Nhà trong thành của dòng họ Nhung, ở một tòa nhà lớn tường đỏ, một lão giả đang tĩnh tọa ở thư phòng, trên tay hắn là một quyển thư tịch rất dày. Hắn im lặng lật xem, chỉ là nhíu mày suy nghĩ không thôi, dường như nội dung trong sách khiến hắn đau đầu vô cùng.
Bỗng nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, đối phương gõ cửa mà như muốn phá vỡ cửa mà xông vào!
Lão giả nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Ai? Vào đi.
- Vâng, lão gia.
Cửa mở, một lão nhân nhìn bộ dạng còn già hơn hắn tiến nhanh vào. Tuy rằng người này tuổi đã lớn, nhưng bước đi vững chắc có lực, không nhìn thấy chút biểu hiện già yếu.
Sau khi thấy là lão nhân này, lão giả ngồi trong thư phòng liền cười nói:
- A Tài, ngươi làm gì mà hấp tấp vậy. Ha ha, đã hơn 10 năm rồi ta chưa từng thấy ngươi gấp gáp như vậy nha.
Vị lão nhân này là một nô bộc theo hắn từ nhỏ, tuy rằng quan hệ hai bên là chủ tớ, nhưng thực tế lại chẳng khác nào anh em ruột thịt.
A Tài bước tới cạnh lão giả, nói:
- Lão gia, hôm nay ta nghe được tin tức về Dương công tử.
- Dương công tử?
Lão giả liền giật mình, theo bản năng hỏi:
- Dương công tử nào?
A Tài ấp úng một chút, bất đắc dĩ nói:
- Chính là Tam công tử bị ngài điều tới trang viên, 20 năm chưa từng bước vào gia môn!
Lão giả lập tức sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói thẳng là lão Tam có phải nhanh không. Hừ, hắn làm gì được coi là Dương công tử. Năm đó lão phu đưa hắn tới trang viên, chính là muốn hắn cảm thấy hổ thẹn mà cố gắng tu luyện. Không ngờ tới hắn lại cam chịu, nhiều năm như vậy chẳng những không cô đọng ra chân khí, ngay cả gia môn cũng không dám trở về.
Hắn đứng lên, sắc mặt giận dữ nói:
- Ngươi đề cập tới tên nghiệt súc này làm gì, chẳng lẽ hắn gây tai họa?
A Tài do dự một chút, nói:
- Dương công tử có một nhi tử, hôm nay hắn mang theo tiểu thiếu gia đi chơi chợ phiên, nhưng...
Lão giả thần sắc khẽ động, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cha con Tam thiếu gia có xung đột với cha con Nhung Dực Thiết, hơn nữa dường như kết thành thù oán sâu đậm.
Lão giả mí mắt dương lên, cả giận nói:
- Nhung Dực Thiết khá lắm, ngươi làm mưa làm gió trong gia tộc thì cũng thôi, lại dám gây chuyện lên đầu lão tử. Hừ, lão tử nhất định không bỏ qua.
Hắn quay đầu nói:
- Lão Tam sao rồi?
A Tài vội vàng nói:
- Tam công tử không làm sao, nghe nói cha con Nhung Dực Thiết chịu nhiều thiệt thòi!
- Hả?!
Trong mắt lão giả hiện lên một tia nghi hoặc, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, nếu không chịu thiệt vậy không cần để ý tới hắn nữa.
A Tài tiến lên một bước, hoãn giọng nói:
- Lão gia, dù sao Tam thiếu gia cũng là con ngài, tuy rằng hai người giận nhau, 20 năm chưa từng liên lạc, nhưng một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã mà!
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Theo ta thấy, ngài vẫn nên đón bọn họ trở về.
Lão giả than nhẹ một tiếng, nói:
- A Tài, nếu như hắn muốn trở về thì sớm đã về, nào còn đợi tới ngày hôm nay.
A Tài lắc lắc đầu, nói:
- Lão gia, ngài không biết đấy thôi, tiểu thiếu gia của Tam thiếu gia quả thực khó lường đó, hắn là một vị Tụ Linh sĩ, hơn nữa chỉ một mình hắn đánh bại hai cha con Nhung Dực Thiết và Nhung Khải Tâm.
- Cái gì? Tụ Linh sĩ...
Đôi mắt lão giả lập tức sáng ngời, nói:
- Tin tức của ngươi không sai chứ?
- Tuyệt đối không.
A Tài vỗ lồng ngực, thề:
- A Tài dùng tính mạng đảm bảo, tin tức này tuyệt đối không sai.
- Tụ Linh sĩ...
Lão giả kia rốt cục ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, trong mắt lập lòe tinh mang. Hồi lâu sau, hắn ngừng lại, hỏi:
- Họ đang ở đâu?
- Họ được Nhung Kiệt Minh an trí trong phủ rồi.
Trên mặt A Tài hiện lên thần sắc lo lắng, nói:
- Lão gia, chúng ta cần hành động nhanh, nếu giờ không liên lạc với Dương công tử, e là tương lai khúc mắc sẽ càng sâu hơn.
Lão giả trầm ngâm nghĩ hồi lâu:
- Hừ, tên Nhung Kiệt Minh này có ý đầu tư, ánh mắt không tệ. A Tài, ngươi liên lạc với Dặc Dương một chút, bảo hắn trở về gặp ta.
- Vâng, lão gia.
A Tài khom người nói:
- Mai ta sẽ đi.
***
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, Nhung Khải Hoàn mở mắt, duỗi lưng một cái.
Trong ký ức của hắn, đã rất lâu rồi hắn không lười biếng ngủ như vậy. Trong quá khứ cho dù hắn muốn lười biếng, cũng bị cha cầm roi đánh tỉnh. Chỉ có điều, trải qua hơn mười năm dậy sớm, đây đã trở thành thói quen sinh hoạt của hắn. Cho dù muốn ngủ nướng thân thể cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Chỉ có điều hôm nay hắn ngủ một mạch tới trưa, mặt trời chiếu tới đít mới dậy.
Đây là vì ngày hôm qua trải qua quá nhiều việc, khiến cho hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm thần.
Sau khi xem phù thư Phong Ấn thuật từ chỗ tộc lão, hắn và phụ thân tới quán rượu. Nhưng hai người Nhung Kiệt Minh và Nhung Dặc Đức sớm đã nghe tin tức của hai người, chủ động tới quán rượu mời hai cha con về quý phủ của Nhung Kiệt Minh nghỉ ngơi.
Có lẽ là do tâm lực tiêu hao, cũng có lẽ là sau khi sử dụng đan dược tộc lão ban cho, dược hiệu khổng lồ phát tác khiến cho hắn ngủ đến gần trưa mới dậy.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, khi Nhung Khải Hoàn tỉnh lại thì tinh lực tràn trề, sắc mặt sáng lạn.
Mà điều khiến hắn càng cảm thấy vui mừng chính là lực lượng đã sử dụng hết trong ấn đường đã khôi phục hoàn toàn.
Bất luận là năng lượng thần bí trong viên cầu hay linh lực bị hắn hút vào ấn đường để chuyển hóa thành của bản thân đều đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Lúc này nếu để cho hắn đấu lại với cha con Nhung Dực Thiết, hắn tuyệt đối không sợ hãi hay lùi bước.
Hắn dỏng tai lắng nghe, ngoài cửa vẫn yên lặng như trước.
Xa xa mặc dù có người xì xào bán tán nhưng cũng cố gắng đè thấp tiếng nói, không quấy rầy tới hai cha con họ