๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Tụ bảo tông hội đã chấm dứt, mọi người đối với Câu Khúc sơn cũng không còn lưu luyến gì nữa, Đinh Hạo cùng với mấy người Luyện ngục Ma tông sau khi rời khỏi đại sảnh cũng không trở về biệt viện nữa mà trực tiếp tụ họp với mấy người của Thiên sát Ma cung và Kiếm Ma Tông, đi theo xa xa phía sau lão già tướng mạo như chuột kia.- Người này gọi là Hồng Càn Sinh, là ma đạo tán tu, tu vi chỉ là xuất khiếu trung kỳ, không biết ai sẽ ra tay giết người này đây!Thạch Ngọc Sương chậm rãi nói.- Đương nhiên sẽ là do Hận Thiên Hận Địa Nhị lão của Thiên sát ma cung rồi.
Lần đoạt bảo này Thiên Sát ma cung quyết chí đoạt được, mấy người bọn ta chỉ cần hò hét trợ úy là được rồi!Niếp Thiên cười hắc hắc nói.Hận Thiên Hận Địa hai người nghe mấy lời trào lộng đó cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.Lúc này vẫn chưa rời khỏi Câu Khúc sơn, các tông phái vẫn rất ăn ý chưa ra tay cướp đoạt.
Đinh Hạo mặc dù không trông thấy tung tích của những người trong đạo tông , nhưng lại có thể cảm nhận được có vài cỗ khí tức cường đại ẩn nặc ở xung quanh, liền biết rằng những người trong đạo tông khẳng định đang ở gần đây, chỉ là đợi người khác ra tay trước mà thôi.Hồng Càn Sinh không biết là có cảm giác được nguy hiểm hay không, mặc dù đi đường vẫn không mau không chậm, nhưng từ thần sắc có thể nhìn ra được nội tâm của hắn đang rất bối rối.Một lát sau rốt cuộc đã rời khỏi Câu Khúc sơn, Đinh Hạo biết rằng tính mạng của người này đã đến phút cuối rồi.- Ha ha! Hồng Càn Sinh! Hôm nay ngươi có thể được chết trong tay của lão phu, cũng xem như là vinh hạnh của ngươi rồi!Cùng với tiếng cười quái dị, Hận Địa đã không nhẫn nại được nữa bay đến, đầu tóc rối bời bay loạn trong không trung, sát khí khổng lồ đã bao phủ lấy Hồng Càn Sinh.- Hận Địa trưởng lão, vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ Hồng Càn Sinh tôi đã đắc tội gì với Thiên sát ma cung sao!Hồng Càn sinh vẻ mặt hoảng sợ, ngự lên phi kiếm định chạy trốn.- Kha kha! Lão phu muốn giết người cần gì phải có lý do.
Ai bảo ngươi có được thứ mà đáng ra không nên có, ngươi đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!Hận Địa tu vi so với Hồng Càn Sinh cao hơn đến hai bậc, há có thể để cho hắn đào thoát.
Theo sau tiếng cười nanh ác, một quái trảo màu đen đã chộp tới thiên linh cái của Hồng Càn Sinh.
Quái trảo đen sẫm như ẩn như hiện giữa không trung, phát ra tơ tơ hắc khí, như một đám quái xà cùng lúc rời hang trong khoảnh khắc đã đến đỉnh đầu lão già kia.Ngay khi Hận Địa kêu lên một