Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 158


trước sau


【 158 】

Ta sửng sờ bất động, nhìn nhìn Phùng Uyển, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Tấn Ngưng đang ngày càng xa.

"Ngưng nhi." Cuối cùng phục hồi tinh thần lại, ta vội vàng chạy ra khỏi phòng, không đầu không đuôi nói, "Ngưng nhi, ngươi hãy nghe ta nói..."

Tấn Ngưng vẫn không dừng bước lại, tiểu quỷ trong lòng nàng cũng khóc không ngừng, tiếng khóc vang dội làm náo kịch vừa xảy ra càng tăng thêm không khí. Ta bước nhanh hơn, dùng sức giữ lại bả vai nàng, liều lĩnh chắn trước người nàng lo lắng nói: "Ngưng nhi, ngươi hiểu lầm..."

Tấn Ngưng cuối cùng chịu dừng bước, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng căm giận nhìn chằm chằm ta.

"Ngưng nhi, ngươi hãy nghe ta giải thích..." Nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong nhất thời ta không biết phải nói điều gì, chỉ sững sờ nói, "Ta vừa mới, ta vừa mới ngủ, tỉnh lại liền..."

Lúc này, tiểu quỷ Tấn Ngưng ôm lại đột nhiên dừng khóc, hai nhãn cầu tròn vo của hắn nhìn chăm chú nét mặt kích động của ta, giống như đang nhìn điều gì đó mới lạ, cái miệng nhỏ cũng phát ra thanh âm "A nha...", sau đó lại vui mừng cười lên khanh khách không ngừng.

Quên đi bản thân mình còn phải tiếp tục giải thích chuyện vừa nãy, ta thậm chí tức giận mở miệng nói: "Tiểu quỷ, ngươi cười cái gì?"

Tấn Ngưng đương nhiên bị ta chọc giận, nàng đề cao âm điệu, lạnh lùng hỏi: "Thành Nhược Hề, đây là giải thích của ngươi?"

"Ta..." Lúc này ta mới ý thích được, một phút phân tâm của mình đã làm cho hậu quả càng nghiêm trọng.

Tiểu quỷ lại chợt ngừng cười, chỉ ngây ngô lẳng lặng nhìn về phía Tấn Ngưng. Sau khi ngây người một lúc, tiểu quỷ quay đầu nhìn ta, chỉ thấy hai tiểu lông mày của hắn nhăn thành đường thẳng, hai mắt đẫm lệ uông uông, quắt lên cái miệng nhỏ nhắn. Thậm chí sau đó còn vươn cánh tay nhỏ bé tới phía ta, phát ra vài thanh âm: "A nha, nha..." vô nghĩa. Hơn nửa ngày, ta mới phản ứng kịp, tiểu quỷ này muốn ta ôm hắn.

Hắn bị Tấn Ngưng làm cho sợ hãi.

Tựa hồ Tấn Ngưng cũng không dự đoán được tiểu quỷ sẽ bị mình hù sợ đến mức kích động như thế, nàng cau mày, ngước mắt lên nhìn nhìn ta, rồi không chút nào để ý tới sự cầu cứu của tiểu quỷ trong lòng, mặt lạnh xoay người ly khai.

"Quận chúa!" Phía sau truyền đến tiếng gọi, ta quay đầu, thấy Phùng Uyển đang vội vã chạy lại gần.

Nàng liếc nhìn ta một cái, sau đó chạy đến trước mặt Tấn Ngưng, nét mặt khẩn trương nói: "Quận, quận chúa, ngài đừng hiểu lầm, vừa rồi..."

"Không cần giải thích." Tấn Ngưng đứng thẳng lưng lên, lạnh lùng nói ra bốn chữ, rồi lại bước thật nhanh rời đi.

Lần này, ta thật sự thật sự thật sự phải chết.

"Quận mã gia..." Phùng Uyển xoay người, kích động nhìn ta.

"Ngươi..." Ta nhìn theo bóng lưng Tấn Ngưng xa dần, thở dài, bất đắc dĩ nói, "Ngươi vừa nãy vì sao phải..."

Phùng Uyển ngẩn người, rồi cúi đầu, không nói được lời nào.

"Ngươi mau trở về xem mẹ ngươi đi." Sau khi công đạo xuống một câu, ta cũng nhanh chóng đuổi theo quận chúa.

Bây giờ sao còn thời gian nói chuyện phiếm cùng người khác, điều duy nhất ta cần làm là giải thích rõ ràng với Tấn Ngưng.

