๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này cũng đã đến giờ, lẽ ra đấu giá nên lập tức bắt đầu.
Nhưng một lão già cao gầy của Tụ Bảo tông lại nói người của Thanh Vân tông chưa tới, phiền mọi người chờ đợi một lát.
Người của đạo môn chỉ thấy là đương nhiên nhưng Ma tông hiển nhiên không chấp nhận, không ngừng la hét để làm cho nhanh chóng cử hành đấu giá.
Mà người của ma đạo tam tông sắc mặt càng ngày càng kém.
Thỉnh thoảng bực bội thấp giọng nói thầm với lão giả cao gầy, chẳng biết nói chuyện gì nhưng xem mặt lão giả cao gầy kia khóc lóc thảm thiết đã biết quyết không phải là lời tốt đẹp gì.
Đúng lúc người ở ma tông hết sức chịu đựng thì ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm già nua: “Lão hủ đến chậm, mong mọi người lượng thứ”.Cùng với âm thanh hạ xuống, ở ngoài cửa chạy tới mấy người.
Dẫn đầu là một người tiên phong đạo cốt, sợi râu tung bay, người này nhìn qua chỗ bàn ăn của ma môn âm thanh la hét lập tức nhỏ đi rất nhiều, đợi người này đến tới trước bàn, tiếng âm thanh la hét đã không còn nghe thấy nữa.
Người này đối với bản thân ra đến chỗ nảy sinh hiệu quả làm hết sức hài lòng, không khỏi cười “ha ha” liên tục, chỉ nhìn bộ dạng liền làm lại không một chút hảo ý cảm tình, đều thiếu tôn trọng.
Đinh Hạo trong lòng thầm kêu một tiếng giả dối.Khi Đinh Hạo quay đầu vừa định không nhìn lên, thì xuất hiện một nữ tử chỉ lộ ra hai mắt.
Đinh Hạo rùng mình một cái, thầm khen nữ tử này thật tuyệt.
Mỹ mạo của nữ tử này không hề kém Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương một chút nào, thậm chí còn hơi hơn hai nữ tử này nửa phần.
Khí chất siêu phàm thoát tục, nhìn vào chỉ có cảm gái lâng lâng.
Đinh Hạo lập tức biết đnữ tử này được xưng là đệ nhất mỹ nữ đạo môn Bạch phù dung rồi, quả nhiên là như xuất thủy phù dung không nhiễm bụi trần, Đinh Hạo không nhịn được nhìn chằm chằm vào nữ tử này.Bạch Phù Dung dường như cảm giác được ánh mắt Đinh Hạo.
Đôi mắt hướng vào Đinh Hạo quét tới.
Theo đó là một cỗ chân khí ập tới.
Đinh Hạo chỉ cảm thấy cả người một đau đớn.
Một là bị áp lực của hai mắt người nữ tử kia bức đến đau nhức, chỉ là cơn đau nhức này chỉ lóe lên rồi biến mất.
Mà một chỗ đau nhức nữa thì phát ra từ đùi, thực sự là buốt tới tận tim, hơn nữa sự thống khổ không ngừng tăng lên.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Phùng Tinh Nhiên đang dùng sức véo đùi mình, đến nỗi đỏ cả tay.
Có lẽ còn vận cả chân khí nữa, giờ Đinh Hạo đã biết nữ nhân tức giận là như thế nào rồi!Thân thể Đinh Hạo mạnh mẽ vô cùng, vốn Phùng Tinh Nhiên cũng không vận khí nhưng ngắt véo cả nửa ngày vẫn không thấy Đinh Hạo phản ứng