Ầm!
Vung chân giẫm mạnh lên chân của đối phương, khiến cho một nửa xương đùi của gã đầu trọc lúc này đều bị vỡ vụn.
Thế nhưng, Trần Lâm lại không một chút cảm tình nào, lần nữa vung chân đá mạnh, trực tiếp đem gã đầu trọc đá văng ra khỏi phòng VIP, nện vào một chỗ vách tường ở bên ngoài hành lang.
Tiếng chấn động kịch liệt vang lên, để cho tròng mắt của gã đầu trọc không khỏi trừng lớn.
Hắn thật sự không có nghĩ đến, Trần Lâm lại hung ác đến như vậy.
Một lời không hợp liền đem chân của mình đạp gãy.
Chỉ có điều, lửa giận ở trong lòng của gã đã đem một phần lý trí còn sót lại ở trong đầu nhanh chóng xóa tan.
Sau đó, gã giống như một người điên, không ngừng quát ầm lên.
“Thằng khốn, mày dám đánh tao, mày lại đám đánh tao? Mày có biết tao là ai hay không hả? Tao chính là đàn em của anh Hai Long, là lão đại của băng Chợ Cá.
Mày dám đánh tao, toa sẽ để cho anh Hai tới đây xử mày, xử luôn cả họ nhà mày!”
Càng nói, trên khuôn mặt của gã đầu trọc càng thêm dữ tợn.
Đồng thời, phía bên ngoài hành lang mọi người nghe được âm thanh ồn ào nên cũng bắt đầu tò mó ngó đầu ra xem.
Chỉ có điều, vừa nghe được gã đầu trọc nói lên cái tên “Chợ Cá”.
Ngay lập tức, những người xung quanh đều hoảng sợ, vội vàng tản đi càng xa càng tốt.
Trong khi đó, đám đàn em còn lại ở trong khách sạn, nghe được tiếng la hét ở bên ngoài.
Đồng thời, bọn họ thấy được gã đầu trọc bị một người thanh niên đánh cho cực kỳ thê thảm.
Tức thì, cả đám hơn mười mấy người, đều từ trong người rút ra bao bấm hoặc là đồ vật sắc nhọn, vẻ mặt cực kỳ hung ác cấp tộc chạy đến.
“Đại ca, anh có sao không?”
Nghe được tiếng gọi của đám đàn em, lúc này ánh mắt của gã đầu trọc không khỏi hiện lên một tia hung ác.
Sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay chỉ về phía Trần Lâm quát lên.
“Lên, chém chết mịa nó cho tao.
Thằng nào chém được nó, tao thưởng cho một trăm triệu!”
Nghe được mệnh lệnh của gã đầu trọc.
Đồng thời nghe được lời hứa hẹn vô cùng hậu hĩnh của hắn, tức thì ánh mắt của đám lưu manh đều không khỏi sáng bừng lên.
Khi bọn họ nhìn về phía Trần Lâm, trong con ngươi đều hiện ra đầy vẻ tham lam.
Thấy được cảnh tượng này, sắc mặt của hai mẹ con Châu Ngọc Ánh đều không khỏi bị dọa cho trắng bệch.
Nhất là cô bé Khánh Ngọc, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua chuyện kinh khủng đến như vậy.
Trong lòng hoảng loạn, Châu Ngọc Ánh vội vàng thò tay vào trong túi quần, dự định lấy điện thoại ra để gọi báo cho cảnh sát.
Nhưng mà, Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại.
Đồng thời, bàn tay của anh hơi vỗ nhẹ lên bả vai của cô một cái.
“Đừng sợ, nơi này đã có tôi rồi!”
Sau đó, anh lại nhìn về phía con gái, thấp giọng nói ra.
“Con gái ngoan, theo mẹ đi vào trong phòng, đừng để những thứ bẩn thỉu này làm hỏng đôi mắt của con.”
Nói xong, Trần Lâm cũng không để cho hai mẹ con kịp lên tiếng phản ứng.
