“Đừng!”
Đến lúc này, Trần Lâm cũng không có cách nào giả vờ im lặng được nữa, anh vô cùng hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó đưa tay đem động tác của Châu Ngọc Ánh ngăn lại.
Thế nhưng, cả hai lúc này vẫn còn đang đứng ở trên cầu thang.
Hơn nữa, Trần Lâm đang dùng tay để ôm lấy Châu Ngọc Ánh.
Thế nên, Trần Lâm vừa đưa tay ra ngăn lại, Châu Ngọc Ánh liền vô cùng hoảng sợ phát hiện, cô đang ở trên người của anh tuột xuống dưới đất.
“Á!”
Kinh hoảng kêu lên một tiếng, cổ tay của Châu Ngọc Ánh càng thêm xiết chặt.
Mà lúc này Trần Lâm cũng kịp phản ứng, vội vàng đem Châu Ngọc Ánh giữ lại.
Thế nhưng, phía dưới đã bị nắm chặt, để cho Trần Lâm đau đến muốn hét ầm lên.
May mắn, anh vẫn giữ được một chút lý trí.
Chỉ có điều, trên đầu của anh lúc này đã đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng đang run lên bần bật.
“Xin… xin lỗi, tôi… tôi không cố ý!”
Lúc này, Châu Ngọc Ánh dường như cũng nhận ra sai lầm của mình, cô vội vàng đem tay buông ra, đồng thời tỏ ra vô cùng áy náy, nhìn về phía Trần Lâm để nói lời xin lỗi.
Thế nhưng, Trần Lâm chỉ có thể cười gượng, đáp lại một tiếng.
Sau đó, anh cũng không dám dừng lại, vội vàng đi lên cầu thang.
Đem cửa phòng đẩy ra, lại cẩn thẩn đặt Châu Ngọc Ánh ngồi ở trên giường, lúc này Trần Lâm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa rồi, thật sự là quá mức hung hiểm, chỉ thiếu chút nữa thứ kia của anh đã bị Châu Ngọc Ánh nhổ đến tận gốc.
May mắn, cơ thể của anh vẫn tương đối cứng rắn, có thể chịu đựng được cô dày vò.
Nếu không, lúc này sợ rằng anh muốn đứng cũng đứng không vững nữa.
“Cô ngủ sớm đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở trên ghế sofa.”
Nói xong, Trần Lâm lại cẩn thận đem chăn kéo lên, che ở trên người của Châu Ngọc Ánh.
Sau đó, anh mới xoay người, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp đem cửa phòng đẩy ra, âm thanh của con gái anh đã ở bên phòng đối diện vang lên.
“Bố ơi, mẹ ơi! Bố mẹ đang ở đâu vậy? Hu hu hu!”
Nhìn thấy con bé ngồi bệt ở trước cửa phòng khóc lên thành tiếng, Trần Lâm lúc này có chút giật mình, vội vàng bước nhanh đi tới.
“Khánh Ngọc, con làm sao thế? Tại sao con lại khóc?”
“Bố ơi, hu hu hu!”
Nghe được tiếng của Trần Lâm, giống như là một loại phản xạ theo bản năng, cô bé lúc này vậy mà nhào đến, chui vào trong lồ ng ngực của anh, khóc to thành tiếng.
Thấy bộ dáng của con bé như vậy, trong lòng của Trần Lâm càng thêm lo lắng.
Đồng thời, anh cũng hơi có chút tự trách.
Vừa rồi, vậy mà anh quên không đi qua kiểm tra phòng ngủ của con bé.
“Ngoan, đừng sợ! Đã có bố ở đây rồi, con không được khóc nữa, có nghe không?”
Nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên trên lưng của con bé, giọng của Trần Lâm cũng trở nên mềm nhũn.
Thế nhưng, con bé khóc lên một hồi, cũng không có nghe thấy thanh âm đáp lại.
Qua một lúc sau, Trần Lâm mới để ý đến, con bé lúc này vậy mà đã ngủ thiếp đi từ lúc nào anh cũng không hay.
Nhất thời, Trần Lâm không khỏi lắc lắc đầu, dự định đem con bé ôm trở lại phòng ngủ.
Nhưng anh vừa mới đứng lên, đã thấy được Châu Ngọc Ánh xuất hiện ở phía sau lưng.
“Hay là tối nay anh cũng ngủ chung với tôi đi.
Tôi nhìn con bé chắc là vẫn còn hoảng sợ.
Nếu để nó ngủ một mình, tôi cũng không quá yên tâm!”
Nghe Châu Ngọc Ánh lên tiếng đề nghị, Trần Lâm chỉ hơi do dự một chút.
Sau đó, anh liền gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Trần Lâm đem Khánh Ngọc đặt ở trên giường, lại cẩn thận đắp chăn lên trên người của con bé.
Lúc này, anh mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh.
“Cô muốn nằm trong hay nằm ngoài?”
Thấy được ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh hơi thoáng có chút đỏ.
Mặc dù vừa rồi chính cô là người để nghị để cho anh ngủ lại trong phòng, nhưng hiện tại trong lòng cô lại có chút loạn.
Nhưng mà, cô cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Hay là để tôi nằm ở bên ngoài đi.
Dù sao, chân tôi vẫn còn bị đau.
Nếu như tôi có tỉnh dậy, thì cũng không làm phiền đến anh!”
Nghe Châu Ngọc Ánh trả lời như thế, Trần Lâm liền liên tục lắc đầu.
“Không được, vẫn là cô nằm bên trong, tôi ngủ ở bên ngoài đi.
Dù sao, con bé hay tỉnh vào lúc nửa đêm, với cái chân của cô hiện tại, cũng không tiện để di chuyển.
Có tôi tỉnh dậy, cùng con bé đi vệ sinh là được rồi!”
Làm xong quyết định, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến ánh mắt đang không ngừng trừng lớn của Châu Ngọc Ánh, anh rất thản nhiên nằm xuống, bắt đầu đem hai mắt nhắm lại.
Thấy bộ dáng của Trần Lâm lúc này, Châu Ngọc Ánh vừa có chút tức giận, lại vừa có chút cảm động.
Tức giận, là bởi vì anh thật sự không thèm nói