Trình Vũ đã lên thuyền Kayak chỉ là mặt nước còn cạn mới đến phần eo, Tạ Bác Nghệ lại đuổi theo.
Trình Vũ cảm thấy hắn quá phiền, trực tiếp dùng mái chèo thọc tay hắn, không ngờ càng làm như vậy càng kích ra tính khí đại thiếu gia của hắn, cứ đánh một tay đánh rơi xuống hắn lại bắt một tay khác lên, vừa tức giận quát vừa cố leo lên thuyền Kayak, cuối cùng Trình Vũ thật sự chịu không được dứt khoát đá hắn xuống, thuyền Kayak đã bơi ra chỗ sâu hơn Tạ Bác Nghệ rớt tay khỏi thuyền lập tức giãy giụa la lối:“Lão tử không bơi được, bà nội nó cô muốn tôi chết đuối à.
”Mới thì còn sức lực ồn ào, sau lại bất lực:“Tôi…… Không biết bơi, cô mau kéo tôi lên.
”Trình Vũ thấy hắn không giống làm bộ, cũng không muốn người ta gặp không may, cô vội vàng kéo hắn lên, không ngờ Tạ Bác Nghệ nặng như vậy, kéo muốn hết sức thiếu chút lật thuyền.
Kéo lên là Trình Vũ đã mệt rã rời, cô ném mái chèo cho Tạ Bác Nghệ: “Chèo trở lại đi.
”Tạ Bác Nghệ vừa nghe lập tức chau mày hỏi lại:“ Cô làm tôi xém đuối nước mà còn có mặt mũi bảo tôi chèo thuyền?”Trình Vũ ngồi ở mạn thuyền Kayak thở dốc, nghe vậy chỉ từ từ nói một câu:“ Cậu tin tôi lại đá cậu xuống lần nữa không?”Tạ Bác Nghệ chắc thật sự sợ nước nên không nói gì ngoan ngoãn cầm mái chèo bắt đầu.
Trình Vũ thấy thế bĩu môi, không ngờ kẻ chuyên ra vẻ ta đây như Tạ Bác Nghệ lại miệng cọp gan thỏ, haha!Trình Vũ nghỉ ngơi một hồi lâu cuối cùng mớinhìn xem cách bờ biển còn xa lắm không mới trợn tròn mắt.
Nhìn phía trước chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn còn lại chả nhìn thấy gì, chung quanh chỉ mênh mông nước biển, đèn huỳnh quang miễn cưỡng chiếu ra chút ánh sáng.
Trình Vũ nóng nảy, vội vàng nói: “ Cậu…… Cậu chèo đến chỗ nào rồi vậy?”Tạ Bác Nghệ lại không để bụng nhún vai:“Ai biết? Tôi cũng đâu biết chèo thuyền, cô lại biểu tôi chèo.
”“……” Trình Vũ híp mắt nhìn, oan gia này tuyệt đối là cố ý.
Bất quá Trình Vũ biết đối phó với vô lại ương ngạnh là không được, cô trực tiếp đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, cố ý ra vẻ thần bí nói:“ Cậu có nghe tiếng gì kỳ quái không?”Tạ Bác Nghệ hừ nhẹ: “Tôi chả nghe được gì.
”Trình Vũ nói:“Trong biển có rất nhiều thứ đáng sợ, có vài thứ khổng lồ, một ngụm là có thể nuốt con thuyền, lại còn có cá mập thanh âm này có lẽ là chúng nó vọng lại.
”Rõ ràng nghe Tạ Bác Nghệ hút không khí, bất quá hắn vẫn mạnh miệng, vẻ mặt cà lơ phất phơ nói:“Bớt lấy mấy thứ đó tới dọa tôi? Ông đây đếch sợ nhé.
”Trình Vũ nhìn hắn cuồng vọng nghĩ đến lúc trước cô gặp mấy kẻ khi dễ, hắn còn bỏ đá xuống giếng hai câu, quân tử báo thù mười năm không muộn Trình Vũ cũng muốn cho hắn nếm thử tư vị bị người khác khi dễ là gì.
“ Cậu đừng có mạnh miệng, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, nếu chúng ta bị ăn thiệt cũng không ai biết.
”Tạ Bác Nghệ theo bản năng nhìn chung quanh thoáng qua, nuốt nước miếng nói: “ Cô…… Cô bớt nói bậy đi.
”Trình Vũ nhướng mày: “Sợ?”“Ai…… Ai sợ.
”Nói lắp luôn rồi còn không có sợ……