly?"
Tào Mạt đi ra cố ý cùng những cô gái khác thân thiết, vốn định muốn cho Tử Thanh ghen.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Tử Thanh có người khác bắt chuyện, người kia còn muốn mời rượu