Trong lúc Diệp Lâm Anh vẫn còn đang đứng ở bên ngoài hoài nghi nhân sinh.
Lúc này, đứng ở bên trong phòng giám sát, nhìn thấy được tình huống diễn ra, trong lòng của Trịnh Hùng không khỏi lo lắng, hướng về phía Trương Mỹ Lan, vẫn còn ngồi ở một bên, lạnh nhạt xem đây hết thảy, nói ra.
“Bà chủ, vậy chúng ta có còn đấu giá tiếp không?”
Nghe Trịnh Hùng hỏi đến, ánh mắt của Trương Mỹ Lan không khỏi liếc qua.
Cái nhìn này của Trương Mỹ Lan vô cùng sắc bén, để cho Trịnh Hùng có chút giật mình, cũng không đám nhìn thẳng.
Chỉ có điều, qua một lúc, sau khi nhấp vào một ngụm nước trà, Trương Mỹ Lan mới chậm rãi nói ra.
“Tiếp tục, vì sao lại không thế tiếp tục? Tôi rất muốn nhìn xem, sau đó anh ta có thật muốn đem viên cẩm thạch kia lấy ra, đưa tặng cho bọn họ hay không?”
Mặc dù lời nói của Trương Mỹ Lan rất lạnh nhạt, bên trong cũng không lộ ra bất kỳ một tia cảm tình nào.
Thế nhưng, là người đi theo bên cạnh Trương Mỹ Lan nhiều năm như vậy, Trịnh Hùng rõ ràng có thể cảm nhận được được, trong lòng của Trương Mỹ Lan lúc này nhất định là đang kiềm nén một cơn lửa giận.
Đối với thủ đoạn của người phụ nữ trẻ tuổi này, Trịnh Hùng đã từng tận mắt chứng kiến qua không phải một lần.
Thế nên, chỉ vừa nghĩ đến Trần Lâm sẽ bị Trương Mỹ Lan khiến cho thân bại danh liệt, quỳ xuống như một con chó hướng về phía cô dập đầu, trong lòng của Trịnh Hùng đã nhịn không được, hiện lên một chút hưng phấn.
Bất quá, ở trước mặt của Trương Mỹ Lan, Trịnh Hùng cũng không dám biểu hiện ra quá mức rõ ràng.
Ngược lại, ông ta vô cùng thành thật, hướng về phía micro hô lên.
“Bắt đầu đấu giá!”
Vốn đang đứng ở trên sân khấu, trong lòng có chút thất thỏm bất an, lúc này nghe được tín hiệu từ phòng thông tin truyền đến, trên khuôn mặt của Diệp Lâm Anh thoáng có một tia buông lỏng.
Ngay sau đó, cô hướng về phía nhân viên đang đứng ở trong hội trường gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đi về phía các vị khách mời, đưa cho bọn họ giấy bút và thùng phiếu, sau đó sẽ tự mình thống kê, xem ai là người may mắn đấu giá được chiếc vòng tay cẩm thạch mang số hiệu 24 này.
Ban đầu, vị trí chỗ ngồi của Trần Lâm cũng không có ai đi tới.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lưu sư phụ, thế nên nhân viên ở trong khách sạn cũng không thể không mang theo giấy bút cùng với thùng phiếu đi về phía trước mặt của bọn họ.
Lúc này, hầu hết mọi người đã tự mình lựa chọn ra con số phù hợp, bỏ vào bên trong thùng phiếu.
Thế nên, nhóm của Trần Lâm có thể xem như là nhóm cuối cùng tham gia lần đấu giá này.
Nếu là lúc trước, Lưu sư phụ nhất định sẽ rất vui vẻ, ghi ra một con số nào đó để thử xem vận may của bản thân.
Nhưng lần này, ông ta có chút do dự, đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Lâm.
“Được rồi, nếu như mọi người đều ở đây tham gia lần đấu giá này.
Như vậy đi, tôi giúp cho ông chọn lựa một con số.
Nếu như chúng ta may mắn có thể đấu giá thành công được chiếc vòng tay cẩm thạch kia, thì ông đưa nó cho tôi.
Đổi lai, tôi sẽ dùng khối cẩm thạch này, để tặng cho ông.
Ông cảm thấy thế nào?!”
Thấy ánh mắt của Lưu sư phụ nhìn đến, lúc này Trần Lâm chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói ra.
Mà nghe được lời đề nghị này của Trần Lâm, sư phụ Lưu hơi có chút giật mình, vội vàng đứng lên lắc đầu liên tục.
“Không được, tuyệt đối là không thể được! Chiếc vòng tay cẩm thạch kia mặc dù chất lượng không tệ, kỹ xảo điêu khắc cũng rất tốt.
Thế nhưng, nó làm sao có thể so sánh được với khối ngọc thạch này của cậu.
Bọn chúng, một cái là ở trên trời, một cái thì ở dưới đất, hoàn toàn không có cách nào để có thể trộn chung vào một chỗ được.
Thế nên, tôi tuyệt đối sẽ không nhận đồ vật quý giá như vậy.
Nếu như cậu muốn, chỉ cần chúng ta có thể may mắn đấu giá thành công, thì chiếc vòng tay này tôi nguyện ý tặng lại cho cậu!”
Nghe vị Lưu sư phụ nói ra những lời này, ánh mắt của mọi người đều không khỏi lộ ra mấy phần quái dị, nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá hôm nay, Diệp Lâm Anh.
Bị nhìn đến, trong lòng của Diệp Lâm Anh kỳ thật cũng tức giận không kém.
Mặc dù lời này của ông ta không phải là cố ý, nhưng rõ ràng ai cũng nghe hiểu được, ở trong mắt của vị Lưu sư phụ này chiếc vòng tay cẩm thạch ở trên tay của cô hoàn toàn không thể nào so sánh được với viên cẩm thạch mà Trần Lâm lấy ra.
Thậm chí, ông ta còn cảm thấy nó không xứng đáng để sánh cùng với khối cảm thạch đó.
Cho dù là người rất điềm tĩnh, nhưng lúc này Diệp Lâm Anh cũng có chút nhịn không được, rất muốn hướng về phía Lưu Hằng chửi ầm lên một trận.
Chỉ là, lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể nào làm như vậy được.
Thế nên, ánh mắt của cô chỉ có thể chăm chăm nhìn về phía Lưu Hằng cùng với Trần Lâm, cô muốn nhìn xem con số mà bọn họ đưa ra là bao nhiêu.
“Được rồi, đây là sự lựa chọn của tôi.
Hy vọng, lần này chúng ta sẽ là người thắng cuộc!”
Đem mảnh giấy viết tay cẩn thận gấp lại, trên khóe môi của Trần Lâm lúc này hơi có chút nhếch lên.
Đối với người khác, có thể bọn họ không biết những người còn lại lựa chọn như thế nào.
Thế nhưng, Trần Lâm lại hoàn toàn khác, anh có thể xem thấu được từng chữ số ở trong thùng phiếu.
Thậm chí, ngay khi bọn họ vừa mới viết ra những chữ số này, toàn bộ thông tin đã được gửi đến cho anh.
Thế