- Khải Hoàn, dậy đi!
Một thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai của Nhung Khải Hoàn, thân thể hắn dường như lắc lư theo tiếng gọi này.
Ý thức Nhung Khải Hoàn dần dần tỉnh lại, giống như là đang chìm dưới hồ nước sâu đột nhiên ngoi lên khiến hắn trong nháy mắt có cảm giác hoảng hốt.
Nhung Dực Dương nhìn thấy nhi tử tỉnh lại, không khỏi mà thở dài một hơi, sau đó thay đổi sắc mặt hỏi:
- Khải Hoàn, sao con lại ngủ ở chỗ này?
- Ngủ?
Nhung Khải Hoàn trừng mắt nhìn xung quanh, trong đầu của hắn nhanh chóng hiện lên tràng cảnh trước lúc hôn mê.
Hắn tuyệt đối không phải ngủ, mà là bị người ta đánh cho bất tỉnh.
- Ah!!!
Hai mắt Nhung Khải Hoàn đột nhiên trợn lên, phát ra một tiếng gào kinh thiên động địa, cực kì bi thương.
Bàn tay của Nhung Dực Dương đình trệ giữa không trung, hắn giật thót người, biểu hiện của nhi tử khiến hắn sợ hãi không ít.
- Con...Con làm sao vậy?
Nhung Khải Hoàn nhảy dựng lên, hắn đảo mắt nhìn bốn phía, từ bên trong ánh mắt có thể nhận ra sự sợ hãi vô cùng.
- Cha, người đó đâu rồi, cha có thấy không?
- Cái gì? Người nào???
Nhung Dực Dương khó hiểu hỏi lại.
- Là một lão đầu, trên mặt dính Hoàn máu...
Nhung Khải Hoàn khoa chân múa tay giải thích:
- Lão đầu này rất cổ quái, trên mặt trên người Hoàn vết máu loang lổ, hơn nữa hắn hình như còn bị chém một đao, vì thế từ ngực trở xuống....không có một cái gì hết.
Nhung Khải Hoàn càng nói càng gấp, nhưng mà khi nói đến câu cuối cùng thì không tự chủ chậm lại, thanh âm của hắn mang theo mấy phần không xác định.
Từ ngực trở xuống đã không có mà còn sống sao?
Nhung Khải Hoàn chưa tùng trải qua chuyện này, hơn nữa tuổi của hắn cũng không lớn nên chưa có nhiều kiến thức.
Cơ thịt trên mặt Nhung Dực Dương run rẩy vài cái, hắn cúi đầu nhìn mặt đất mấy lần rồi chậm rãi nói:
- Khải Hoàn, con xác định trên người lão nhân kia có chảy máu?
Nhung Khải Hoàn gật đầu như gà mổ thóc, hắn mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng mùi vị huyết tinh nồng đậm tản ra khiến hắn cảm giác vô cùng sâu sắc.
Khóe miệng Nhung Dực Dương run run vài cái, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Khải Hoàn, đều là phụ thân không tốt.
- Cái gì?
Nhung Khải Hoàn kinh ngạc mở to hai mắt, chuyện này có quan hệ gì với phụ thân?
- Hài tử, con vẫn còn nhỏ, vi phụ nghĩ đơn giản chỉ muốn con ngưng tụ chân khí, vì thế mà khiến cho con chịu áp lực quá lớn.
Nhung Dực Dương áy náy nói tiếp:
- Ôi, không thể tưởng được ngay cả ảo giác cũng xuất hiện.
Nhung Khải Hoàn há to miệng, hắn rất muốn nói cho phụ thân biết mình đã gặp một kẻ cổ quái rồi bị người đó đánh ngất.
Nhưng mà Nhung Khải Hoàn nhìn bốn phía căn bản không có một chút vết máu và lão đầu đó đâu. Vì vậy những lời này vô luận như thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
- Khải Hoàn, con theo vi phụ trở về, hảo hảo ngủ một giấc cho khỏe đã.
Nhung Dực Dương đập mạnh vào vai nhi tử mình một cái rồi nói:
- Kể từ hôm nay, không cho con luyện tập quyền thuật nữa. Hắc hắc, một nhà chúng ta ở nơi này cứ như những người bình thường là được rồi.
