Vệ Túc sau khi được người trong vệ phủ đưa về phòng thì bác sĩ riêng của Vệ gia cũng đến nhanh chóng.
Tất cả mọi người khẩn trương kiểm tra vết thương cho anh ta, sắc mặt họ vô cùng kính cẩn.
Một lát sau, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe các bác sĩ nói :
" Cậu chủ chỉ bị thương ngoài da, chúng tôi đã vệ sinh vết thương và khâu lại cẩn thận, ngoài ra không có gì đáng ngại .."
Vị bác sĩ vừa dứt lời thì nghe từ phía sau giọng một người đàn ông trầm thấp vang lên :
" Hoàn toàn không sao ..? " Câu hỏi nhấn mạnh làm mấy bác sĩ hơi cúi đầu chỉ dám gật nhẹ rồi lui về sau nhường đường.
Mọi người có mặt ở đó cũng đồng loạt hô to : " Ông chủ "
Vệ Tư Niên đi đến ngồi xuống cạnh thằng con trai, ông vẫn vẻ mặt lạnh tanh như trong mắt lại có tí ôn nhu cất giọng : " Con không sao là tốt rồi, việc lần này ảnh hưởng tới con cũng là do ta quá thất trách "
Lúc này Vệ Túc cũng chỉ gật đầu mà thôi.
Nhiệm vụ lần này cũng may là có người ra tay giúp đỡ cho anh, không thôi thì cái mạng này miễn cưỡng lượm về vẫn được, nhưng thân thể này chắc không đơn giản bị vài vết thương nhỏ như vậy đâu.
Gia Tộc Vệ Gia là đời đời buôn bán châu báu.
Họ có rất nhiều loại hình kinh doanh, buôn bán ngoài cửa hàng, showroom, chế tác, công xưởng ngoài sáng, bên trong còn có cả loại hình vận chuyển nhiều loại cực kỳ quý hiếm, hay nói cách khác là đồ cổ quý giá càng ít người biết càng tốt.
Đợt này anh giúp ba mình vận chuyển một sợi dây chuyền cổ đấu giá ngầm từ mấy tên trộm mộ cho một thương nhân đam mê thu thập.
Nhưng không mai trong quá trình đấu giá lại xảy ra chút tranh chấp với người cấp cao của bang Hồng Thanh.
Người đó cũng muốn sợi dây chuyền nhưng dùng đủ mọi cách cũng không lấy được.
Vì Vệ Gia có quy tắt của Vệ Gia, đã hứa bán cho a thì thành giao như thế, không thể thay đổi dù giá có cao gấp đôi đi nữa.
Người cấp cao bên đó rất tức giận một mực muốn cướp lấy, nên mới ra cớ sự như bây giờ.
Vệ Túc nhìn cha nói thêm mấy lời :
" Vật con đã giao cho người nhận đúng hẹn, lúc quay về mới bị truy đuổi, con cũng coi như may mắn thoát được, nhờ một người bạn giúp đỡ nên mới không bị thương tích nặng...!" nói đến đây anh liền sững người nhìn quanh.
Vệ Tư Niên nghe tường thuật lại vỗ vai trấn an con trai : " Tốt..!!! con cứ lo tịnh dưỡng cho tốt, việc còn lại và bang Hồng Thanh ba sẽ xử lý ổn thoả "
Vệ Túc quay nhìn xung quanh thì quản gia tiến lên cung kính :
" Vị tiểu thư đi cùng cậu về đang ở đại sảnh ạ .."
[...]
Ở đại sảnh Vệ Gia
Phi Tuyết Ninh bước vào cửa thì mắt liền hoa luôn, cô chớp chớp mắt dụi dụi mấy cái.
" Ôi cha mẹ ơi, cái nơi đáng sợ nào đây, mình cứu phải thái tử gia à ..
Nhà gì như cung điện vậy .."
Sờ sờ mấy cái lên ghế gỗ có đệm vàng và ngọc ở đại sảnh : " đừng nói là đồ thật hết đó nha..
đúng là giàu mất nhân tính luôn mà "
Cô nhìn cho đã xung quanh một cái mới chịu ngồi xuống.
Nhiều người hầu nữ đứng đó cũng tò mò đánh giá cô.
Nhưng họ đều như được huấn luyện rất kỹ, tia đánh giá thoáng qua rất nhanh, ai không tinh ý cũng không thể nhìn ra.
" Thiếu gia dẫn một người phụ nữ về nhà chính " một người hầu bước vào trong mới nói nhỏ
Những người kia cũng bát quái không kém : " đúng đúng...!!! cô ấy rất xinh đẹp, nhưng không biết tính tình thế nào, nhìn hơi cổ quái sao sao ấy..
"
Một người chen miệng vào nói : " Tôi thấy cô ấy nhìn đồ vật xung quanh, nhưng chỉ kinh ngạc tí chứ lại không có chút hứng thú nào, chắc cũng là một thiên kim nhà tài phiệt...!"
Cả đám vô trong nhốn nháo đúng là mất hết trật tự mà.
Nhưng cũng không trách họ được, đây là sự kiện mới lạ mà, cái Vệ Gia này nào giờ không có nữ chủ nhân.
" Mời tiểu thư dùng trà "
Một cô hầu gái tiến lại đặt tách trà