Khi Dương Tử và Hình Ân bước vào vết nứt không gian do Man Thần để lại.
Họ được truyền tống đến một khu rừng rộng lớn vô cùng, Hình Ân lần đầu nhìn thấy cây xanh nàng vui mừng chạy quay sờ hết cây này đến cây khác.
Còn liên tục kéo Dương Tử đi mà hỏi :
- Dương Huynh, cây này là gì vậy ? Còn cây này nưa cả cây này với cây này nữa, nó có ăn được không vậy.
Dương Tử cũng vui vẻ cười mà giải thích từng thứ một mà cô nàng đã hỏi.
Hắn xoa đầu cô nàng mà nói :
- Được rồi ! Có gì cứ hỏi ta, giờ thì chúng ta vẫn nên tìm đường ra khỏi khu rừng này đã.
Hình Ân nghe Dương Tử nói xong, khó hiểu lên tiếng hỏi hỏi :
- Rừng là cái gì vậy ạ ?
Dương Tử phì cười mà nói :
- Rừng là để chỉ nơi có nhiều cây cối mà ít có người ở, nếu như nơi có nhiều người ở thì là thị trấn, thành trì.
Còn rừng là nơi có rất nhiều cây cối như này và không có người thường xuyên lui tới.
Hình Ân liền gật đầu đáp :
- Ta hiểu rồi !
Đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến, khiến hai người họ vào trạng thái đề phòng.
Những tiếng động đó là âm thanh của những cái cây đổ xuống.
Một hình bóng dần hiện ra, nó là một con bạch hổ và nó đang nhắm tới hai người họ.
Dương Tử lập tức bế Hình Ân lên mà chạy, nhưng chỉ trong nháy mắt con hổ kia nó đã chặn đầu hai người họ.
Nó lên tiếng nói :
- Con người ? Vậy mà ở địa bàn của ta lại có con người có tu vi cao như thế này sao ?
Dương Tử nhân lúc nó không chú ý lập tức dùng ảnh bộ chạy đi.
Chạy một hồi lâu sau hắn mới dừng lại, thở ra một hơi hắn nói :
- Chết tiệt ! Vậy mà lại bị yêu vương nhắm đến ! Cũng may là lại thoát được một kiếp !
Hình Ân liền lay lay người Dương Tử mà nói :
- Ta nghĩ chúng ta chưa thoát đâu !
Con hổ kia liền vung một đòn về phía hai người họ, đòn đấy khiến hai người bay đập vào vách núi.
Khói bụi mịt mù, Hình Ân do được Dương Tử phản ứng kịp mà lấy thân mình đỡ cho cô nàng.
Con hổ dơ chân lên liếm mà kiêu ngạo nói :
- Con người suy cho cũng vẫn là chủng loài quá tự tin, chỉ có chút thực lực đấy mà đòi thoát khỏi móng vuốt của yêu vương ta sao ?
Hình Ân vì cú va đập đã ngất đi tuy đã được Dương Tử đỡ cho toàn bộ chấn thương.
Khi con hổ vẫn đang kiêu ngạo, cho rằng mình đã thắng mà buông lỏng cảnh giác đi tới gần chỗ Dương Tử.
Đột nhiên có cây thương lao đến kèm theo sợi xích cắm thẳng vào cái cây bên cạnh.
Trực tiếp khiến con hổ cũng không nhìn rõ, Dương Tử cũng thôi động cây thương và sợi xích bay về.
Lúc này Dương Tử hiện ra với trạng thái liều chết, hắn hô lớn :
- Sát Phạt Chi Thân ! Khởi !
Rồi hắm cầm lấy cây thương phi đến, khiến con hổ phải hoá thành hình người tránh né.
Nhưng hắn không thể lường trước được rằng Dương Tử đã buộc thanh đao với cây thương lại.
Nên đã không đỡ được mà bị thanh đao lao đến đâm vào tay.
Con hổ tực giận gào lên :
- Chỉ là thứ sinh vật thấp kém lại dám làm bổn vương bị thương ư !
Chưa kịp để hắn nói quá nhiều, Dương Tử đã ném thêm hai con dao găm tới.
Rồi cùng lúc dùng ảnh bộ ẩn dưới bóng của cây đao, mà lao đến đạp vào người con hổ đấy.
Dương Tử hạ chân xuống rồi nói :
- Ngươi đã làm người bên cạnh ta bị thương thì dù có chết hôm nay ta cũng phải lột da ngươi đi !
Nói xong hắn lập tức gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Trảm !
Chỉ thấy từ Tru Đế phát ra một luồng sáng kéo lên