Nghe Trần Lâm nói ra một câu như vậy, Cửu Vĩ hơi có chút sững sờ.
Kỳ thật, trước khi đến đây cậu ta cũng không hề biết mục đích thật sự của Trần Lâm.
Cậu ta chỉ biết là, Trần Lâm đã cho người đem đồ vật đến để nhà đấu giá Đông Thành, tiến hành đầu giá, sung vào trong quỹ từ thiện của tập đoàn Tân Thịnh Phát.
Nhưng mà, sau khi biết được chủ tịch của tập đoàn Tân Thịnh Phát lại chính là kẻ thù của Trần Lâm, trong đầu của cậu ta không khỏi cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Cửu Vĩ biết rõ, Trần Lâm tuyệt đối không phải là người lương thiện gì.
Có một số thời điểm, anh so với người của hắc bang càng thêm đáng sợ hơn gấp cả trăm nghìn lần.
Thế nên, Trần Lâm vì sao lại muốn giúp cho kẻ thù của mình gây quỹ, còn đem bảo vật quý giá như vậy đưa ra làm vật đấu giá?
Thế nhưng, lần này cũng không để cho cậu ta có được thời gian suy nghĩ bao lâu.
Lúc này, trên sân khấu Trương Mỹ Lan lần nữa thay đổi chủ đề, bắt đầu đem đồ vật ra tiến hành đấu giá.
“Kính thưa chư quý khách quý! Như chúng tôi đã thông báo từ trước, mục đích của buổi đấu giá ngày hôm nay là gây quỹ từ thiện, giúp đỡ cho các em nhỏ có bệnh tim bẩm sinh.
Đồng thời, chúng tôi còn hỗ trợ một số đồng bào ở vùng sâu vùng xa đang có hoàn cảnh khó khăn, cũng như triển khai một số dự án vì công động trên toàn quốc.
Thế nên, quỹ từ thiện Nhân Ái của chúng tôi, rất chân thành gửi lời cảm ơn đến các vị khách quý đã đến tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay.
Để đáp lại sự thịnh tình của các vị, nhà đấu giá Đông Thành của chúng tôi đặc biệt đem đến cho các vị khách quý ở đây một món vật phẩm không những mang theo giá trị tinh thần to lớn, còn là đồ vật có liên quan đến một câu chuyện truyền thuyết.
Nhất định, chư vị ở đây sẽ rất tò mò, muốn biết đây là món bảo vật gì.
Chính vì thế, để tránh cho các vị chờ đợi quá lâu, tôi xin kính mời cô Diệp Lâm Anh, người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng của chúng ta, sẽ đi lên sân khấu!”
Mặc dù giọng nói của Trương Mỹ Lan rất điềm đạm, nhưng cách dẫn chuyện của cô ta lại gây ra rất nhiều hứng thú.
Thế nên, vừa nghe Trương Mỹ Lan nói xong, ánh mắt của toàn bộ những người có mặt ở đây, đều đồ dồn về phía Diệp Lâm Anh, người dẫn chương trình xinh đẹp, vừa mới xuất hiện ở trên sân khấu cách đây không lâu.
Cho dù bản thân đã rất quen thuộc với bầu không khí ở trên sóng truyền hình, nhưng lúc này cảm nhận được ánh mắt hừng hực của nhiều người trực tiếp nhìn thẳng như vậy, trong lòng của Diệp Lâm Anh cũng có áp lực không nhỏ.
Cô cẩn thận từng li từng tí, bước lên trên sân khấu.
Ở trên tay của cô lúc này cầm theo một cái khay gỗ, phía trên là một bức tranh lụa, đã được cuộn tròn vào chung một chỗ.
Thế nên, cho dù đã vô cùng chăm chú quan sát, người ở phía dưới cũng không ai biết rõ nội dung ở trong bức tranh lụa này là gì.
Cuối cùng, sau khí hít vào một hơi để lấy lại tinh thần.
Lúc này, Diệp Lâm Anh mới chậm rãi, đem bức tranh lụa ở trong khay gỗ trải ra, hướng về phía toàn bộ quan khách đang ngồi ở phía trong đại sảnh, trưng bày ra nội dung ở bên trong.
Vừa nhìn thấy được hình ảnh trên bức tranh lụa này, có rất nhiều đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ cũng không biết rõ, nội dung ở phía trên bức tranh này là thứ gì.
Mặc dù, nét vẽ ở trên vẫn rất đẹp mắt, mô tả được cảnh non sông nước biếc vô cùng chi tiết.
Ngay cả một chút cỏ cây hoa lá, cũng được miêu tả sinh động đến chân thật.
Thế nhưng, chỉ là một bức tranh mà thôi, có gì lại thần bí giống như những lời mà Trương Mỹ Lan vừa mới nói ra?
Sự nghi ngờ này đã xuất hiện ở trong lòng của rất nhiều người.
Thậm chí, có người còn nhịn không được, dự định đứng lên, muốn cùng với Trương Mỹ Lan lên tiếng chất vấn.
Nhưng lúc này, đứng ở trên sân khấu, Diệp Lâm Anh bỗng dưng hé môi lên cười.
Nụ cười này của cô thật sự rất xinh đẹp.
Vừa rồi, còn có người đang dự định đứng lên chất vấn, tức thì cũng bị nụ cười này của cô làm cho ngây ngẩn cả người, không tự chủ được lại một lần nữa ngồi trở về vị trí chỗ ngồi của mình.
“Thưa các vị, có lẽ rất nhiều người ở đây còn không nhận ra được bức tranh này.
Thế nhưng, ắt hẳn các vị đã từng nghe nói qua một vị danh nhân, tên là Phạm Sư Mạnh là một vị học trò vô cùng nổi tiếng của nhà giáo Chu Văn An?”
Nghe hỏi đến, có rất nhiều người gật đầu, cũng có một số người chỉ giữ im lặng, không có biểu hiện ra chút thái độ nào.
Mà những người này, phần lớn đều không am hiểu lịch sử, càng không biết Phạm Sư Mạnh và Chu Văn An là ai.
Nhưng lúc này, lại có người đứng lên, nhìn về phía bức tranh ở trên tay của Diệp Lâm Anh, lên tiếng chất vấn.
“Thế nhưng, bức tranh này thì có liên quan gì đến bọn họ? Chẳng lẽ, đây là một trong những tác phẩm do hai vị học sĩ này vẽ hay sao?”
Lần này, nụ cười