Phó Minh rất thông thả liếc thằng con trai ông nuôi dưỡng bấy lâu giờ chỉ khư khư tranh giành một con nhóc với cái tên họ Thiết kia.
" Thật vô tích sự " ông quát
Phó Minh vẻ mặt vẫn dửng dưng nhìn mọi người xung quanh..
Thể như không phải đang nói anh ta vậy.
" Thật ra thì có chết chung một chổ với các người cũng là điều hay haha " Nói xong ông nói với tên vệ sĩ nãy giờ vẫn đứng cạnh Phi Tuyết Ninh ra hiệu cho hắn tiến vào trước.
Sau đó là cả đoàn người cùng đi..
Bên ngoài ba phía nhìn nhau, thấy bên trong nửa ngày không có ai, bọn họ cùng tiếng vào thì thấy cửa bị chặn, cũng nhanh chóng tìm đủ mọi cách phá cách cửa đó.
Người Phó Gia quyết định dùng thuốc nổ..
Người của Vệ Gia tinh thông mật đạo, đường hầm, họ nói cách đó rất nguy hiểm, nhưng người Phó Gia kiên quyết không nghe, tự ý làm bừa.
" Các người đang hại chết bọn họ đó, dừng lại đi " những chuyên gia Vệ Gia lên tiếng
" Tránh ra " bọn họ không nghe tiếp tục tiến hành.
Nhưng họ đâu biết, bên ngoài càng cố gắng phá hỏng nó bao nhiêu, thì bên trong lại càng nguy hiểm bấy nhiêu.
Lúc này bên trong đường hầm tối om như mực..
Tất cả nín thở men theo nó mà đi, bỗng cảm giác đá phía trên cứ rung rinh rơi xuống không ngừng..
Vệ Túc lên tiếng:
" Không ổn, bọn ngu ngốc bên ngoài đang dùng thuốc nổ phá cửa hầm, cái bọn ngu này muốn chúng ta chết nhanh hơn sao "
Tất cả người còn lại đều nhíu mày
" Chết tiệt thật " ai cũng thốt lên
Phó Minh nhìn về phía trước thúc giục tên vệ sĩ
" đi nhanh lên "
Vệ sĩ: " dạ "
- -
Họ cứ đi cứ đi, tới nơi sâu hơn, cảm giác lạnh lẽo hơn, nhưng trên đoạn đường rất kỳ lạ lại không thấy bóng dáng của những người đã vào trước cách đó không lâu..
Đột nhiên dưới chân tất cả mọi người đều có luồng khí khá lạnh.
Vệ Tư Niên lên tiếng ngăn mọi người lại..
" Dừng lại có điều kỳ lạ "
Ông ngồi xuống chạm tay vào chân mình, cảm nhận trên đầu ngón tay có khí lạnh đó có tí bột nhám nhám..
" Nhanh lên chúng ta phải ra khỏi nơi này "
Ông chưa kịp giải thích chỉ đẩy mọi người chạy thẳng thật nhanh.
Quay lại càng không được chỉ có thể chạy thẳng tới trước rồi tính sau.
" Chuyện gì thế cha " Vệ Túc vừa cô chạy thật nhanh vừa hỏi
" Trong khí lạnh lúc này có chất độc, đó là chất gây ảo giác, nếu chúng ta không thoát nhanh, độc thấm vào người sẽ mất hết lý trí, lúc đó sẽ không biết được có việc gì xảy ra, chỉ có chờ chết "
Nghe Vệ Tư Niên giải thích xong mọi người đều hiểu, trong những ngôi mộ cổ thế này, những chất độc đại loại như vậy không có gì lạ.
Tất cả mọi người vội chạy nhanh về phía trước.
Họ chạy một khoảng thì đến những bức tường cao cao.
Trên tường toàn có rất nhiều ngọc, toàn là ngọc đẹp.
Thấy khí lạnh dưới chân đã biến mất, bọn họ dừng lại.
Tất cả thở hổn hển vì vừa thoát thư khí ghê tởm đó.
Nhìn nét mặt những người đàn ông ở đây, ai cũng khó coi vô cùng.
Phi Tuyết Ninh thì thấy tâm trạng mình không tồi.
Đôi lúc số phận đã có định đoạt rồi, có chạy cũng không thoát.
Cô nhìn ngắm những toàn bộ những mảnh ngọc được điêu khắc trên tường.
Đó là một bức tranh, bức tranh khá rộng lớn.
Hình như là viết về một câu chuyện tình.
Một người phụ nữ đang dựa vào vai người đàn ông.
Nhìn bức tranh này cô nghĩ ngay đến câu chuyện mà Vệ Túc đã từng kể cho cô nghe.
Người đàn ông này đúng là rất yêu vợ của ông ta.
Cô vô thức nhìn về phía Thiết Quân Hạo.
Cô mĩm cười, cô cũng có một người đàn ông như thế, cuộc đời này sống không uổng phí mà.
Trong bức tranh Phi Tuyết Ninh thấy tay người đàn ông như đang cầm gì đó, cô đi đến vị trí đó chạm vào
" Tiểu Ninh, đừng chạm lung tung, sẽ rất nguy hiểm " Vệ Túc thấy cô mãi mê nhìn ngắm, tưởng cô thích những mảnh ngọc đó nên cố ý nhắc nhở.
Ở đây mỗi một việc nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
"A..!! Em biết rồi, chúng ta đi tiếp thôi "
Phó Dạ nhìn thấy ánh mắt thích thú của cô cũng lên tiếng " Nếu e thích sau này tôi có thể xây một toà nhà bằng ngọc tặng em "
" Anh nói đấy nhe, phải giữ lời " cô đáp..
Thiết Quân Hạo đi phía sau cô tay liền nắm lấy tay Phi Tuyết Ninh, ánh mắt thâm sâu vô đáy..
Cô biết anh đang ăn giấm chua, chồng cô vẻ mặt ăn giấm cũng rất đáng yêu.
Anh ấy có cái lạ là ở trước mặt cô lại nói khá nhiều, nhưng đối với người ngoài hơi kiệm lời.
Phi Tuyết Ninh nhìn anh cười như hoa
" Có của hời mà không nhận thì phí lắm đúng không ông xã "
Nghe câu này Thiết Quân Hạo hiểu ý