Ôi trời! Hắc tổng à, sao anh lại có thể nói những lời đó với con trẻ chứ hả? Đây đích thị là người theo chủ nghĩa tư bản mà, không ăn được thì đạp đổ. Quyết định mọi thứ dựa theo lợi ích nhận được.
Hắc Lãnh Thần có một người daddy như vậy thật đúng là khổ mà, từ bé đã bị tiêm nhiễm vào đầu mấy thứ không hay ho này rồi.
"Tuy nhiên, nếu cháu không làm được những gì mami cháu nói thì mãi mãi không thể dùng tiền để đè bẹp người khác được."
Hắc Hoàng Thiên quay lưng bước đi để lại một mình Hạ An Chi đang vận động não hết công suất để tìm ra ý nghĩa của câu nói đó.
"Mami nói không nên giết người nhưng daddy lại bảo dùng tiền đập chết người. Mình rốt cuộc nên nghe ai đây?" Hạ An Chi tự lẩm bẩm một mình
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến phần thi của Hạ An Chi. Cô bé bước ra với phong thái tự tin, không hề căng thẳng, cảm tưởng như không gian nơi đây chỉ có một mình cô bé. Vẻ hồn nhiên trong sáng lại có phần cứng cỏi, bướng bỉnh không giống với những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu chỉ biết dựa vào vai vế gia đình của Hạ An Chi đã khiến ban giám khảo phải chú ý.
Cô bé ngồi vào vị trí chỉnh lại mic, tất cả động tác đều rất thuần thục. Hạ An Chi quay xuống khán đài, bắt gặp vẻ mặt đang căng thẳng của mami mình. Cũng thật tình cờ, cô nhóc lại chuyển ánh mắt lên phía trên bất ngờ chạm phải ánh mắt của một ai đó đang đứng từ trên hàng ghế cao nhất nhìn xuống.
*Mami, con thật sự rất vui vì có được sự cổ vũ từ cả gia đình chúng ta. Bao gồm cả daddy.
Hạ An Chi nở nụ cười hạnh phúc nhìn về phía Hắc Hoàng Thiên. Hạ Tử Minh nhìn theo ánh mắt của em gái, cậu bất giác có chút lo lắng.
Từng ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm trắng ngần đặt lên phím đàn, lướt nhẹ tựa cơn gió thổi qua. Từng nốt nhạc bay bổng trong không trung, hòa cùng giọng hát trong trẻo có phần hơi non nớt nhưng cách xử lý âm vực đều như đã được đào tạo chuyên nghiệp mà thành.
Từng cử chỉ động tác tay, đến cả góc nghiêng hơi cúi xuống để lộ ba phần tư khuôn mặt đều như một phiên bản thu nhỏ của ai đó. Điều này thật sự khiến anh phải thắc mắc.
Tối hôm đó, Hắc Hoàng Thiên đã trông thấy Hạ Ninh Dung chơi một bản nhạc với chiếc piano tại khách sạn Hắc Kim. Anh rất ấn tượng với màn trình diễn ngày hôm đấy. Hiện tại lại có thể thấp thoáng trông thấy được hình ảnh ấy một lần nữa, liệu có phải