Vài tiếng sau Dương Tử đã bất tỉnh, mọi người ai cũng ủ rũ khi thấy Dương Tử đau khổ như vậy.
Lúc này mọi người cũng đều tiến ra khỏi cổ thành kia mà chuẩn bị về Đông thành.
Nhưng vừa bước ra ngoài họ bị quy tắc thiên địa ở đây áp chế mà tự động bị kéo về nơi mình đi vào.
Chí Dũng thấy vậy cố chạy về phía Dương Tử, nhưng thực lực không đủ nên chỉ đành nhìn hắn bị kéo đi.
Yên Nhi cũng lập tức ném cho Bắc Phi,Linh Nhi,Dạ Hy lệnh bài truyền âm do nàng cải tiến.
Nàng hét lớn :
- Mọi người nhớ giữ kĩ nó đấy ít nhất ta có thể nói chuyện với nhau !
Chưa để họ tạm biệt nhau thì quy tắc thiên địa lập tức kéo họ trở về.
Chí Dũng,Linh Nhi,Dạ Hy thì trở lại Ngũ Vực, Bắc Phi cùng vài đệ tử của Đan Dược Trường cũng được đưa trở về Tứ Vực.
Yên Nhi cùng Dương Tử và mọi người đều được đưa về Đông thành.
Lúc này khí họ vừa ra khỏi di tích, thì người dân đều đến xung quanh hỏi họ.
Người hỏi chỗ đấy có nhiều đồ tốt không, người hỏi con ta còn sống không, người lại hỏi mọi người có an toàn không.
Thành chủ cũng đứng ra mà giải thích từng thứ, hắn quay lại ra hiệu với Yên Nhi rằng chỗ này có hắn lo mọi người cứ đi trước đi.
Xong hắn cũng từ từ giải thích mọi thứ :
- Thật sự trong bọn ta vẫn có năm huynh đệ phải bỏ mạng ở lại.
Bề ngoài bé như vậy nhưng trong lại là cả một thế giới, đồ tốt rất nhiều nhưng càng đi vào trong nguy hiểm càng nhiều.
Một số tên tự cho mình là cao siêu, thượng đẳng bắt đầu đầu độc mọi người bằng những lời nói của chúng :
- Vậy mà bắt chúng ta ở ngoài !
- Đúng đó, đúng đó !
- Chẳng nhẽ các người chiếm làm của riêng hết rồi sao !
Người dân nghe thấy cũng có lý liền sì sào bàn tán, Thành chủ chỉ cười lớn mà đáp :
-Thậm chí còn có bát giai yêu thú các ngươi đánh được chúng không ? Nhưng đáng sợ nhất vẫn là ở nơi sâu nhất trong di tích.
Bọn ta gặp được một loại yêu thú tên là Hư Không Chi Thú.
Nó rất mạnh, không phải nói là mạnh vô đối mới phải.
Đến cả Dương Điện Chủ cũng thương tích đầy mình mới có thể diệt được nó.
Nói xong ông ấy cũng dở một bên cánh tay bị đứt của mình và vài người khác ra mà nói tiếp :
- Sao nào ? Không dám đi vào nữa sao, ta tưởng các ngươi thích tiền ?
Người dân khi thấy họ bị thương như vậy cũng quay lại chỉ trích mấy tên vừa nãy.
Thành chủ cũng đột nhiên quỳ xuống mà nói :
- Ta thay mặt toàn thể phủ thành chủ tự thấy hổ thẹn và xin lỗi người nhà của các vị huynh đệ đã hi sinh.
Người dân giờ cũng dần hiểu được sự tàn khốc trong đó, một nơi nhìn có vẻ yên bình nhưng lại là địa ngục sâu thẳm.
Thời gian cũng trôi đến nửa tháng sau, Dương Tử vẫn đang cố khống chế cánh tay phải của mình.Hắn lại nghĩ lại việc Nhẫn Dạ đỡ đòn đánh cho hắn mà lại rời nước mắt.
Hắn tự trấn an bản thân :
- Nếu khống chế được cánh tay này thì mọi người cạnh ta đều an toàn hơn.
Và càng có khả năng cứu được sư phụ ! Cố Lên !
Yên Nhi thấy hắn