"Ngưng nhi." Nhìn thấy bóng nàng đã tới phòng ngủ phía xa, dường như đang muốn đóng cửa lại, ta vội bước nhanh hơn nữa, "Ngưng nhi, ngươi..."

Cửa đã bị gắt gao đóng lại.

Tấn Ngưng cho ta ăn bế môn canh*, bất đắc dĩ đưa tay gõ cửa, ta hướng vào bên trong giải thích: "Ngưng nhi, kỳ thật ta cũng không biết xảy ra chuyện gì... Ta chỉ là đang ngủ bên giường, khi tỉnh lại liền phát giác Phùng cô nương nàng, nàng..." (*: ý nói là bị cấm khẩu bên ngoài)

Tiếng la khóc trong phòng truyền đến cắt đứt lời giải thích của ta, sau đó là tiếng Tấn Ngưng đang sốt ruột dỗ tiểu quỷ: "Cục cưng đừng khóc, đừng khóc..."

"Ngưng nhi?" Ta thở dài, bị người coi như vô hình thật là khổ sở.

"Cục cưng, đừng sợ, đừng khóc..." Tiếng nói ôn nhu của Tấn Ngưng vẫn từ trong phòng truyền ra, đứng ở ngoài cửa ta lại càng chẳng biết phải làm thế nào.

Cảm thấy Tấn Ngưng dường như không hề có chút ý muốn nghe ta giải thích, bất đắc dĩ, ta cố gắng nói một câu có thể làm nàng chú ý: "Ngưng nhi, tiểu quỷ kia có phải đói bụng không? Để ta gọi người đem một chén cháo đến?"

"Thành Nhược Hề." Tấn Ngưng cuối cùng mở miệng, nhưng vẫn là ngữ khí hoàn toàn lạnh băng, "Bây giờ ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, có thể không?"

Đương nhiên... Có thể. Cảm giác như mình bị người hất vào mặt cả một chậu nước, từ đầu đến chân đều ướt đẫm thảm hại. Ta thở dài, ngồi xuống trước cửa phòng ngủ. Ở trong phòng tiểu quỷ vẫn khóc, Tấn Ngưng vẫn vô cùng kiên nhẫn dỗ dành, ta không nén được đưa tay lên xoa huyệt Thái dương của mình -- Vẫn là không thể có được cuộc sống bình thản sao.

Đợi đến giờ dùng bữa tối, Tấn Ngưng mới bước ra khỏi phòng. Động tác nàng mở cửa đánh thức ta đang ngủ cạnh bên, vội đứng dậy, ta có chút kích động nói: "Ngưng nhi..."

Quả nhiên, trong mắt Tấn Ngưng ta vẫn là kẻ vô hình, nàng ôm tiểu quỷ đang ngủ vào lòng, bước thẳng đến phía đại sảnh.

"Ngưng nhi, ngươi hãy nghe ta nói." Ta theo sát phía sau nàng, nhẹ giọng nói, "Ngươi thật sự là hiểu lầm, ta không hề biết chuyện gì xảy ra... Khi đó ta đang ngủ, đột nhiên..."

"Cửu tỷ." Tấn Ngưng không để ý đến ta, nàng nói với Cửu tỷ đang đâm đầu đi tới, "Cục cưng đang ngủ, ngươi giúp ta ôm hắn một chút."

"Vâng." Cửu tỷ ôm lấy tiểu quỷ, rồi quay đầu lại nhìn nhìn ta.

Tấn Ngưng không nói thêm gì nữa, tiếp tục lướt qua Cửu tỷ bước về phía trước.

"Quận mã gia?" Có lẽ là thấy vẻ mặt quá mức nặng nề của ta, Cửu tỷ nghi hoặc gọi.

Ta miễn cưỡng cười cười với Cửu tỷ, rồi không nói thêm lời gắt gao đuổi theo Tấn Ngưng, không dám chậm trễ chút nào.

"Ngưng nhi!" Ta cất cao giọng, quấn quít chặt lấy nói, "Ngươi đừng nóng giận..."

"Ta nói..." Cuối cùng Tấn Ngưng dừng lại, nhưng không có xoay đầu chỉ lạnh lùng nói với ta, "Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, ngươi không thể để ta yên lặng một chút sao?"

Ta cuối cùng ý thức được, mù quáng giải thích chỉ càng làm cho nàng phản cảm. Ta đành im lặng, không nói thêm gì. Theo sau nàng bước vào phòng, nhìn đồ ăn trên bàn đã dọn đầy đủ, mà không có một chút cảm giác thèm ăn. Ta không biết mình phải làm gì nữa, phải giải thích thế nào nàng mới tin tưởng lời ta.

