Phập!
Viên đạn từ khẩu súng hơi của Trần Lâm vô cùng chuẩn xác đánh vào bia ngắm ở khoảng cách hơn mười mét.
Ngay lập tức, bia ngắm bị bắn rơi xuống đất, đồng thời âm thanh của con gái anh vô cùng mừng rỡ vang lên.
“Hoan hô bố! Bố đã bắn trúng rồi!”
Nhìn thấy Trần Lâm chỉ dùng một lượt bắn liền đem bia ngắm bắn rơi, nhân viên quầy hàng ở khu trò chơi có chút kinh dị, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Chúc mừng anh, con gấu bông này hiện tại đã thuộc về anh!”
Đối với việc bắn rơi bia ngắm, đối với Trần Lâm cũng không phải là việc khó gì.
Thế nên, anh chỉ hơi khẽ gật đầu, mỉm cười một cái.
Sau đó, anh mới cúi thấp người xuống, bế con gái của anh nâng ở trong tay.
“Con gái, bây giờ con có muốn bố bắn thú bông nào nữa không?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, cô bé hơi ngẻo đầu, suy tư một chút.
Sau đó, cô bé liền chỉ tay về phía một chỗ thú bông ở gần đó hô lên.
“Bố bố, bố lấy cho con con thú bông kia được không?”
Đối với yêu cầu của con gái, Trần Lâm không có một chút do dự nào.
Anh lại một lần nữa đem súng hơi nâng lên, nhắm thẳng về phía bia ngắm bóp cò.
Đoành!
Bia ngắm rất nhanh liền bị Trần Lâm bắn hạ, mà âm thanh vui mừng của con gái anh cũng reo lên.
Thế nhưng, lúc này bên cạnh của hai cha con bọn họ đột nhiên phát ra một trận không được hài hòa.
“Mẹ kiếp, hô cái gì mà hô? Chẳng phải chỉ bắn rơi mấy cái bia ngắm thôi sao? Mày có tin là tao bóp nát cái miệng của mày hay không?”
Nghe được tiếng chửi mắng này, cô bé Khánh Ngọc có chút sợ hãi, vội vàng rụt người lại, lui về phía sau lưng của Trần Lâm để đừng.
Đồng thời, trong hốc mắt của cô bé lúc này lại nhịn không được, có chút ẩm ướt.
Thấy một màn này, thần sắc của Trần Lâm bỗng dưng trở nên lạnh xuống.
Anh hơi liếc mắt, nhìn về phía một nhóm thanh niên nam nữ đứng ở bên cạnh.
Người vừa mới lên tiếng chửi mắng con gái anh, chính là một gã thanh niên xăm trổ, trên đầu nhuộm thành một mảng đỏ chót.
Hơn nữa, lỗ tai của gã này còn đeo lấy hai cái khuyên tai, đồng thời trước mũi cũng xỏ một cái khuyên có hình dáng tương tự.
Vừa thấy ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, gã thanh niên này liền có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn về phía Trần Lâm quát ầm lên.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn? Mày có tin là tao dùng một tay cũng có thể đập chết mày hay là không?”
Nhìn thấy Trần Lâm chỉ đi một mình, hơn nữa bộ dáng cũng không có bao nhiêu cường tráng.
Thế nên, gã thanh niên xăm trổ lúc này cực kỳ hung hang càng quấy, trừng mắt nhìn về phía anh, quai hàm khẽ nhếch lên, trên một treo lấy nụ cười tràn đầy khiêu khích.
“Xin lỗi con gái tôi ngay lập tức!”
Đối mặt với đám thanh niên này, Trần Lâm cũng chẳng có tí cảm xúc nào.
Anh rất thản nhiên, thấp giọng nói ra.
Mà lời nói này của anh, không khỏi để cho đám thanh niên cảm thấy kinh ngạc.
Nhất là gã thanh niên xăm trổ, tóc đỏ.
Hắn có chút khó tin, còn tưởng rằng mình vừa mới nghe lắm, thế nên mới nghiêng đầu nhìn qua, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, sau đó nói ra.
“Mày vừa nói cái gì? Mày kêu tao phải xin lỗi cái con nhóc này?!”
Vừa nói, gã thanh niên vừa chỉ tay về phía cô bé Khánh Ngọc, hai mắt trợn ngược, bộ dáng cực kỳ hung ác.
Tức thì, cô bé Khánh Ngọc không khỏi bị dọa sợ, vội vàng níu lấy vạc áo của Trần Lâm, kéo kéo một hồi.
“Tôi nhắc lại thêm một lần nữa, anh hãy xin lỗi con gái của tôi ngay lập tức!”
Thái độ của Trần Lâm vẫn không có một chút biến hóa nào, trên khuôn mặt của anh vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.
Bất quá, nếu như có người quen biết ở đây, có thể cảm nhận được trên người của anh đang có một cỗ hóa khí đang không ngừng bốc cháy.
“Ha ha ha! Tụi bây có nghe nói nói gì không? Nó vậy mà muốn để tao xin lỗi con nhóc kia? Đây đúng là chuyện nực cười! Ha ha ha!”
Nhưng mà, đáp lại lời nói của Trần Lâm chính là một trận cười to của gã thanh niên tóc đỏ.
Ngay cả mấy tên đồng bọn của hắn, lúc này cũng nhịn không được nhếch miệng lên cười theo, trong ánh mắt mang theo mấy phần trêu tức.
Theo bọn họ nhìn thấy, Trần Lâm rõ ràng là một tên đần, còn nghĩ muốn để lão đại của bọn hắn đi xin lỗi một đứa nhóc còn chưa có hỉ sạch mũi?
“Vậy là anh không có xin lỗi con gái của tôi đúng không?”
Lúc này, âm thanh của Trần Lâm cũng đã bắt đầu lạnh xuống.
Sau đó, anh mới cúi thấp người xuống, nhìn lấy con gái của mình, nói ra.
“Con gái ngoan, con hãy nhắm mắt lại.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được mở mắt ra, có biết không?”
Nghe yêu cầu của Trần Lâm, mặc dù trong đầu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cô bé quả thật rất nghe lời anh, liền chậm rãi đem hai mắt của mình nhắm lại.
Thậm chí, con bé còn cố tình đưa hay bàn tay nhỏ che lên ở trước mặt, chứng tỏ mình đã không có nhìn thấy gì.
Thấy như thế, Trần Lâm không khỏi mỉm cười, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lên trên đầu của con bé một cái.
“Con gái rất ngoan!”
Sau