๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Thông thường tàng thư phòng của một môn phái tu đạo không thể không có một ít sách căn bản về công pháp tu chân, những công pháp cao thâm nhất sẽ không có tại đây mà chỉ dùng miệng mà truyền đạt.Cho dù là vậy thì tàng thư phòng cũng không phải là nơi mà người bình thường nào cũng có thể tự nhiên ra vào, nhưng Vô Cực Ma Tông với việc quản lý thư phòng này cũng chẳng mấy để ý.
Tuy chỉ là nhị lưu tu chân phái nhưng tàng thư phòng của Vô Cực Ma Tông cũng có tới hơn ngàn bộ sách.
Không biết có phải tại công pháp cao thâm của Vô Cực Ma Tông quá ít hay không nhưng ở tàng thư phòng này đa phần là sách tu luyện cơ bản.
Ở các môn phái bình thường khác, chỉ có một quyển giới thiệu cách tu luyện căn bản, nhiều lắm cũng chỉ có hai ba loại, nhưng tại đây Đinh Hạo lại phát hiện thấy có tận bảy phương pháp.Đinh Hạo nghĩ rằng có thể công pháp cao cấp quá ít liền tìm trong thư phòng mười bộ thư tịch trông không được tốt lắm rồi kiếm bừa mấy thư tịch cơ sở rồi mới đi ra.Hắn không vội nhìn tới công pháp tu luyện cơ bản mà lập tức tìm sách từ điển để tra “chữ”, không chỉ riêng Đinh Hạo mà nhiều môn nhân khác cũng biết rất ít chữ nên bên trong tàng thư phòng đã chuẩn bị một ít công cụ hỗ trợ để tra từ.Nhờ từ điển giúp đỡ Đinh Hạo mới biết phương pháp Luyện Khí kỳ ở ngọc giản, theo đó là có ba kỳ tu luyện là hoàn tất.Khởi đầu không khó khăn lắm, Đinh Hạo mặc dù trí nhớ bình thường nhưng năng lực lý giải quả thực bất phàm, tưởng là khó hiểu nhưng nhờ từ điển nên từng câu chữ dần dần hiểu rõ.Tiếp đó, hắn đem nội dung công pháp trong thư tịch đã được các tu ma giả hiệu đính ra xem liền ba canh giờ rồi mới cất vào ngọc giản và trở về phòng riêng.Ngồi xếp bằng trên giường, ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua hắn vẫn nhớ được trong đầu, ngày hôm kia mới chỉ là thợ săn nơi thôn dã bình thường, nhưng hôm nay đã bước vào giới tu đạo, sự tình phát triển quả thật ngoài dự đoán của con người.
Kinh nghiệm hai ngày này đã làm cho hắn được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng làm hắn sợ hãi không ít, ở thế giới này ai cũng có năng lực đưa hắn vào chỗ chết, loại uy hiếp này làm cho hắn bất an nhưng cũng đầy hưng phấn.
Đinh Hạo biết mình thích cảm giác này, “có lẽ mình không muốn sống bình lặng qua ngày” Đinh Hạo không khỏi thầm nghĩ.Đầu tiên, hắn nghĩ về sư phụ Trần Lĩnh, hắn căn bản không tin Trần Lĩnh vì yêu quý tính mạng của hắn mới nhận đồ đệ,