Cô với vẻ mặt không biết diễn tả sao nhìn anh.
Phi Tuyết Ninh còn rất nhiều do dự, ánh mắt người kia thì đầy mong đợi nhìn cô.
Cô mím môi một cái, ai nói cô không bị sắc đẹp mê hoặc chứ, người nào dám nói vậy cô sẽ chửi cả ba đời tổ tông hắn.
Tên đàn ông đứng đối diện cô thật sự xinh như hoa ấy, không cần dùng đôi mắt quyến rũ đó dụ dỗ cô sa đọa.
Chết thì chết , người ta có câu gì nè : " Chết dưới tay trai đẹp, làm ma cũng phong lưu " Hình như là vậy ấy.
Đúng không ? Đúng không ?
Phi Tuyết Ninh gật đầu một cái.
Lập tức Quân Hạo nở nụ cười thật hút hồn, ôm chầm lấy cô vào lòng.
Phi Tuyết Ninh giật mình : " Cô ...!Cô...!Cô chỉ muốn gật đầu với cái suy nghĩ của mình thôi mà, đâu phải gật đầu đồng ý gì với ai kia đâu "
Nhưng mà giờ thì không nên làm tổn thương người ta, thôi đành vậy, một chân đã lỡ bước lên thuyền giặc rồi, rút lại không biết tên Quân Hạo này sẽ hành hạ cô như thế nào nữa.
Vậy là thiết lập mối quan hệ mới rồi đấy ư.
Thế đấy tuổi trẻ thật là tiến triển quá nhanh đi mà.
Sóng gió còn đầy phía trước, chưa hiểu rõ gì về nhau mà đã lao vào nhau như con thiêu thân.
Dưới ánh trăng soi sáng trên mặt biển tỉnh lặng.
Một chàng trai cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên vai cô bé của anh.
" Tiểu Ninh này..!!! anh sắp phải quay về nhà để giải quyết một số vấn đề gia đình rồi..
Anh sẽ nhanh chóng quay lại đây đón em cùng về nhé "
Phi Tuyết Ninh thờ ơ đáp lời anh :
" Có khi nào anh chỉ lừa gạt tình cảm của em , đi rồi không thèm quay lại không ..? "
Quân Hạo nhéo nhéo mi tâm bất lực với cái cô gái không tim không phổi này.
Cô chả bao giờ ngọt ngào với anh được tí nào.
Không biết anh đã chạm sợi dây nào mà lại yêu mến cô nhiều như vậy ..
" Sẽ quay lại, còn đem em đi nữa "
- " Ờ..!! "
Vẻ mặt trả lời cho qua chẳng có tí ý tin tưởng nào khiến ai kia nghiến răng nghiến lợi nhìn cô mà bất lực.
Quân Hạo thật sự muốn đem cô ăn tươi nuốt sống luôn đấy.
Cả hai ngồi im lặng ngắm trăng.
Bên dưới chân là những chú mèo con lon ton đi quấn quanh moe ơi là moe.
Nhìn khung cảnh ấm áp như một gia đình trẻ vậy.
Lâu lắm rồi Tiểu Ninh mới có cái cảm giác này, hoàn toàn không có sự cô độc nữa.
Cô bất giác ngước nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng ôm cô vào lòng .
" Này...!!! Em định có ý đồ gì với anh ư, anh biết mình rất đẹp nhưng không cần nhìn như thế, anh không miễn dịch được với ánh mắt của em ..
"
Tiểu Ninh : "....."
Phi Tuyết Ninh thật sự không hiểu nổi cái con người này sao có thể sống tới ngày hôm nay.
Thật sự rất vô lại, rất rất vô lại là khác đấy.
Thật