"Thư ký Hạ, cô tính sao đây?" Hắc Hoàng Thiên nhếch mép hứng thú nhìn cô gái trước mặt
Hạ Ninh Dung ngước lên nhìn Hắc Hoàng Thiên. Cô bất ngờ bị thu hút bởi giọt nước trong suốt rơi từ trên tóc chảy xuống yết hầu rồi ngưng lại tại xương quai xanh của người đàn ông đang ở trước mặt cô. Hạ Ninh Dung bất giác nuốt nước bọt.
"Cô thích không?" Hắc Hoàng Thiên nghiêng đầu nhìn Ninh Dung
"Hả?" Hạ Ninh Dung rời tầm mắt đi chỗ khác, hai má cô bỗng nóng bừng lên
Hắc Hoàng Thiên trông thấy biểu cảm lúng túng trên khuôn mặt cô thì cố nhịn cười, anh bỗng cảm thấy cô gái trước mặt thật sự rất đáng yêu.
Hạ Ninh Dung cố lấy lại bình tĩnh, xem xét lại một loạt các tình tiết đã xảy ra.
"Hắc tổng, dù sao thì hôm qua tôi cũng phải cảm ơn anh. Nhưng thật ra tôi cũng không nhớ tối qua mình đã làm gì nữa.Tôi thấy mình vẫn rất bình thường, không có..." Hạ Ninh Dung chợt ngừng lại
"Không có cái gì?" Hắc Hoàng Thiên nhướng mày
"Không có đau nhức ở chỗ nào hết, nên tối qua chắc cũng không xảy ra chuyện gì đi quá giới hạn đâu nhỉ?" Hạ Ninh Dung thoáng đỏ mặt
Cô ngoài cảm thấy đau đầu do uống quá nhiều rượu ra thì hoàn toàn không có cảm giác đau nhức khắp cơ thể như sáng hôm đó. Từ đó có thể kết luận rằng tối qua cô và Hắc Hoàng Thiên không có làm chuyện đó.
Hắc Hoàng Thiên thoáng ngẩn người, anh không nghĩ là Hạ Ninh Dung sẽ có thể suy xét sự việc một cách toàn vẹn như vậy. Trong lòng thầm tán thưởng cô, nhưng anh vẫn muốn thử xem cô nàng này liệu có thể lý trí tới mức nào: "Cô không sao không có nghĩa là tôi cũng sẽ không vấn đề gì."
"Ý anh là sao?" Hạ Ninh Dung hoảng hốt
"Cô nghĩ thử xem, có lý do gì mà khiến tôi mới sáng sớm đã phải đi tắm rồi?" Hắc Hoàng Thiên thích thú nhìn biểu cảm đang dần biến sắc của cô gái trước mặt
"Anh..."
*Chẳng lẽ tối qua mình ói lên người anh ta sao? Không đúng, nếu vậy thì anh ta phải đi tắm ngay rồi chứ.
Hay là mình mất liêm sỉ mà bò lên người Hắc tổng ngủ khiến cho mùi rượu ám lên người anh ta rồi nhất quyết không chịu buông anh ta ra cho nên đến sáng nay mới tắm được, dù sao thì anh ta cũng quá hấp dẫn đi chứ.
Hắc Hoàng Thiên nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Hạ Ninh Dung mà bật cười.
"Hắc tổng à, tối qua tôi say rượu nên thật sự là tôi không biết mình đang làm gì cả. Anh có phải nên cảm thông với người đang mất ý thức không?" Hạ Ninh Dung xin xỏ
Cộc... cộc... cộc...
"Hắc tổng, là tôi." Quất Trương lên tiếng báo hiệu rồi giơ thẻ phòng lên ổ khóa điện tử.
Ổ khóa vừa kêu 'bíp' một tiếng cánh cửa liền bị người đứng ở ngoài mở tung ra, Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày.
"Anh hai, em nghe nói tối qua anh qua đêm ở ngoài với một cô gái. Cô ấy hiện giờ vẫn còn ở đây chứ?" Hắc Khải Tư hớn hở bước vào
Hạ Ninh Dung đang định đi trốn thì bị Hắc Khải Tư bắt gặp, cô quay lại cười trừ,