Chiếc Hummer hùng dũng đậu trước lâu đài Lãnh gia, Hạ quản gia cùng mấy người hầu đã chờ sẵn, vừa thấy chiếc xe liền cung kính cúi đầu
Lãnh Ngôn lạnh lùng bước xuống xe, theo sau đó là Từ Nhiên. Chỉ là cô chưa đi được hai bước liền cảm thấy cả thân hình nặng nề ngã xuống
Lãnh Ngôn phản xạ nhanh chóng đỡ được cô, hắn hừ lạnh rồi cúi xuống bế cô lên. Từ Nhiên liền đỏ mặt
- Anh...thả tôi...xuống!
Cô vùng vẫy, chân đạp loạn xạ vào không khí. Tiếc là ai kia vẫn không nghe, hắn hạ giọng
- Yên lặng hoặc tôi ném cô cho sói ăn!
Mẹ nó...lại dám hù cô
- Anh dám ném!
Đừng tưởng cô sợ nhé! Hù doạ ư! Trò trẻ con
Lãnh Ngôn đưa mắt nhìn cô, bàn tay ôm eo cô đột nhiên bóp mạnh
- Á...anh...làm gì vậy! Đau quá...
Cô đau điếng, trừng mắt nhìn hắn
Lãnh Ngôn không thèm chấp cô, hắn thản nhiên ôm cô đi vào
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế sofa dài ở giữa đại sảnh, Lãnh Ngôn nhấc chân cô lên, hắn cau mày. Mắt cá chân bên phải của cô sưng lên, có lẽ là do trật chân lúc đánh nhau
Hắn vẫy tay, Hạ quản gia lập tức gọi cho Âu Dương Thuần. Vị bác sĩ riêng của Lãnh gia
Lúc sau, ở cửa Lãnh gia. Âu Dương Thuần nhanh chóng có mặt, phía sau còn có Nam Thiên Phong
- Ngôn! Nghe bảo cậu bị đột kích à!
Nam Thiên Phong thư thái đi đến chỗ hắn và cô. Thản nhiên ngồi xuống ghế, anh cầm ly trà trước mặt. Lãnh Ngôn lười biếng nói chuyện với Nam Thiên Phong
Âu Dương Thuần đi lại chỗ cô, nhanh chóng băng bó
- Phu nhân không sao! Chỉ bị trật khớp, nghỉ ngơi một tuần là khỏi!
Âu Dương Thuần nhìn cô nói, Lãnh Ngôn lập tức hiểu phất tay ra hiệu cho Âu Dương Thuần lui
Từ Nhiên khổ sở níu lấy tay áo của Lãnh Ngôn để đứng dậy. Lãnh Ngôn cũng thuận đà đỡ cô
Từ Nhiên khẽ thầm mắng, lúc nãy tại sao không đau nhỉ?
Nam Thiên Phong hầu như bị cho ra rìa, anh nhăn mày
- Ngôn! Cậu lo cho vợ quá nhỉ! Vứt bỏ tôi luôn rồi!
Anh chu miệng, trách móc hắn
- Hạ quản gia! Đuổi khách!
Lãnh Ngôn chẳng muốn nghe cái giọng yểu điệu của Nam Thiên Phong chút nào, hắn lập tức sai người đuổi đi
- Cậu...
- Nam tổng! Mời!
Hạ quản gia nghiêm nghị, thật tội