Đứng trước mặt của con gái, Trần Lâm hoàn toàn không có bất kỳ một chút trở ngại nào.
Anh rất tự nhiên, cúi thấp người xuống nhìn về phía con gái.
Sau đó, anh đưa tay dang rộng ra, rồi trực tiếp đem con gái của mình bế lên.
“Con gái, con thấy bố có đẹp trai hay không?”
Trước câu hỏi của Trần Lâm, Khánh Ngọc không hề suy nghĩ một chút nào, cô bé rất nhanh liền gật đầu đáp lại.
“Đẹp trai! Bố của con là đẹp trai nhất!”
Nghe được câu trả lời của con gái, trong lòng Trần Lâm cảm thấy vô cùng ấm áp, anh hơi xiết chặt tay, đem con gái ôm vào trong ngực.
Mà lúc này, đứng ở một bên vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh hơi có chút ngơ ngác.
Cô thật sự không có nghĩ đến, Khánh Ngọc vậy mà có thể dễ dàng tiếp nhận Trần Lâm như thế.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của hai người bọn họ lúc này, nếu như người không biết còn tưởng rằng hai người họ chính là cha con ruột của nhau.
Tất nhiên, Châu Ngọc Ánh làm như thế nào cũng không nghĩ đến, sự thật chính là như vậy.
Trần Lâm, quả thật chính là cha ruột của con gái cô.
Bất quá, lúc này trong khi cả nhà ba người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, một âm thanh có phần không hợp với hoàn cảnh bất chợt vang lên.
“Đồ con hoang!”
Tiếng nói này vưa vang lến, cả nhà Trần Lâm đều không khỏi quay đầu nhìn sang.
Lúc này, đứng ở trước cổng trường học là từ một đứa bé trai khoảng chừng hơn bốn, năm tuổi gì đó.
Trên người đứa bé này cũng mặc đồng phục mẫu giáo giống như Khánh Ngọc.
Chỉ là, bộ dáng của đứa bé trai này nhìn rất lất cấc.
Hơn nữa, ánh mắt của nó tỏ vẻ khinh thường khi thấy gia đình ba người Trần Lâm nói chuyện vui vẻ với nhau.
Mà bị đứa bé trai lớn tiếng mắng, Khánh Ngọc cũng phản ứng lại.
Cô bé hơi chút ủy khuất, bĩu môi nói ra.
“Tôi không phải là con hoang, đây là bố tôi.
Bố tôi là bộ đội, là bộ đội đấy bạn có biết không?”
Trong miệng vừa nói, trên mặt cô bé vừa lộ ra vẻ đầy tự hào chỉ tay về phía Trần Lâm.
Mà nghe nhắc đến bố của cô bé chính là quân nhân, ánh mắt của đứa bé trai hơi có chút hoảng, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Đúng lúc này, âm thanh của một người phụ nữ ở phía sau lưng của đứa bé trai đột nhiên vang lên.
“Con trai, con làm sao thế?!”
Nghe được âm thanh của người phụ nữ này, ánh mắt của đứa bé trai bỗng dưng sáng lên.
Đồng thời, sự can đảm ở trong lòng của nó cũng tăng mạnh.
Ngay lập tức, đưa bé trai đưa tay chỉ về phía Khánh Ngọc và Trần Lâm, vẻ mặt vô cùng ủy khuất nói ra.
“Mẹ, là bọn họ, là đứa con hoang này.
Nó vừa mới mắng con, còn kêu người kia đánh con.
Con đau quá mẹ ơi!”
Vừa nói, đứa bé trai vừa nhào vào trong lồ ng ngực của mẹ mình bật khóc.
Mà chứng kiến được cảnh tượng này, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi mở lớn.
Anh thật sự chưa từng thấy quá, một đứa trẻ nào lại giỏi diễn kịch như vậy.
Cho dù là Châu Ngọc Ánh, lúc này sắc mặt của vô cùng khó coi.
Chỉ có cô bé Khánh Ngọc là nhịn không được, ủy khuất hô lên một trận.
“Tôi không phải là con hoang, bạn mới là con hoang, cả nhà bạn mới là con hoang!”
Lời này của cô bé vừa mới nói ra, cộng với những gì mà con trai của mình đã “tố cáo”, sắc mặt của người phụ nữ trung niên giàu có tức thì nổi giận đùng đùng.
Người đàn bà này trực tiếp chỉ tay thẳng về phía cô bé Khánh Ngọc, tức giận quát ầm lên.
“Đồ thứ con hoang, mày đang nói gì đấy? Mày có tin là tao tát vỡ cái mồm của mày ra hay không hả?”
Vốn dĩ Khánh Ngọc chỉ là một đứa bé nhỏ, trong lúc tức giận mới nói ra những lời như vậy.
Lúc này, nghe được người đàn bà trước mặt đe dọa, hơn nữa