Sau khi an tâm trở về Lãnh gia, Từ Nhiên lập tức được đưa vào phòng, phía sau là đám người Nhã Thanh, Diêu Minh, Nam Thiên Phong
Nhã Thanh vội vã đi theo mà không hay biết mình đang ở Lãnh gia, mãi cho đến khi cánh cổng lâu đài lớn mở ra. Hàng chữ "LÃNH GIA" uy nghiêm hiện ra rõ trên mặt cô, Nhã Thanh bắt đầu bất an...cô thực sự không nghĩ Từ Nhiên lại có thể quen được người của Lãnh gia
- Nhã tiểu thư, chẳng phải cô biết cấp cứu sao? Nhanh vào chữa trị cho Từ Nhiên đi!
Nam Thiên Phong phía sau đẩy cô lên, lúc này Nhã Thanh mới hoàn hồn. Cô ý thức được mình đang đứng ở đâu? Đây là căn phòng khá lớn, trắng và đen là màu chủ đạo, bài trí cũng khá gọn gàng
Diêu Minh liếc nhìn cô một cái khẽ hừ lạnh, quay ra ngoài
- Tên họ Âu kia chưa đến à?
Diêu Minh đứng ngoài cửa nhìn một thuộc hạ hỏi, hắn thực sự khá bất ổn. Nếu phu nhân mà có chuyện gì thì mạng nhỏ này của hắn khó giữ rồi
- Vẫn chưa! Bác sĩ Âu hiện tại đang ngồi máy bay tiên tiến mới nhất của chúng ta đến đây, đoán chừng khoảng 2 tiếng nữa...
- Chết tiệt...!
Diêu Minh chửi thề, một cánh tay mạnh mẽ khẽ đặt lên vai hắn
Ôn Kiều không biết khi nào đã ở phía sau, anh tiến lên
- Không cần gấp, cô gái trong kia đang chữa trị cho phu nhân!
- Tôi biết! Nhưng chắc gì cô ta đã cứu được?
Diêu Minh quả thực không tin vào tay nghề của Nhã Thanh, bởi vì lai lịch của cô gái này hắn vẫn chưa tra ra...
- Yên tâm! Nếu cô ta dám dở trò, thì Lãnh gia chắc gì đã bỏ qua...đừng nóng!
Lúc này có mất bình tĩnh cũng không tác dụng gì, việc cần thiết nhất của họ là phải tìm cho ra tên đứng phía sau bắt cóc cô
---
Lúc này trong phòng, Lãnh Ngôn đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nhã Thanh. Cô biết đây là ai, đây chính là người đứng đầu Lãnh gia: Lãnh Ngôn
- Ngươi là ai?
Giọng hắn vang lên vào phần khó chịu xen lẫn chán ghét
- Tôi...tôi...là trợ thủ...của chị Từ...tôi...tên là Nhã...Thanh...
Áp lực này quá đáng sợ, Nhã Thanh sắp không chịu được rồi!
- Tôi...đến đây là để chữa...trị cho chị Từ...
- Ngươi là bác sĩ!?
- Không...phải, trước đây thôi...hiện tại tôi...là trợ thủ của chị Từ...
- Hừ! Nếu ngươi dám nói dối, ta lập tức giết ngươi! Nhanh cứu người...
Lãnh Ngôn nhìn Nhã Thanh như muốn xuyên thủng...
- Yên tâm...tôi không muốn hại...chị Từ...
Nhã Thanh nói rồi lấy trong túi xách ra bộ đồ dùng bác sĩ mà cô hay mang bên người, Từ Nhiên hay đi quay phim, biểu diễn nên việc bị thương chắc chắn sẽ sảy ra. Hơn nữa, cô không có đồ dùng lấy đạn, nên cũng chẳng biết phải làm gì. Người của Lãnh gia cũng phối hợp rất tốt lấy những thứ cần thiết cho Nhã Thanh
Đột nhiên, Lãnh Ngôn đưa đến trước mặt Nhã Thanh một con dao chạm khắc hình con rắn uốn lượn bằng vàng, mắt của nó được khảm đá quý màu lục bảo
- Lấy cái này!
- Cảm...ơn...!
Nhã Thanh run run cầm lấy, cô vội vàng đi đến bên giường Từ Nhiên. Nhìn nét mặt đang cau có kia khiến Nhã Thanh càng khó chịu
- Chị Từ...có hơi đau, chị cố gắng chịu chút...!
Nhã Thanh nói khẽ bên tai của Từ Nhiên, lấy một liều thuốc tê tim vào tay của Từ Nhiên
Cô cầm con dao, lấy khăn lau qua rồi bật quẹt lửa lên hơ cho dao nóng. Nhã Thanh tiến lại gần, cầm con dao nóng hổi đặt vào chân của Từ Nhiên rạch một đường cho dao từ từ tiến vào. Cô cầm cái nhíp nhỏ gắp lấy viên đạn đang nằm trong chân Từ Nhiên ra rồi