Trên bàn cơm, Tấn Ngưng vẫn cứ ăn như bình thường, nhưng nàng không còn gắp đồ ăn cho ta nữa, không còn nói chuyện cùng ta, hay liếc nhìn ta một lần.

"Ngưng nhi, ăn chút thịt..." Vừa gắp một miếng thịt qua, Tấn Ngưng đã nhanh chóng chuyển dời bát sứ, để tay ta rơi vào khoảng không.

Ta gượng cười đưa miếng thịt quay về bát mình, không tiếp tục dày vò Tấn Ngưng.

Đồ ăn dù có phong phú nhưng không một chút mùi vị. Nếu như Tấn Ngưng có thể trách ta vài lời, có lẽ ta sẽ dễ chịu hơn, nhưng nàng lại chỉ mặt lạnh, dùng sự không quan tâm phát tiết cơn giận của mình. Ta giống như một người mù, bất lực tìm kiếm đường về trong bóng đêm, vấp phải muôn vàn trắc trở, nhưng lại không muốn bỏ cuộc. Tấn Ngưng ăn xong, mặt nàng không chút biểu tình buông bát đũa, khi ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng đã đứng dậy ly khai đại sảnh. Ta cũng vội vàng buông bát, theo sát Tấn Ngưng rời đi. Giống như một tiểu cẩu tội nghiệp, ta bối rối theo phía sau nàng. Đi đến trước phòng ngủ, không đợi ta theo vào nàng đã lạnh lùng đóng cửa.

"Ngưng nhi?" Ta bất đắc dĩ gõ cửa, nhẹ giọng hô.

Không có trả lời.

"Quận mã gia." Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng Cửu tỷ, "Đứa nhỏ này tỉnh rồi, đang nháo lên muốn tìm quận chúa."

Quay đầu, ta nhìn thấy tiểu quỷ kia đang nằm trong lòng Cửu tỷ lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ta. Kỳ quái hơn là, vốn đang khóc sướt mướt nhìn thấy ta hắn chợt dừng khóc, ngơ ngác nhìn ta một lát rồi kêu lên "A... Nha", vươn hai cánh tay nhỏ bé về phía ta.

Cửu tỷ sửng sốt, rồi cười nói: "Quận mã gia, hắn là muốn ngài ôm đấy." Nói rồi, liền định nhét tiểu quỷ kia vào lòng ta.

"Cái này..." Ta kéo kéo khóe miệng, tiểu quỷ này không phải vừa thấy ta sẽ khóc sao, tại sao giờ lại...

"A a nha!" Tiểu quỷ thấy ta không nhúc nhích gì, thậm chí chủ động nghiêng thân mình nhỏ nhắn chui vào lòng ta, miệng của hắn vừa loạn xạ nói lên gì đó, vừa dùng bàn tay nhỏ bé gắt gao kéo lấy vạt áo của ta, giống như nếu ta không ôm nhất quyết không chịu buông bỏ. Ta bất đắc dĩ đón lấy tiểu quỷ, cho rằng hắn sẽ giãy giụa tránh ra, nhưng tiểu tử này lại thuận thế ôm chặt lấy cổ, gối đầu nhỏ của hắn lên vai của ta, ngoan ngoãn đứng trong lòng không hề khóc rống.

Ta không khỏi kéo kéo khóe miệng, tiểu hài tử đúng là khó hiểu.

Bỗng cửa phòng ngủ bật mở.

"Quận chúa." Cửu tỷ vội nói với Tấn Ngưng đang đứng ở cửa, "Đứa nhỏ này tỉnh, không thể không đến tìm ngài..."

"Ngươi trước đi nghỉ ngơi đi." Tấn Ngưng cười cười với Cửu tỷ.

Sau khi Cửu tỷ rời đi, Tấn Ngưng vẫn như cũ chẳng thèm liếc ta một cái, nàng chỉ bước thẳng đến trước vươn tay đón lấy tiểu quỷ vào lòng. Ta không dám nói một lời, chỉ nghiêng thân mình trả nhi đồng lại cho Tấn Ngưng. Nhưng cái ta không thể ngờ được chính là, tiểu quỷ này thế nhưng lại ôm chặt lấy cổ của ta, hắn dường như cảm giác được Tấn Ngưng đang muốn tách hắn ra khỏi ta, kêu lên vài tiếng "Y y nha nha" phản kháng, đánh chết cũng không chịu ly khai ngực ta.