- Phụ thân, nhưng mà tâm nguyện của người...
Nhung Dực Dương đưa tay chặn lại, hắn cảm khái nói:
- Vi phụ đã nghĩ thông suốt, cái gì quyền thuật đại sư, cái gì Vũ Giả Vũ tông cũng không trọng yếu bằng một nhà chúng ra ở chung với nhau.
Trên mặt của hắn mang theo một tia vui mừng:
- Đáng tiếc ah, mãi tới bây giờ ta mới hiểu được đạo lý này.
Bờ môi Nhung Khải Hoàn có chút run run, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ nhiệt lưu đang bành trướng khó có thể phát tiết. Chẳng biết tại sao, nhìn bộ dáng của cha mình hiện tại, Nhung Khải Hoàn cảm giác vô cùng khổ sở, thậm chí còn muốn xúc động rơi lệ mà khóc lớn.
Chỉ là từ nhỏ hắn đã tu luyện quyền thuật, được Nhung Dực Dương dạy bảo vô số lần: đàn ông đổ máu không đổ lệ, vì thế hắn hít sâu một hơi, ngạnh sanh đè nén các loại cảm xúc này xuống.
Nhung Dực Dương mỉm cười kéo tay của con trai, phụ tử hai người sải bước quay trở về trang viên.
Trang viên này chính là một phần phòng sản (bất động sản, ý nói tài sản) của Nhung gia. Nhưng đối với Nhung gia khổng lồ mà nói đây chẳng qua là một địa phương nhỏ bé, cơ hồ không có chút chất béo gì. Rất nhiều đệ tử trực hệ không cách nào tu luyện ra chân khí thường thường sẽ bị đày đi đến điếm phô (cửa hàng) hoặc là những trang viên như thế này.
Ngoại trừ rất ít người có thể vươn lên, trọng tân quật khởi bên ngoài, tuyệt đại đa số những người này đều như bị cầm tù chung thân, từ nay về sau thoát ly gia tộc chủ lưu, ở chỗ này tự sanh tự diệt.
Nhung Dực Dương trước đây khuất nghẹn một ngụm oán khí, nhưng mà hôm nay nhi tử vì mình mà gặp ác mộng, hắn thật sự muốn buông bỏ những oán hận này.
Buổi tối, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận hưởng thụ sự yên bình.
Mẫu thân Nhung Khải Hoàn tuy rằng kinh ngạc vì sao trượng phu không hề thúc giục nhi tử tu luyện, nhưng mà tâm tư bà mẫn tuệ phát hiện cảm tình hai phụ tử dường như thân mật hơn trước nhiều.
Đối với một gia đình chủ phụ (người đàn ông làm chủ gia đình) thì mọi sinh hoạt đều đặt ở trên người trượng phu và nhi tử. Đối với nữ nhân mà nói thì còn cái gì có thể khiến bà cao hứng hơn đây?
Thời khắc ấm áp trôi qua rất nhanh.
Hiện tại đã là đêm khuya, tuy rằng Nhung Khải Hoàn rất không nỡ nhưng vẫn chào cha mẹ rồi trở lại phòng mình.
Tuy rằng, nhất mạch của gia đình đã lụn bại, nhưng mà Nhung Dực Dương dù sao cũng là đệ tử trực hệ Nhung gia, trong trang viên này vẫn có địa vị rất cao.Vì thế Nhung Khải Hoàn cũng có được một gian phòng thuộc về mình. Nằm ở trên giường, Nhung Khải Hoàn ngồi ôm gối, hắn không cách nào ngủ được.
Chỉ cần hai mắt nhắm lại là hình ảnh kinh khủng kia sẽ lập tức xuất hiện trong đầu. Bất quá hắn lúc này đã tin tưởng suy đoán của phụ thân. Chuyện đókhông thể phát sinh được, mà là do mình chịu áp lực quá lớn khiến tinh thần sụp đổ mà tạo nên ảo giác thôi.
Nhân loại mà mất đi thân thể từ ngực trở