"Đội trưởng, anh có ở đó không?"
Vốn đang ngồi ở trong phòng để điều dưỡng, lúc này nghe được âm thanh của Võ Hoàng Yến ở bên ngoài vang lên, hai mắt của Trần Lâm nhanh chóng mở ra.
"Có việc gì?"
Không biết vì sao, vừa rồi trong lòng của anh hơi có một chút cảm giác bất an, cũng không có cách nào tập trung được tinh thần, chỉ có thể ngồi yên tĩnh xếp bằng ở trên giường ngủ.
Lúc này, nghe được tiếng của Trần Lâm đáp lại, Võ Hoàng Yến vội vàng đem cửa phòng đẩy ra.
Sau đó, trên khuôn mặt của cô mang theo một thoáng do dự, cuối cùng mới chậm rãi nói ra.
"Châu Thành xảy ra chuyện rồi!"
Vừa nghe được lời này của cô, thân hình của Trần Lâm từ trên giường ngủ nhảy bật dậy.
Đồng thời, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm về phía Võ Hoàng Yến.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hai người bọn họ đã bị bắt cóc, toàn bộ người của chúng ta đều bị gi3t chết.
Ngay cả A Báo, cậu ta cũng đã trúng độc bỏ mình, trên người có rất nhiều vết thương vô cùng nghiêm trọng."
Lúc nói ra những lời này, hai hàm răng của Võ Hoàng Yến đều nhịn không được nghiến chặt lại với nhau, ngay cả mười đầu ngón tay của cô cũng đang siết chặt.
Có thể nói, đây là một lần mà người của bọn họ tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Hơn nữa, ngay cả mục tiêu bảo vệ cũng bị bắt đi.
Đây đối với cô mà nói, tuyệt đối là một sự đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Mà lúc này, âm thanh của Trần Lâm gần như là đang gầm thét.
Anh tức giận quát lên.
"Là ai? Là ai đã làm ra việc này?"
Toàn bộ biệt thự đều bị tiếng hét lớn này của anh làm cho bừng tỉnh.
Thành phố Tân Hải giờ phút này cũng bắt đầu không ngừng chấn động.
"Điều ra hết tất cả lực lượng, tôi muốn trong vòng mười lăm phút, toàn bộ thành phố phải ở trong trạng thái giới nghiêm!"
Sau một hồi phẫn nộ gầm thét, lúc này thần sắc của Trần Lâm bỗng dưng trở nên bình tĩnh đến lạ thường.
Ngay sau đó, anh truyền xuống mệnh lệnh, để cho Võ Hoàng Yến đi ra ngoài liên lạc với đội vệ binh của thành phố.
Chỉ trong vòng chưa đến mười phút, toàn bộ các tuyến đường ra vào thành phố Tân Hải đều bị phong toàn, khắp nơi trên các cửa ngõ đều có người của vệ binh quốc gia đang canh giữ.
Lúc này, ngồi trong một chiếc xe ô tô màu trắng, hai người đàn ông một già một trẻ.
Người đàn ông lớn tuổi để râu quai nón, đang ngồi ở phía sau tay lái.
Còn người đàn ông trẻ tuổi thì đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, trong miệng vẫn còn ngậm lấy điếu thuốc.
Vẻ mặt của gã đàn ông trẻ tuổi hơi mang theo một chút buồn bực, hắn vừa phì phèo phun ra khói thuốc, vừa tức giận lẩm nhẩm nói ra.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là có chuyện gì? Làm sao toàn bộ thành phố đều bị giới nghiêm? Ngay cả lối ra cũng bị kiểm soát? Không phải là bọn họ phát hiện ra việc gì rồi đấy chứ?"
Hai người này đều là thành viên của Tinh Vũ Lâu, bọn họ đến Tân Hải lần này là để điều tra về Trần Lâm.
Nhưng cả hai đều không có nghĩ đến, bọn họ vừa mới tiến vào Tân Hải, toàn bộ thành phố đều đã bắt đầu phong tỏa.
Việc này để gã đàn ông trẻ tuổi hơi có chút buồn bực.
"Ừm? Cũng có thể là như vậy, lát nữa chúng ta nên cần thẩn một chút, tránh để cho bọn họ phát hiện ra sai lầm gì."
"Biết rồi!"
Gã đàn ông trẻ tuổi đáp lại một tiếng, sau đó cũng đem điếu thuốc vẫn còn hút giở ném mạnh ra ngoài.
Mà lúc này, một nhóm vệ bĩnh đang nhanh chóng đi tới, dừng lại ở trước cửa xe của hai người bọn họ.
Cộc cộc!
Một người vệ binh đưa tay lên gõ cửa kính xe ô tô, ra hiệu cho người ở bên trong đem cửa xe hạ xuống.
Nhìn thấy quân phục ở trên người của binh sĩ, sắc mặt của cả hai người bọn họ đều hơi thoáng biến đổi một chút.
Nhưng mà, bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Đồng thời, gã đàn ông trẻ tuổi hơi có chút khó chịu, bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
"Sếp, các anh chặn xe của chúng tôi làm gì? Bọn tôi chỉ là dân thường, cũng không vi phạm bất kỳ lệnh cấm gì?!"
Vừa nói, gã đàn ông trẻ tuổi vừa móc ra điếu thuốc, dự định mời thuốc đối phương.
Thế nhưng, vệ binh không có để ý đến, chỉ hơi liếc mắt nhìn về phía bên trong ô tô một chút.
Không có phát hiện bất cứ đồ vật khả nghi gì, vệ binh lúc này mới phất phất tay, ra hiệu cho chiếc xe ô tô của hai người bọn họ rời đi.
Lái xe đi về hướng giao lộ, lúc này ánh mắt của hai người bọn họ không khỏi nhìn nhau.
"Lão Lục, tình huống có chút không đúng nha? Đám vệ binh này muốn tìm đồ vật gì? Giống như cũng không phải là chú ý đến chúng ta?"
Nghe gã đàn ông trẻ tuổi hỏi thăm,