Nói xong, hắn cúi đầu đối diện Trình Vũ, ngữ khí lạnh băng sắc bén:“ Lời này … Là cô nói?”“……” Trình Vũ đột nhiên giật mình, cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ cô từng thật sự nói qua những lời này, là nói với Minh Hân Dao và Văn Hi, đó là lúc mới kết hôn không lâu, họ tới thăm, Văn Hi mới bảo cô thử thích Lục Vân Cảnh, dù sao cũng gả cho hắn rồi không bằng lợi dụng đoạn hôn nhân này thích hắn, cô đã phủ quyết lời Văn Hi đề nghị, sau đó mới nói với họ thế.Chỉ là những lời này là ngầm nói nhỏ, sao Lục Vân Cảnh biết, chẳng lẽ hắn nghe lén họ nói chuyện? Hoặc là nói là trong lúc vô ý hắn nghe được?Hắn buông cô ra, thong thả đóng hòm thuốc, sắc mặt đã khôi phục như thường, ngữ khí cũng không lãnh lệ bức người nữa:“Tôi đã nói rồi, cô muốn cái gì trực tiếp nói cho tôi là được, không cần phải như thế.”“……” Trình Vũ cũng không biết nói gì.Lục Vân Cảnh nói xong liền đi thẳng đến hậu viện.Trình Vũ ngơ ngác đi khỏi phòng, trở lại phòng mình mới thở dài một hơi, không ngờ lời cô đã từng nói qua lại bị Lục Vân Cảnh nghe được.
Trên thực tế đoạn ký ức đó đối cô mà nói đã thuộc về xa xăm, nếu không phải lần trước Văn Hi nhắc cô cũng nhớ không nổi, nhưng đối với Lục Vân Cảnh thì mới không bao lâu, rốt cuộc bọn họ kết hôn hơn nửa năm.Trước mới nghe được cô nói sợ hãi hắn, muốn tránh hắn càng xa càng tốt, vĩnh viễn sẽ không thích hắn, không lâu sau lại đột nhiên thay đổi, bỗng tới gần hắn đừng nói là Lục Vân Cảnh tính cách cảnh giác với con người cao chót vót, những người bình thường cũng không khỏi nghĩ nhiều.Cũng khó trách Lục Vân Cảnh cảm thấy cô tới gần hắn là có ý đồ, Trình Vũ vô lực ngã trên giường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào với Lục Vân Cảnh.
Nói với hắn kỳ thật cô tới gần hắn cũng không phải có ý đồ, mà là cô…… kỳ thật thích hắn.Không sai, xác thật là cô thích anh ấy, không biết là từ khi nào, với Lục tiên sinh cô có cảm tình, có lẽ là lúc kiếp trước biết được anh không màng tất cả cứu cô, có lẽ là khi anh nhiều lần công khai bảo vệ cô, cũng có lẽ là lúc anh ngoan ngoãn đi mua hoa tặng cô.Nói như vậy anh ấy sẽ tin à? Rõ ràng mới không lâu trước còn nói sẽ không thích anh, chỉ chớp mắt lại nói thích, làm gì có ai tin thế chứ?Trình Vũ đột nhiên bực bội, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Lục Vân Cảnh thế nào.May mà vài ngày sau Lục Vân Cảnh không trở về, chắc lại ra đi công tác, hôm nay Trình Vũ nghe Thất tẩu nói:“Phu nhân, tiên sinh bảo cô thu thập đồ đạc một chút, nhớ mang hộ chiếu, chút nữa ngài ấy phái người lại đây đón cô.”“A?” Trình Vũ hỏi lại: “ Đi đâu thế?”Thất tẩu nói: “Tiên sinh không nói, chỉ bảo tôi nhắn vậy, tiên sinh còn công việc của cô ngài ấy sẽ sai người trông coi tạm thời , cô có thể yên tâm đi cùng, đương nhiên tiên sinh cũng nói nếu phu nhân không muốn thì tiên sinh cũng không miễn cưỡng.”Trình Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, lên lầu thu thập đồ, trong chốc lát quả nhiên có người tới đón.
Xe chờ dưới lầu xe, Trình Vũ lên xe mới phát hiện Lục Vân Cảnh đang ngồi ở ghế sau, anh mặc sơ mi trắng với quần tây, tựa hồ phi thường chung tình với quần áo kiểu này, chỉ là đồ đẹp cũng chẳng xua tan băng giá nửa phần.Trên đầu gối mở ra một tập folder ( hồ sơ có bìa, bên trong là văn kiện chỉnh chỉnh tề tề, khớp xương ngón tay thon dài luân động, mở văn kiện từng trang, ánh dương ngoài cửa xe nhu hòa chiếu trên người, động tác đó lại thêm mỹ cảm mộng ảo.( Tả cái cảnh này chả khác nào coi ca sơ mi trắng trong phim Hoa ngữ các bạn hỉ )Trình Vũ xem đến ngẩn ngơ, thẳng đến khi anh phát hiện cô khác thường mới chậm rãi quay đầu nhìn qua, đôi mắt sắc bén không mang theo độ ấm nhìn cô hồi phục tinh thần lại, Trình Vũ ho nhẹ một tiếng xua đi khác thường, cẩn thận ngồi xuống, làm như không có việc gì hỏi: “Lục tiên sinh muốn mang em đi đâu thế ha?”Anh ấy vẫn cầm bút máy ký tên lên trang giấy,