Tiểu quỷ này từ lúc nào yêu quý ta vậy?

"Ngưng nhi, hắn không chịu buông ra." Ta bất đắc dĩ nói, "Để ta ôm hắn lên giường đi."

Tấn Ngưng thấy tiểu quỷ này đích thực là quấn quít lấy ta không buông, đành xoay người trở lại phòng ngủ. Ta theo sau nàng bước vào, thấy trên bàn đang bày một quyển sách, giống như vừa nãy nàng đang đọc thư. Ta không dám chậm trễ hơn nữa, ôm tiểu quỷ đến bên giường ngủ, cúi người muốn đặt hắn lên giường. Buồn cười

chính là, cho dù ta có cúi người xuống, tiểu quỷ vẫn như cũ gắt gao nắm vạt áo của ta không buông, tựa như đang dùng toàn bộ sức lực bám vào người ta, cảm nhận được ta muốn buông hắn, liền bắt đầu "Y y nha nha", giống như đang trách cứ ta không chịu trách nhiệm.

Ta xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tấn Ngưng.

Nàng lại đã sớm ngồi bên cạnh bàn, bộ dạng như hoàn toàn không liên quan tới mình, tiếp tục nghiêm túc xem thư. Ta nghĩ, chắc hẳn phải mất một thời gian nữa nàng không để ý đến ta.Thở dài, ta chịu phận bất hạnh ôm tiểu quỷ vào lòng, vừa chậm rãi dạo bước quanh phòng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ hắn vào giấc ngủ. Quả nhiên, tiểu quỷ chẳng hề khóc rống, chỉ lẳng lặng đặt đầu nhỏ lên trên vai ta, thỉnh thoảng "A nha" một tiếng, cực kỳ nghe lời. Ngẫu nhiên ta sẽ liếc mắt nhìn Tấn Ngưng ở bàn bên cạnh, nhưng nét mặt nàng vẫn như cũ lạnh băng. Ta không dám tùy liền cất lời, bởi vì sợ hãi sẽ làm cho nàng tức giận.

Từ trước đến giờ nàng đối với ta rất rộng lượng, vô luận là ta phạm sai lầm gì, vẫn luôn tha thứ cho ta, kể cả từng bỏ nàng lại một mình. Nhưng duy nhất một điều nàng không thể tha thứ, tuyệt đối sẽ không tùy ý tha thứ -- Đó là ta có thân mật tiếp xúc cùng với người khác, bất luận là nam hay nữ, nàng cũng giận đến vô cùng.

Đây là cấm huyệt của Tấn Ngưng, tuyệt đối là cấm huyệt.

Cuối cùng ta phải làm sao đây, mới có thể cho nàng nguôi giận? Vừa đi vòng vo quanh phòng, ta vừa suy nghĩ tìm biện pháp. Nhưng dù có nghĩ đến rác da đầu cũng không biết phải làm sao. Tấn Ngưng khi tức giận giống như bức tường chỉ có một cửa, ta chỉ có thể đứng yên chờ đợi chính nàng nguyệt ý mở cửa đó ra.

Đợi khi tiểu quỷ ngủ rồi, ta mới đi đến bên giường, thật cẩn thận đặt hắn xuống. Nhìn đứa nhỏ cuối cùng chịu buông bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt vạt áo ta ra, để mặc cho ta an bài trên giường, ta không nén được thở phào nhẹ nhõm.

Không biết từ lúc nào, Tấn Ngưng cũng đã đứng bên giường, nàng nhẹ nói: "Ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài đi."

"Ngưng nhi?" Lòng tựa như bị xé rách, sự lãnh đạm của nàng làm ta không thể đối mặt.

"Muộn rồi." Nàng chỉ nói ra hai chữ, rồi nhanh chóng cởi áo bào, nhẹ nhàng bò lên giường ngủ ở bên tiểu quỷ.

Ta lẳng lặng đứng cạnh bên, không biết phải làm gì nữa. Nàng muốn ngủ, cho nên... Ta phải ra ngoài. Xem ra, lần này Tấn Ngưng thật sự tức giận, tức giận đến không muốn nhìn thấy ta, tức giận đến không muốn tiếp tục nghe ta giải thích, tức giận đến không muốn cùng ta cùng giường chung gối. Nương theo ánh nến, ta nhìn Tấn Ngưng đang nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại, người nàng đang ôm trong lòng chẳng còn là ta, mà là tên tiểu quỷ đang say ngủ.

