๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ một giờ nữa, trời đất sẽ trở lên hoàn toàn tối đen, mỗi tấc đất của rừng rậm đều phảng phất như bị ánh hoàng hôn hòa tan ra.Đinh Hạo tiến bước vào sâu trong rừng, theo truyền thuyết, chưa từng có thợ săn nào có thể đi tới nơi tận cùng của khu rừng này.
Tại nơi đây có thần tiên quỷ quái ẩn núp, cho dù là thợ săn tinh minh cường tráng cũng chẳng thể hoàn toàn chinh phục được nơi này.Đinh Hạo khi còn rất nhỏ đã nghe các lão nhân trong thôn nói, nếu ngươi không nghe lời, làm chuyện xấu sẽ tống ngươi vào Hắc Phong sâm lâm.Hắc Phong sâm lâm chính là tên mà thôn dân đặt cho mảnh rừng rậm này.
Bởi vì trong rừng, vô luận là thứ gì cũng đều hùng vĩ hơn ở nơi khác, nó có diện tích lớn, động vật và thực vật cũng vậy.Ở nơi sâu trong Hắc Phong sâm lâm , đại thụ cành lá tươi tốt che cả bầu trời, quanh năm âm phong thổi vi vu, tử khí nặng nề, tiếng côn trùng kêu ít hơn nơi khác rất nhiều.Sau này, khi Đinh Hạo đã hiểu chuyện thì không hề tin những lời của các lão nhân nữa, cũng không tin rằng sâu trong khu rừng rậm này có thần tiên quỷ quái gì, nhưng hắn lại tin trong khu rừng này đích xác có chỗ thần bí, cũng tin tưởng bản thân mình sẽ có một ngày hoàn toàn chinh phục nó.
Đây cũng chính là mộng tưởng của mỗi thợ săn trong Sơn Hà thôn, nhưng khu rừng rậm này lại chưa cho thợ săn nào có cơ hội hoàn thành giấc mộng!Nó giống như cái miệng khổng lồ của ma vật, không ngừng nuốt chửng những thợ săn ưu tú nhất!Khi xưa Đinh Hạo được lão thợ săn Trương Thành tìm thấy ở trong rừng, lúc đó Trương Thành vốn đã săn được vài con thú và chuẩn bị về thôn, trên đường lại phát hiện ra Đinh Hạo đang nằm trong cái giỏ tre không khóc không cười, mở to hai con ngươi đen bóng nhìn lão.Cái giỏ tre đó được làm rất vội vàng, các thanh trúc đều chưa được vót cẩn thận, Trương Thành còn sợ thanh trúc cứa vào người đứa bé, do dự một chút liền bế đứa trẻ ôm vào trong lòng mình.
Trên người đứa trẻ có một cái yếm đỏ, trên cổ có đeo một khối ngọc bài màu xanh lục, trên ngọc bài khắc hai chữ Đinh Hạo.Trương Thành vốn tưởng là cha mẹ Đinh Hạo ở gần đó, chỉ là có việc phải tạm rời đi nên mới ôm Đinh Hạo vào lòng, đợi cha mẹ nó đến tìm.
Nhưng đợi đến lúc trời tối mà không thấy bóng dáng ai cả.Vì vậy Trương Thành liền bế Đinh Hạo về nhà.
Mấy ngày sau, ngày nào Trương Thành đều từ sáng sớm ôm Đinh Hạo trở lại chỗ đó đợi “cha mẹ” của nó.
Nhưng vẫn không thấy cha mẹ của nó đến tìm.
Trương Thành