Sáng hôm sau hắn trở về nhà trọ, nhưng chẳng thấy mọi người đâu.
Ngồi chờ lúc lâu mới thấy Tiểu Nhu đi về, hắn liền hỏi cô bé :
- Tiểu Nhu lại đây cha hỏi đây.
Tiểu Nhu cũng lon ton chạy tới, nghiêng đầu hỏi Dương Tử :
- Cha muốn hỏi gì vậy ?
Dương Tử bế con bé lên xoa đầu rồi hỏi :
- Mọi người đi đâu hết rồi vậy, ông bà với mẹ yên của con đâu ? Cả lão tổ nữa, đi đâu hết rồi vậy ?
Tiểu Nhu liền nhìn Dương Tử, hắn liền hỏi :
- Mặt cha dính gì à ?
Tiểu Nhu thở dài mà trả lời câu hỏi của Dương Tử :
- Mọi người đi hết là để tìm cha đấy !
Dương Tử mới ngớ người ra, hắn thì đang bị thương mà sáng sớm mọi người không thấy hắn đâu điều đầu tiên sẽ là đi tìm hắn rồi.
Tiểu Nhu liền chạy ra ngoài hét lớn :
- Mọi Người Ơi ! Cha Con Về Rồi Này !
Từ nhiều phía khói bụi mịt mù lao đến nhà trọ, khi đám khói bụi tan đi thì đã thấy đủ cả bốn người.
Dương Thuần, Vân Yến, Hằng Thiên và Yên Nhi mọi người cùng chạy vào nhà cùng hỏi một câu hỏi :
- Con có bị làm sao không đấy ?
- Huynh có bị làm sao không đấy ?
- Nhóc con, ngươi có bị làm sao không đấy ?
Dương Tử cũng gãi đầu và cười, rồi từ từ trả lời họ :
- Ta không sao mọi người không cần lo lắng như vậy, tối qua khi tỉnh lại thấy mọi người ngủ nên không dám đánh thức.
Ta liền đi đến nơi mà thần thức ta không thể tra xét thì liền thấy cái này nè.
Nói xong hắn liền lấy cái vòng tay của Nhẫn Dạ ra, Nhẫn Dạ cũng đi ra mà nói :
- Tiểu Tử này nó hơi năng động chút thì phải.
Phiền mọi người nhiều rồi !
Hằng Thiên cũng lên tiếng nói :
- Không phiền, đồ đệ của con cũng không tệ đâu nhóc ! Nếu nói thẳng thì là còn hơn cả con ấy chứ.
Nhẫn Dạ nhìn sang thấy Hằng Thiên hắn liền quỳ xuống hành lễ :
- Bái kiến sư phụ !
Hằng Thiên liền phẩy tay mà nói :
- Không cần như vậy đâu, nhưng ta vẫn đang không hiểu là Chí Dũng và Diệp Huyền đang ở đâu vậy ?
Nghe đến Chí Dũng thì Nhẫn Dạ liền vui vẻ mà nói :
- Haha nếu người hỏi tên đần Chí Dũng đấy thì hắn đang ở Ngũ Vực, hắn cũng nặn lại được thân xác rồi.
Hằng Thiên liền quát :
- Vẫn còn cười được ! Như thế này rồi mà vẫn cười được à, chẳng phải xưa con còn chê Chí Dũng nó học chậm hay sao.
Giờ mình vẫn là hồn còn nó là thân rồi đấy !
Nhẫn Dạ liền ngồi xổm xuống, tay trọc trọc xuống đất mà nói :
- Tại lúc đấy con đến cấp bậc Võ Đế rồi nên thần hồn có chút mạnh nên không thể thiếu nhiều thiên tài địa bảo được.
Hằng Thiên lại quát :
- Đừng có lý do...
Nhưng hắn nghĩ lại thấy có chút sai sai, mà tiếp tục hỏi Nhẫn Dạ :
- Vậy cớ gì mà thần hồn con còn bị chia làm bảy phần vậy, với cả Diệp Huyền nó đâu rồi ?
Nhẫn Dạ sắc mặt trầm xuống kể lại đầu đuôi mọi việc cho Hằng Thiên nghe.
Hằng Thiên cũng chỉ lắc đầu mà nói :
- Ta cứ tưởng sau khi nó đến Hoan Điện thì sẽ thay đổi nhưng không ngờ lại vẫn như cũ.
Haiz !
Dương Tử liền hỏi Hằng Thiên :
- Lão tổ ! Nếu công pháp cải tiến rồi này liệu có thể nặn lại thân thể cho sư phụ con không ?
Hằng Thiên cũng suy nghĩ một hồi, Dương Tử và Nhẫn Dạ rất mong chờ cầu trả lời của hắn.
Nhưng cũng chỉ nhận lại một cái lắc đầu rồi hắn nói :
- Thần hồn của một Võ Đế