"Vậy..." Ta miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói, "Ta đi sang thư phòng ngủ."

Tấn Ngưng không mở mắt, nhưng ta biết rằng nàng chưa ngủ.

Thở dài, ta bước nhẹ đến bên cạnh bàn, thổi tắt ngọn nến đi.

Hôm sau, Tấn Ngưng vẫn như cũ không để ý tới ta, vẫn coi ta như người vô hình. Ở chung lâu như vậy, ta cũng sớm hiểu được tính khí Tấn Ngưng. Mỗi khi nàng giận đến mức tận cùng đều là như thế, không khóc không nháo, chỉ dùng gương mặt lãnh diễm nói cho ta biết, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta. Nhưng dù đã biết cách nàng tức giận, ta vẫn như cũ không biết phải làm sao. Sợ mình giải thích chỉ khiến nàng càng thêm phiền chán, nên không dám nói điều gì, chỉ ngoan ngoãn theo sau lưng nàng, đợi chờ đến lúc nàng nguyện ý quan tâm tới.

Vương gia đến quận mã phủ.

Từ sau lần thành thân thứ hai, cứ cách vài ngày ta cùng Tấn Ngưng lại đến vương phủ để thăm Vương gia, và ngược lại Vương gia cũng thường như vậy. Hôm nay, Vương gia cũng không hỏi đến vì sao trong phủ thêm một đứa trẻ, mà chỉ cảm thấy cảm xúc của Tấn Ngưng có điều là lạ, thừa dịp chỉ có mình ta đang ở đại sảnh sửa sang dược thảo, Vương gia đến sau ta hỏi: "Ngưng nhi có phải lại cùng con giận dỗi không?"

Ta sửng sốt, sau đó thở dài, gật gật đầu.

"Tính khí của Ngưng nhi chính là như vậy." Vương gia thấp giọng nói, "Con chỉ cần hống nàng nhiều chút là được, không cần gấp gáp."

Ta cười cười: "Con biết, Vương gia yên tâm."

"Ân..." Vương gia gật đầu, rồi lại chậm rãi hỏi, "Nhược Hề... Con có biết, tha nương của Ngưng nhi đến nơi nào không?"

Tha nương của Ngưng nhi? Thành phu nhân?

Ta nhíu nhíu mày: "Ngài nói là... Thành phu nhân?"

Vương gia có chút khó khăn gật đầu.

"Nàng..." Ta nhìn gương mặt đã già nua của Vương gia, chợt ý thức được, lão nhân này... Chẳng lẽ còn yêu nữ tử chính mình đã từng bỏ rơi sao?

"Thế nào?" Thấy ta không nói lời nào, Vương gia lại hỏi.

"Vương gia." Ta cười cười, "Thành phu nhân có lẽ là, trở lại Tự miếu của Tam Thất đại sư."

"Miếu của Tam Thất đại sư?" Vương gia hé mắt, hắn biết người này.

"Ngài muốn đi tìm nàng sao?" Ta hỏi.

"Ta..." Vương gia sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, "Hỏi một chút mà thôi, hỏi một chút mà thôi..."

"Nếu như muốn gặp Thành phu nhân, ngài nên đến thăm nàng một chút đi." Ta nói, "Hai mươi năm quá dài, không nên tiếp tục kéo nữa."

Vương gia sững sờ nhìn ta, hơn nửa ngày mới thở dài hỏi: "Ngươi cũng... Biết?"

Ta gật đầu. Vương gia không nói thêm gì nữa, chỉ như đang có suy nghĩ gì nhìn ta, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn sang nơi khác. Không biết lúc này Vương gia đang suy nghĩ gì, có lẽ là đang hạ quyết tâm, hoặc cũng có lẽ là đang suy tính phải làm sao để cứu vớt sai lầm hai mươi năm trước. Vương gia không ở lại dùng bữa tối, hắn vội vàng rời đi. Trước khi đi hướng phía ta nói: "Tình tình của Ngưng nhi, dỗ dành là được." Ta gật gật đầu, để hắn không cần lo lắng.

Vương gia... Sẽ đi tìm Thành phu nhân sao?

Lỗi lầm hai mươi năm trước, có thể được tha thứ sao?

Ta không biết, huống chi... Bây giờ còn có việc để ta lo lắng phiền não hơn.

"Quận mã gia." Lúc chiều, Phùng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện