Mãi đến trời rất khuya khách gần như đã về hết, trên biển mới xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ di chuyển với tốc độ nhanh đến cận kề chiếc du thuyền.
Một chàng trai trẻ thông thả bước lên thuyền trên miệng nở nụ cười mĩm đẹp đến trời nổ giông bão.
" Ba, Dì Mẫn...!Xin lỗi con đến muộn.."
Thiết Siêu hiện rõ vẻ vui mừng trong ánh mắt.
Thằng con ông yêu mến đã về nước giúp ông.
Không những thế cậu con này thật sự có tài, có đức, ông rất mực lấy làm hãnh diện.
" Mọi việc con và nó đã giải quyết xong chưa, ba không muốn làm tới cùng, nếu trong êm đẹp thì tốt, dù gì chúng con cũng là anh em ruột "
Thiết Quân Hạo đang đứng thì cậu bé Thiết Thanh Phong chạy ngay đến ôm lấy chân anh ba của mình moe ơi là moe.
" Con có cách khống chế lại hành động của anh 2 ba yên tâm..."
-" Tiểu Phong Nhi có nhớ anh ba không nào ? Càng lớn trông càng yêu nghiệt mà "
Tiêu Phong Nhi gật gật đầu, Cao Mẫn đứng kế bên cũng mở lời :
" Nó lúc nào cũng nhắc anh ba nó hết..
Cứ thích bám lấy con .."
Thiết Quân Hạo cười nói :
-" Đúng là em trai yêu dấu của anh, cứ yên tâm bám lấy anh, em sẽ không bị ai ức hiếp "
Câu nói tuy chỉ là đơn giản người anh nói với em trai mình, nhưng hàm ý cho ba và mẹ kế biết rằng, anh sẽ bảo vệ cậu em út này.
Cao Mẫn nghe xong sắc mặt cũng tươi hẳn lên.
Bà biết bà nên đứng về phe nào nếu cuộc chiến tranh giành quyền lực thực sự diễn ra.
" Em trai không ngờ đến trước cả anh hai này "
Phía sau lưng vọng đến tiếng của Thiết Vũ Châu.
Hắn ta vừa bước lên du thuyền không lâu sau đó.
Nghe xong thì Thiết Quân Hạo chỉ lạnh lùng nhìn anh mình mà chẳng nói lời nào.
Anh ta cố gắng mĩm cười tính đáp lại điều gì đó thì :
" Vũ Châu đến rồi hả con , mau vào đi, mọi người đang chờ mỗi mình con đấy "
Cao Mẫn vội lên tiếng giải vây.
Không muốn trong tiệc vui anh em lại bất hòa trước mặt Thiết Siêu, ông không thích điều đó.
" Ồ ..!! Chờ tôi sao, thật sự mọi người mong tôi đến đây sao "
Thiết Siêu nghe thằng nghịch tử nói vậy vô cùng tức giận.
Ông đập mạnh vào bàn chỉ tay thẳng vào Thiết Vũ Châu.
Chưa kịp nói lại bị ngắt lời
" Ông già..!!! Ông không cần tức giận như thế chứ, thằng con thứ 2 của ông rất tài giỏi nhé..
Nó vậy mà nắm được bằng chứng của cả tôi đấy , tôi phải cố hòa hoãn với nó rồi.
Haha..
"
Thiết Quân Hạo nghe vậy quay nhìn ba mình gật đầu nhẹ một cái khẳng định lời nói của anh hai là đúng.
Sau đó anh quay nhìn Thiết Vũ Châu mà nói :
"Anh Hai ..!! "
-" Xin lỗi ..
Hai từ anh hai không dám nhận "
-" Anh nói sao cũng được, tóm lại vụ lần này e sẽ bỏ qua cho anh, nhưng nếu anh dám có hành động đi quá tình nghĩa thì đừng trách em .."
-" Mày đang uy hiếp tao "
-" Em không dám ...!! "
Cuộc đấu khẩu diễn ra liên hồi rồi Thiết Vũ Châu biết mình đuối lý nên đành quay lưng đi.
Nhưng ánh mắt hắn loé lên một tia tàn độc hướng về Quân Hạo.
Thiết Siêu và Cao Mẫn cũng thấy vậy liền nói :
" Hãy cẩn thận, con đừng quá khinh xuất, ba thấy nó còn có âm mưu gì đó, nó không dễ bỏ cuộc với việc này đâu "
-" Ba yên tâm con có tính toán rồi ạ .."
Thiết Siêu nghe con trai nói vậy mới nhẹ nhõm gật đầu đứng dậy cùng Cao Mẫn ra khỏi du thuyền vào bờ..
[...]
Thiết Quân Hạo rời tàu lớn, anh đứng trên chiếc du thuyền nhỏ của mình vô định giữa mang đêm tĩnh lặng cùng tiếng sóng ào ạt của biển cả.
Trong đêm tối anh nhìn thấy một chiếc thuyền, trên đó có 2 người một nam một nữ.
Người nam vẫy tay chào tạm biệt người nữ kia.
Người nữ vẫn lạnh lùng thờ ơ quay đi như chẳng cần quan tâm gì.
Cô có gương mặt nhỏ nhắn , ngũ quan thanh tú, làn da trắng ngần sáng lên dưới ánh sáng mập mờ trong đêm.
Cô vội lái thuyền đi, lướt qua trước mắt anh, để lại một ánh nhìn, một hương thơm lôi cuốn người bên cạnh.
Không biết từ lúc nào anh cứ thơ thẩn như thế.
Từ trước đến nay