Dương Tử nhờ cảm nhận được khí tức của nhóm người Nhẫn Dạ đã dần lấy lại ý thức.
Hắn từ từ chịu đựng quá từng cơn đau như sống đi chết lại, hắn cứ chịu đứng như thế.
Trải qua hơn hai năm trong quá trình đề thăng thần thể, Dương Tử đã hoàn thiện Hỗn Độn Thần Nhãn.
Nhóm của Nhẫn Dạ lúc này ở dưới chân Kim Sơn, họ đã xây lên cả một toà việt thự.
Chí Dũng vừa đi tắm xong, hắn đi ra mà nói :
- Ngày thứ 755 Dương Tử vẫn không có động tĩnh !
Hắn cầm bút gạch vào quyển sổ của mình, hắn thở dài nói tiếp :
- Thằng nhóc này ! Thật sự muốn ở trong đấy đến chết đấy à ?
Cơ Minh cùng với Hằng Thiên cầm hai quả dưa đi vào, Cơ Minh liền nói :
- Mọi ngươi ăn dưa nào !
Nhẫn Dạ cũng từ trong phòng lết ra ngoài, hắn gào lên :
- Ta nóng !
Hằng Thiên thả cả quả dưa vào đầu hắn mà hỏi :
- Mát chưa ?
Cơ Minh đang ăn dưa cũng nói :
- Chờ chút ! Hai phút nữa huynh ấy sẽ bay xuống đây.
Chí Dũng cũng đã chuẩn bị đồ đạc, hắn thở dài mà nói :
- Cuối cùng ta cũng đã ra khỏi nơi chết tiệt này !
Dương Tử liền đáp xuống mà nói :
- Vậy thì chúng ta về nhà thôi nhỉ ?
Nhẫn Dạ vui mừng khóc lớn, Hằng Thiên đi lại gần hắn, lão vỗ vai hắn rồi nói :
- Về nhà được là tốt !
Chí Dũng gào lên :
- Thằng nhóc con nhà ngươi ! Ngươi biết rằng Dạ Hy đã sớm sinh ra cho ngươi một đứa con rồi không ?
Dương Tử ấp úng nói :
- Thật...thật sao ?
Hắn lại quay sang nhìn Cơ Minh, Cơ Minh cũng chỉ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Dương Tử vui mừng gào lên :
- Ta được làm cha rồi !
Mấy tên lính canh ở dưới liền nói vọng lên :
- Vậy đại nhân phải sớm mang tiểu công chúa đến đây thăm bọn ta đó !
Dương Tử cũng nói to :
- Được ! Ta sẽ sớm quay trở lại, bảo vệ nơi này cho tốt đấy.
Mấy tên lính cũng quỳ xuống đồng thanh hô :
- Tuân mệnh !
Sau đó Dương Tử rút Tru Đế ra, nó vươn vai mà hỏi :
- Chủ nhân à ! Người gọi tôi ra đây có việc gì làm à ?
Dương Tử thở dài mà nói :
- Ngươi bớt ngủ đi ! Giờ thì chém rách không gian để về nhà nào !
Tru Đế khẽ rung thân kiếm biểu hiện sự đồng ý, nó chém một đường vào không trung.
Một vết rách hiện ra, Dương Tử quay lại bảo với mọi người :
- Về nhà thôi nào ! Ta vẫn rất muốn gặp hai cô con gái của ta đấy !
Cơ Minh liền đáp lời Dương Tử :
- Nó còn chưa biết huynh là ai đâu !
Dương Tử nghe xong câu ấy cả ngươi như hoá đá, Chí Dũng đáp hắn bay qua vết nứt mà nói :
- Về rồi dậy con bé lại sau !
Hằng Thiên mặt nổi gân xanh quát lên :
- Ngậm mồm ! Khóc lóc cái gì ! Chẳng lo phải nó ở đây rồi sao ?
Tiếng quát khiến cả bọn im lặng, đến Nhẫn Dạ đang khóc cũng im bặt.
Hằng Thiên vác cả Nhẫn