Về đến nhà họ Tôn, Trần Lâm cũng không có ý định lưu lại, mà anh cùng với Võ Hoàng Yến lái xe trở về Châu Thành.
“Đội trưởng, đám người kia anh tính xử lý như thế nào?”
Ngồi ở phía trước lái xe, thông qua kính chiếu hậu, Võ Hoàng Yến hướng về phía Trần Lâm để hỏi thăm.
“Ừm?!”
Lúc này, Trần Lâm hơi đưa tay lên xoa nhẹ trên mi tâm của mình.
Sau đó, anh mới chậm rãi lắc đầu, nói ra.
“Tạm thời cứ như trước kia mà xử lý đi, tôi muốn trở về nghỉ ngơi một chút!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Lâm lúc này, trong ánh mắt của Võ Hoàng Yến không khỏi mang theo mấy phần lo lắng.
“Đội trưởng, vậy tôi đưa anh trở về biệt thự có được không?”
“Ừ!”
Nhẹ gật đầu đáp lại một tiếng, lúc này Trần Lâm thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh chỉ ngồi tựa ở trên ghế ngồi được một lúc, hai mắt liền đã bắt đầu lim dim, muốn chợp mắt một chút.
“Bố ơi, bố à! Cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm…”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần bất chợt vang lên, để cho Trần Lâm không khỏi giật mình, tinh thần liền trở nên tỉnh táo lại.
“Bố ơi, bố ở đâu thế, con sợ! Hu hu…”
Vừa mới đem điện thoại bật lên, âm thanh của cô bé Khánh Ngọc đã từ bên trong điện thoại vang ra bên ngoài.
Lúc này, ngồi ở phía trước tay lái, thần sắc của Võ Hoàng Yến không khỏi biến đổi một chút.
Mà Trần Lâm lúc này đã hoàn toàn khôi phục trở lại trạng thái bình thường, trên mặt không có một chút mệt mỏi nào được biểu hiện ra bên ngoài.
“Con gái ngoan, bố đang trên đường trở về.
Thế nào, con vẫn còn chưa ngủ sao? Mẹ con đâu rồi, hay là con chờ bố một chút, bố sẽ về ngay nhé!”
“Vâng, ạ!”
Nghe tiếng con gái đáp lại, Trần Lâm lúc này mới tắt điện thoại.
Sau đó, cũng không cần anh giao phó, âm thanh của Võ Hoàng Yến đã vang lên.
“Đội trưởng, vậy để tôi đưa anh trở về Châu Thành đi!”
Nói xong, Võ Hoàng Yến tự mình chuyển hướng, đưa Trần Lâm về đến Châu Thành.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng không có lên tiếng đáp lại, anh chỉ lặng yên ngồi tựa ở trên ghế ngồi, sau đó bắt đầu chớp mắt, tự động khôi phục lại thể lực mà mình đã tiêu hao.
Qua hơn nửa giờ lái xe, chiếc xe ô tô của hai người bọn họ lúc này cũng dừng lại ở trước cổng chính của khu chung cư Châu Thành.
Xe ô tô vừa dừng, hai mắt của Trần Lâm cũng vừa vặn mở ra.
Sau đó, anh chậm rãi đẩy cửa xe bước xuống, nhìn về phía Võ Hoàng Yến thấp giọng nói ra.
“Cảm ơn cô, tôi đi trước đây! Mai gặp lại!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không kịp chờ đợi, liền vội vàng đi thẳng lên trên tầng bốn của chung cư.
Chỉ có Võ Hoàng Yến là vẫn còn đứng ở phía dưới lầu, chăm chú nhìn theo bóng lưng của anh một hồi thật lâu.
Cuối cùng, cô mới nhịn không được thở dài một hơi.
“Bố ơi, bố đã về rồi!”
Trần Lâm vừa mới đẩy cửa phòng bước vào trong nhà, âm thanh của cô bé Khánh Ngọc đã mừng rỡ vang lên.
Lúc này, Châu Ngọc Ánh vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách.
Trên người của cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, phía bên trong còn hiện lộ ra từng nét đường cong vô cùng quyến rũ.
Chỉ là, lúc này Trần Lâm cũng không có kịp để ý đến.
Anh đem con gái bế lên trên tay, sau đó nhìn về phía đồng hồ treo ở trên tường, lông mày không khỏi nhăn lại.
“Hai mẹ con hôm nay làm sao lại thức khuya như vậy? Ngày mai chẳng phải con gái cần phải đến trường hay sao? Nhanh, để bố đưa con lên phòng ngủ, con nít không được phép thức khuya có biết không.”
Nghe Trần Lâm làu bàu, cô bé Khánh Ngọc hơi có chút không vui.
Nhưng mà, con bé vẫn đối với Trần Lâm cực kỳ nghe lời.
Thế nên, khi được Trần Lâm bế đên phòng ngủ, con bé cũng không có phản ứng gì.
Chỉ là, ngay khi Trần Lâm dự định bước ra bên ngoài, cô bé hơi có chút sợ hãi, vội vàng nắm lấy chặt tay của anh, tội nghiệp kêu lên.
“Bố ơi, bố đừng có đi được không? Con sợ lắm! Con muốn cùng ngủ với mẹ và bố cô!”
Cảm nhận được đôi bàn tay đang trở nên run rẩy của con gái, Trần Lâm biết rõ chuyện xảy ra ở trong buổi tiệc sinh nhật, nhất định đã ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của con bé.
Thế nên, lúc này anh chỉ hơi thoáng do dự một chút, liền ngồi trở lại bên cạnh thành giường, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của bé.
“Con gái của bố ngủ đi, đêm nay bố sẽ không có đi nữa.
Như thế, có được chưa?!”
Cảm nhận hơi ấm từ trên bàn tay của Trần Lâm truyền đến, tâm tình chập chờn của cô bé cũng bình ổn trở lại.
Đồng thời, Trần Lâm còn khẽ hát ru, để cho con bé rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ.
Đứng ở bên ngoài cửa phòng, nhìn đây hết thảy, không biết vì sao trong lòng của Châu Ngọc Ánh lại xuất hiện một chú chập chờn.
Nhưng mà, ngay khi thấy được Trần Lâm xoay người đi ra bên ngoài, cô không khỏi hốt hoảng, vội vàng bước nhanh xuống dưới lầu.
Lúc này, Trần Lâm cũng nghe được tiếng bước chân của Châu Ngọc Ánh.
Nhưng mà, anh hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ lặng yên đem cửa phòng của con gái đóng lại.
Sau đó, anh mới chậm rãi đi xuống cầu thang.
“Con bé đã ngủ rồi sao?”
Châu Ngọc Ánh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, trên tay của cô còn cầm lấy một quyển tạp chí, ánh mắt tỏ ra vô cùng chăm chú.
Thế nhưng, Trần Lâm lại nhìn