“Đi, mau đem Vĩ Hào đi chữa thương!”
Nghe Trịnh Hùng ra lệnh, đám đàn em của Lưu Vĩ Hào không khỏi cấp tốc, đem hắn đưa đến bệnh viện.
Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Hùng cũng chuyển hướng, nhìn về phía mấy người Trần Lâm.
“Là các cậu, đã gây sự ở đây có phải không?”
Vừa rồi, Trịnh Hùng đã nghe cấp dưới nói qua, chính là mấy người bọn họ gây sự với bảo vệ ở bên ngoài, rồi đánh nhau với Lưu Vĩ Hào, thế nên mới khiến cho Lưu Vĩ Hào tức giận, cùng với Mã Hoành, vệ sĩ riêng của thiếu gia nhà họ Tô xảy ra xung đột.
Chính vì thế, thái độ của Trịnh Hùng đối với mấy người Trần Lâm tỏ ra vô cùng bất thiện.
“Này này, ông ăn nói cho cẩn thận một chút có được không? Ai đến đây để gây sự với các ông? Ông chủ của tôi chỉ muốn đến đây tham dự buổi đấu giá từ thiện mà thôi.
Chính là người của các ông mắt chó không nhìn được ngà voi, còn muốn để cho chúng tôi cút đi.
Hay là các ông cho rằng, ông chủ của tôi không đủ tư cách để tham gia vào buổi đấu giá hôm nay?”
Mặc dù trên người vẫn còn có thương tích, nhưng lúc này Cửu Vĩ tỏ ra vô cùng hùng hổ, hướng về phía Trịnh Hùng quát ầm lên.
Nghe thế, trong lòng của Trịnh Hùng thoáng có chút nao nao.
Nhưng quan sát mấy người Trần Lâm một hồi, hắn cũng không có nhớ ra, ở Đông Thành từ khi nào lại xuất hiện mấy nhân vật lợi hại như vậy?
Hơn nữa, toàn bộ danh sách khách mời đều là do tự tay của hắn viết ra.
Nếu như có mấy người giống như Trần Lâm, ắt hẳn là hắn phải nhận ra mới đúng.
“Xin hỏi, ông chủ của anh là ai?”
Trong lòng không quá xác định, nhưng Trịnh Hùng vẫn vô cùng cẩn thận, nhìn về phía Cửu Vĩ để hỏi thăm.
“Ông chủ của tôi là ai? Tất nhiên là chủ tịch Lâm, cũng chính là người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh của cô gái xinh đẹp này!”
Vừa nói, Cửu Vĩ vừa chỉ tay về phía Trần Lâm và Võ Hoàng Yến.
Mới đầu, nhìn thấy Trần Lâm, Trịnh Hùng cũng không cảm thấy có gì đặc thù.
Nhưng khi quay sang nhìn về phía Võ Hoàng Yến, trong ánh mắt của hắn vậy mà lóe lên một tia kinh ngạc.
Người phụ nữ này, dáng người vô cùng cân đối, bộ ng ực căng tròn, mông hơi có chút vểnh lên.
Đặc biệt, đôi chân dài đến miên mang bất định.
Nếu như đây không phải là nơi công cộng đông người, Trịnh Hùng thật sự rất muốn biết, sau lớp quần áo kia sẽ là một thân hình tuyệt mỹ đến như thế nào.
Tất nhiên, bằng vào ánh mắt sảnh sỏi của mình, Trịnh Hùng có thể khẳng định, đây không chỉ là một vị mỹ nhân hiếm có khó gặp.
Hơn nữa, trên người của đối phương còn có một cỗ khí chất hết sức đặc thù.
Mà loại khí chất này, hắn chỉ từng thấy qua ở trên một người, đó chính là bà chủ của tập đoàn Tân Thịnh Phát, Trương Mỹ Lan.
Thế nên, lúc này trên khuôn mặt của Trịnh Hùng, rất nhanh liền lộ ra một vệt nụ cười, hướng về phía Võ Hoàng Yến bước tới.
“Xin chào quý cô xinh đẹp, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trịnh Hùng, giám đốc của khách sạn Đông Thành.
Đồng thời, cũng là một trong số các cổ đông lớn của tập đoàn Tân Thịnh Phát.”
Vừa nói, Trịnh Hùng vừa đưa tay ra, hướng về phía Võ Hoàng Yến.
Thế nhưng, lúc này Võ Hoàng Yến chỉ lạnh lùng đứng khoanh tay ở trước ngực, anh mắt chưa từng dừng lại ở trên người của Trịnh Hùng một giây phút nào.
Cảm giác hơi có chút mất mặt, lúc này Trịnh Hùng chỉ có thể cười lên một tiếng xấu hổ.
Sau đó, hắn vội vàng đem tay của mình thu lại.
“Không biết, quý cô đến đây là có thiệp mời hay không? Nếu không, tôi có thể thu xếp cho cô một chỗ ngồi theo quy định.
Tất nhiên, những người không có liên quan, thì không thể nào tiến vào bên trong khách sạn.”
Trong lúc nói chuyện, dù vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trịnh Hùng thi thoảng vẫn hơi đảo qua, liếc nhìn về phía Trần Lâm cùng với Cửu Vĩ.
Thấy được động tác này của đối phương, Cửu Vĩ không khỏi tức giận, dự định lao tới, đem của Trịnh Hùng nắm lên.
Nhưng mà, bàn tay của cậu ta vừa mới vươn ra, liền thấy được một cánh tay to lớn, chặn ngang ở ngay trước mặt.
“Cậu muốn làm gì? Chúng ta đều là những người văn minh, không phải giống như đám lưu manh ở đầu đường xó chợ, cứ hở ra là dùng đến nắm đấm để nói chuyện với nhau.
Tôi nói như vậy có phải không, thưa quý cô xinh đẹp!”
Võ Hoàng Yến vẫn một lời không đáp, chỉ duy trì tư thế như vậy, đứng ở bên cạnh Trần Lâm, không hề nhúc nhích một chút nào.
Thấy thế, trong lòng của Trịnh Hùng hơi có chút nhục chí.
Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một trận âm thanh dồn dập, từ phía sau lưng của ông ta đột nhiên vang lên.
“Ông chủ, không hay rồi.
Sợi dây chuyền dùng để đấu giá hôm nay, đột nhiên lại tìm không thấy!”
“Cái gì?!”
Nghe được lời này của đối phương, sắc mặt của Trịnh Hùng không khỏi trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, ông ta giống như nghĩ đến chuyện gì, vội vàng mở điện thoại lên để kiểm tra.
Lúc này, một giọng nói hơi có phần tức giận, từ trong điện thoại vọng ra bên ngoài.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao đồ vật của tôi lại bị đánh cắp? Nhanh, mau cho người đi điều tra.
Nếu như ông không thể đem đồ vật tìm trở về, thì ngay lập tức cút xéo khỏi khách sạn cho tôi!”
Nghe được âm thanh này, sắc mặt của Trịnh Hùng càng thêm trở nên khó coi.
Trong khi đó, lông mày của Trần Lâm thì có hơi nhíu lại.
Bởi vì, anh đã nhận ra được, đây là âm thanh của người phụ nữ năm đó, đã gài bẫy khiến anh bị bỏ vào tù.
Hơn nữa, toàn bộ