Nghe Trần Lâm nói chuyện như vậy, tất cả họ hàng ở trong nhà anh lúc này giống như vỡ tổ.
Ngay cả bà Mai cũng nhịn không được, lên tiếng trách móc.
“Lâm, con đang nói gì vậy? Vừa rồi thằng Quang nó có ý tốt, muốn để cho con đến chỗ của nó để làm việc.
Con không biết nói lời cảm ơn thì thôi, còn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nó.
Đây cũng không phải là một người một nhà nên nói chuyện với nhau.”
Lời này của bà Mai vừa mới nói ra, rất nhiều họ hàng đều đã đứng lên phụ họa theo.
“Chị Mai nói rất đúng, người ta là có ý tốt, thằng Lâm làm sao lại ăn nói xấc xước như vậy được chứ?”
“Cũng phải rồi, nghe nói mấy người đi tù trở về, tên nào không phải là đầu trộm đuôi cướp!”
“Phải đó, theo tôi thấy cái nhà này cũng không thể chất chứa hạng người tù tội như vậy ở chung được.”
Mỗi người một câu, từng câu từng chữ của bọn họ giống như là một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trong trái tim của Trần Lâm.
Nhưng mà, lúc này phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trẻ đẹp, trên người mặc theo quân trạng xuất hiện.
Mới đầu, thấy được người phụ nữ này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Ai cũng không rõ, vì sao một sĩ quan của quân đội lại chạy đến nhà của ông Lãm bà Mai.
Thế nhưng, Trần Lâm thì rất bình tĩnh, nhìn về phía đối phương.
Sau đó, anh đứng bật dậy, hướng về phía ông Lãm nói ra.
“Bố, mẹ con tạm thời cần phải trở về nhà tù một chút.
Hẹn dịp khác, con sẽ về thăm bố mẹ sau!”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Viễn hơi nháy nháy một cái, ra hiệu để cho Võ Hoàng Yến cùng với mình phối hợp, diễn một vai diễn hoàn chỉnh.
Mà Võ Hoàng Yên cũng rất nhanh nghe hiểu được ý tứ của Trần Lâm.
Thế nên, lúc này cô cũng vô cùng dõng dạc, đi tới trước mặt của mọi người nói ra.
“Xin lỗi mọi người, anh Lâm hiện tại vẫn còn đang phải chấp hành án.
Hiện tại, thời gian tự do của anh ấy đã kết thúc, tôi cần phải đưa anh ấy nhanh chóng trở lại nhà tù.”
Nghe được Võ Hoàng Yến chính thức nói chuyện, mọi người trong nhà lúc này mới vỡ lẽ ra.
Nhưng mà, phần lớn bọn họ đều rất dửng dưng, không ai đứng ra phản ứng kịch liệt.
Ngược lại, ánh mắt của ông Lãm hơi có chút ngạc nhiên, nhìn về phía con trai của mình.
“Bố, bố cũng không cần phải lo lắng.
Lần này con chỉ trở về làm chút thủ tục.
Ít hôm nữa, con sẽ chính thức được thả ra ngoài.
Đến lúc đó, con lại lần nữa về thăm bố mẹ!”
Sợ ông Lãm sẽ lo lắng, thế nên lúc này Trần Lâm vẫn không quên đứng ra giải thích.
Nghe vậy, trong lòng của ông Lãm mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mà lúc này, nhìn thấy Trần Lâm bị Võ Hoàng Yến “áp giải” ra ngoài, trong ánh mắt của Út Linh mang theo mấy phần phức tạp, chỉ có Trịnh Ngọc Quang, đôi mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm mang theo mấy phần hả hê.
Nhưng mà, ai cũng không biết được, ngay khi Trần Lâm rời khỏi khu chung cư, thần sắc của anh ngay lập tức biến đổi.
Anh nhìn về phía Võ Hoàng Yến, trong giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.
“Chuyện tôi nhờ cô, hiện tại đã xử lý như thế nào rồi!”
Nghe ra được trong giọng nói của Trần Lâm không vui, Võ Hoàng Yên mặc dù rất tò mò, không biết chuyện gì đã xảy ra ở trong gia đình của anh.
Nhưng mà, Võ Hoàng Yến cũng rất rõ ràng, đây cũng không phải là lúc để cô hỏi đến những vấn đề này.
Ngược lại, cô rất nhanh liền đem một tập hồ sơ từ trong cặp tài liệu của mình lấy ra.
Sau đó, cô cẩn thận đưa tới trước mặt của Trần Lâm, rồi nói.
“Thưa đội trưởng, đây là toàn bộ hồ sơ về