Lâm Huyền không bao giờ nghĩ tới, bản thân lại gặp được “Người quen biết cũ”.
Một tháng trước, cũng là con thỏ trắng này đã cùng kề vai chiến đấu với mình, cả hai cùng nhau hợp sức đánh bại con yêu thú Lạc Tân Chu, rồi mỗi người chia nhau một nửa Tụ Hồn Quả.
Sự tức giận trong lòng Lâm Huyền đã nguôi ngoai được phần nào, đang chuẩn bị buông thỏ trắng xuống, ai ngờ thỏ trắng lại lật lọng, cắn một phát vào tay Lâm Huyền.
Cơ thể Lâm Huyền đã từng tập Thần Đạo Công Pháp luyện thể, có lẽ không thể sánh ngang với yêu thú được, nhưng cũng tính là mình đồng da sắt rồi, nhưng hai chiếc răng cửa của chú thỏ này sắc như dao găm vậy, có thể nhẹ nhàng ngoạm sâu vào da thịt của hắn.
Lâm Huyền nổi lên ý nghĩ, chỉ cần hắn dùng sức một chút thôi, chú thỏ trắng trong tay sẽ đi đời nhà ma luôn.
Nhưng hắn lại không muốn làm đau nó, đành phải buông nó xuống.
Bé thỏ trắng rơi bệt xuống mặt đất, hai chân đạp thẳng, chạy biến đi mất.
Mộ Dung Giai Văn còn định đuổi theo, nhưng bị Lâm Huyền ngăn lại.
“Đừng đuổi theo nữa.
”Thấy vết cắn của Lâm Huyền, Mộ Dung Giai Văn tự trách vô cùng.
“Lâm Huyền, xin lỗi ngươi nhé, đều do ta không tốt, nên mới…”Nói đến đây, nàng đã bật khóc nức nở.
Nàng vẫn luôn chăm chú canh chừng nước thuốc cho Lâm Huyền, nhưng lại không để ý có một con thỏ trắng đang lén la lén lút lại gần, còn thừa dịp nàng không để ý uống trộm mất một ngụm nữa.
“Không sao đâu.
”Lâm Huyền cũng không trách Mộ Dung Giai Văn, nếu như thỏ trắng uống trộm, thì cứ coi như san sẻ một chút đồ tốt cho bằng hữu vậy.
Chỉ có điều, hắn cũng không rõ lắm, hình như người “bằng hữu” này không nhận ra hắn thì phải?Mà lúc vừa mới bắt thỏ trắng, hắn có thể cảm nhận được khí tức của nó đang hỗn loạn vô cùng, ẩn trong đôi mắt ngọc ấy còn chứa sự sợ hãi.
“Giai Văn, vừa nãy ngươi có làm thương con thú kia không?”Mộ Dung Giai Văn lắc đầu: “Chú thỏ kia nhanh lắm, ta không thể bắt kịp nó được.
”Không phải do Mộ Dung Giai Văn làm nó bị thương sao, vậy thì có lẽ thỏ trắng đã gặp phải chút chuyện rắc rối rồi đây.
Mộ Dung Giai Văn thấy tay Lâm Huyền chảy máu, nàng vội vàng lấy thuốc bột cầm máu từ trong nhẫn ra.
“Để ta bôi thuốc cho ngươi nhé.
”Lâm Huyền nhã nhặn từ chối: “Không cần đâu.
”Hắn lặng lẽ thi triển Thần Đạo Công Pháp, vết thương đã nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đây là phát hiện mới của hắn lúc hắn bị Lăng Vân đả thương, đối với mấy vết ngoại thương bình thường thì có thể dùng Thần Đạo Công Pháp để chữa trị, thời gian vết thương khép lại rất nhanh.
Mấy ngày nay, Mộ Dung Giai Văn cứ bắt gặp mấy chuyện thần kì do Lâm Huyền làm ra nên cũng đã dần làm quen với nó, nàng không cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
Lâm Huyền trở lại chỗ tôi dược, hai bát thủy tinh còn lại vẫn chưa bị uống trộm, mà nước thuốc trong bát thứ ba lại vơi đi hơn nửa.
Khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn hơi nóng lên, mặc dù Lâm Huyền không trách nàng, nhưng thật sự chuyện này rất ấm ức luôn.
Trong lòng nàng hận con thỏ trắng kia vô cùng, dám để nàng mất mặt với Lâm Huyền.
“Thứ bị uống trộm là nước thuốc được tôi luyện từ Phạm Huyền Phách, mặc dù số lượng nước thuốc còn lại rất ít, nhưng vẫn đủ dùng.
”Lâm Huyền trộn ba loại nước thuốc vào nhau, mùi thuốc nồng nặc lan ra bốn phía.
Mộ Dung Giai Văn hít một hơi, đầu nhẹ nhàng, khoan khoái hơn bao nhiêu phần, cảm nhận được thoải mái từ tận sâu trong linh hồn.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Những nước thuốc này tinh khiết vô cùng, cho dù không chế biến cũng đã có thể sử dụng được rồi.
”Lâm Huyền mang nồi thuốc ra, đốt Tùng Sài Mộc, bắt đầu chế biến thuốc thang.
Diễm Phật Tông, Hải Kỳ Liên, Phạm Huyền Phách là ba vị chủ dược, nhưng vẫn cần thêm một số phụ dược để tăng dược tính lên.
Cũng may Mộ Dung Giai Văn là dược sư, nên nàng mang theo rất nhiều dược liệu phổ biến, đầy đủ vô cùng.
Sau khi nấu thuốc xong, Lâm Huyền không thèm để ý nước thuốc đang bốc khói nghi ngút mà một hơi uống sạch.
“Hộ pháp giúp ta nhé!”Lâm Huyền ngồi xếp bằng hai chân, nhắm mắt lại, điên cuồng thi triển Thần Đạo Công Pháp.
Ngay lập tức, gió bão nổi lên, nguyên khí thiên địa trong phạm vi ngàn mét nhanh chóng tụ lại xung quanh hắn.
Mộ Dung Giai Văn canh giữ bên cạnh Lâm Huyền, cẩn thận đề phòng tứ phía.
Nàng đã đoán ra được Lâm Huyền muốn làm gì, hắn định đột phá!Điều tối kỵ nhất trong lúc võ giả đột phá là bị quấy rầy, nếu không sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí kinh mạch sẽ đứt đoạn, chết một cách bất đắc kỳ tử!Lâm Huyền nhờ nàng hộ pháp giúp hắn, điều này chứng tỏ hắn rất tin tưởng nàng! Nên nàng tuyệt đối không thể chủ quan như vừa nãy được.
Lúc thi triển Thần Đạo Công Pháp, dược tính nước thuốc đã được Lâm Huyền uống vào trong cơ thể nhanh chóng trở nên tinh khiết vô cùng, hòa vào làm một với cơ thể Lâm Huyền.
Hồn lực mạnh mẽ, bắt đầu thấm vào trong linh hồn Lâm Huyền.
Lâm Huyền cảm nhận được cơ thể hắn như đang nằm giữa một suối nước nóng mênh mông, ấm áp vô cùng.
Hắn hưởng thụ cảm giác sảng khoái này một chút, rồi lại đắm chìm vào bên trong Thần Sơn.
Lâm Huyền trèo lên Thần