Anh đã tự tay đem cả Châu Ngọc Ánh lẫn con gái đẩy vào bên trong phòng VIP, sau đó đem cửa khóa chặt lại.
Nhìn thấy được động tác của Trần Lâm lúc này, đều lưu manh đều không khỏi lộ ra mấy phần khó hiểu.
Cho dù là Út Linh, cũng tỏ ra nghi ngờ, nhất thời có chút nhịn không được, vội vàng nói ra.
“Anh Lâm, hay là anh hãy trốn đi.
Đám người này thật sự không có dễ chọc đâu!”
Nghe được âm thanh của em gái, Trần Lâm chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái.
Sau đó, vẻ mặt anh tỏ ra hết sức thản nhiên, nói ra.
“Không có việc gì, chỉ là một đám lưu manh mà thôi.
Bọn họ còn chưa đủ tư cách để cho anh chạy trốn!”
Nói xong, cũng không để cho Út Linh lên tiếng nói tiếp.
Ánh mắt của Trần Lâm lúc này hướng về phía gã đầu trọc và mấy tên lưu manh, ngoắc ngoắc tay.
“Các người đã đến đông đủ hết rồi phải không? Nếu đã như vậy, vậy thì hãy lên một lượt đi, đỡ tôi phải mất công tìm kiếm.”
Nghe được Trần Lâm nói ra lời này, không những Út Linh và Trịnh Ngọc Quang cảm thấy kinh sợ.
Mà đám lưu manh lúc này cũng cực kỳ tức giận.
Cho dù gã đầu trọc đang nằm ở dưới đất, lúc này cũng nhịn không được cười lên một trận.
“Ha ha ha, thằng ngu này, mày đừng nghĩ rằng có chút bản lĩnh, thì không sợ trời sợ đất.
Lần này tao đổi ý rồi, tụi bây không cần phải chém nó.
Tao muốn bắt nó chứng kiến, cảnh tao chơi chết con đàn bà của nó là như thế nào.
Ha ha ha!”
Vốn dĩ, Trần Lâm còn muốn trêu đùa với đám lưu manh này một phen, nhìn xem thực lực của bọn họ như thế nào.
Nhưng lúc này, nghe được câu nói của gã đầu trọc, lập tức ánh mắt của anh b ắn ra một trận sát khi.
Sau đó, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh xuống.
“Nếu mày đã muốn chết, vậy thì, tao sẽ tiễn mày một đoạn!”
Vừa nói dứt lời, thân hình của Trần Lâm đã cấp tốc biến mất ngay tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của gã đầu trọc có chút cứng đờ.
Mà đám đàn em của hắn lúc này cũng không kịp phản ứng, trong lòng chỉ hô lên một trận không ổn.
Ầm!
Thế nhưng, đợi cho bọn họ có thể phản ứng lại, thì thân ảnh của Trần Lâm đã không biết từ lúc nào dừng lại ở trước mặt của gã đầu trọc.
Ngay sau đó, anh không một chút do dự, trực tiếp vung ra một cước, sút gã đầu trọc bay thẳng về phía vách tường, giống như là một quả bóng da với lực đi rất căng.
Rầm!
Vạch tường bị cú va đập này làm cho sụp đổ, tạo thành một cái hố hình người, với chiều sâu xuyên thẳng về phía bên còn lại.
Thấy được cảnh tượng này, cho dù là đám lưu manh cũng nhịn không được, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.
Chỉ là, động tác của Trần Lâm lúc này cũng không có dừng lại.
Anh hơi di chuyển ánh mắt, nhìn về phía mấy tên lưu manh.
“Bây giờ, đến phiên các anh!”
Nghe được câu nói này của Trần Lâm, vẻ mặt của đám lưu manh lúc này giống như tro tàn.
Bọn họ thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một gã thanh niên nhìn thường thường không có gì lạ, lại là một tên cao thủ có cấp bậc đáng sợ như vậy.
Đừng nói là bọn họ, sợ rằng cho dù lão đại của bọn họ trước đây, Trình Hổ cũng không phải là đối thủ của người ở trước