Khương Mạn ăn xong bữa cơm trưa.
Lộ Lộ nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của cô ấy, lòng nghĩ mãi không ra làm sao cô ấy nhét được nhiều đồ ăn vào bụng vậy? “Đoàn phim này được đấy, đồ ăn rất ngon.”
Khương Mạn cảm thán một câu, thật sự rất thích cảm giác được ăn no.
Lúc trước động chân động tay với Tề Lỗi, mặc dù đối phương chỉ là con gà hom hem, nhưng cơ thể Khương Mạn bây giờ cũng chả khoẻ gì lắm.
Lúc đánh nhau với Tề Lỗi, gần như dựa vào bản năng và kỹ năng chiến đấu trong trí nhớ, hơn nữa dị năng cũng giúp cơ thể duy trì khả năng chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng cũng vì thế mà bị tiêu hao một lượng khí huyết, làm cho cơ thể nhanh đói.
May mà thời đại này không thiếu đồ ăn, Khương Mạn cười một cách sung sướng.
Trước khi đi cô ấy quay đầu nhìn qua chiếc xe bảo mẫu đỗ ở phía xa.
Advertisement Lúc ăn cơm, Khương Mạn luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mà nó để từ cái xe này.
“Đi thôi.” Khương Mạn cũng chả bận tâm xem đó là ai.
Chiếc xe đó nhìn khá đắt tiền, một diễn nhiên bình thường không thể có được.
Mà cái trường quay phim Hoành Sơn này, toàn diễn viên ở đây đều chả có ai nổi tiếng cả.
Trong xe.
Bạc Hạc Hiên thu hồi tầm mắt, nhìn hộp cơm đơn giản dành cho nhân viên ở trước mắt.
Một phần rau luộc và một bát canh.
Cửa xe mở ra, Cố Trầm lên xe ánh mắt cũng nhìn vào hộp cơm, mở mồm nói một câu: “sao còn ăn mấy cái đồ này?”
Advertisement “Ăn rau tốt cho sức khoẻ.” Bạc Hạc Hiên nói một câu rồi đưa miếng súp lơ luộc lên cắn một miếng, hàng lông mi dài rũ xuống, lại nhớ tới bộ dạng ăn uống lúc nãy của Khương Mạn.
Miếng sườn hầm ăn kèm với cơm canh, cô ấy ăn ngon lành tới vậy.
Có thực sự ăn ngon tới vậy không? Bạc Hạc Hiên vẫn mải nghĩ ở trong lòng.
Cố Trầm nhìn hắn dùng biểu cảm vô vị cắn từng miếng ‘Cỏ’, không nhịn nổi nói một câu: “Thực ra không cần kiềm chế tới vậy đâu, bộ phim này cũng chỉ là vai diễn khách mời thôi.”
“Những thứ phục vụ cho diễn viên, thì liên quan gì tới việc làm khách mời hay là diễn viên chính.” Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói một câu.
Cố Trầm cũng không biết nói gì thêm.
Bất kỳ ai quen biết Bạc Hạc Hiên đều biết, anh ta là một kẻ sống và làm việc cực kỳ có kỷ luật, đặc biệt nghiêm khắc với bản thân.
Nhân vật khách mời mà anh ấy nhận đóng là vai diễn một kẻ bị bệnh nan y, có tính cách chống đối xã hội.
Sau cảnh quay cuối cùng của bộ phim trước, anh ấy bắt đầu kiểm soát chế độ ăn uống của bản thân, cắt giảm chế độ ăn tinh bột và đường để phù hợp với vai diễn.
Các bác sĩ vẫn bảo anh ấy sau khi gặp tai nạn xe cộ, vẫn nên theo dõi thêm một khoảng thời gian.
Nhưng anh ấy lại thấy lúc này là lúc phù hợp nhất, đúng nhất với vai diễn này.
Chụp ảnh ảnh cho tạp chí xong lập tức tới nhận vai.
Cố Trầm thở dài: “Mấy ngày hôm nay ăn cái này, còn không bằng con husky ở nhà cậu.”
“Bữa trưa của nó ăn cái gì? Không phải ăn đồ của người sao?”.
Mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, nhớ tới một gương mặt đang phồng mồm trợn mắt lên gặm đồ ăn, khoé miệng nhếch lên nói: “Sườn heo.”
Cố Trầm thở dài một hơi, “Chó còn hơn người.”
“Khẩu vị còn tốt vậy, ăn gần hết suất rồi.” Cố Trầm giơ ngón tay cái: “Vừa có tài vừa có sức.” Không hổ là cậu, đầu năm nay chắc giá thịt tăng cao quá à.
Bạc Hạc Hiên húp một ngụm canh: “Tớ không trả tiền.”
Cố Cầm kinh ngạc: “Đi ăn chực?”
60 tệ mà cậu cũng không trả tiền luôn đi? Cậu có còn là ảnh đế Bạc Hạc Hiên mà tớ biết không vậy?
“ Nhất Bạch, cậu trở nên xấu xa rồi” Cố Trầm đang rất lo lắng không biết tiền thưởng cuối năm của mình như thế nào.
Bạc Hạc Hiên cũng chả thèm phủ nhận, căn bản anh ấy cũng chả muốn ăn, nhìn đống đồ ăn trước mặt chả có chút hấp dẫn nào cả.
Chỉ định ăn hai miếng rồi thôi, nhưng nhớ tới dáng vẻ ăn uống của Khương Mạn, tự nhiên thấy hạnh phúc……
Nói đúng hơn thì tự nhiên thấy trân trọng.
Giống như người ở sa mạc khát nước lâu ngày cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước, Bạc Hạc Hiên không hiểu sao bản thân lại cảm thấy như vậy.
Bất tri bất giác ăn hết một hộp cơm, đến canh cũng uống hết sạch.
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, một lúc sau mới cảm thấy đầy bụng, cảm giác no căng này làm anh