Dịch: Kỷ Yên Nhiên- Nhóm dịch Bàn Long Chiến Đội
Biên: A Bư
"Ba, tê tê tê. . . "
Âm thanh khủng bố dị thường giống như bị a-xít sun-phu-rit ăn mòn vang lên bên tai, trong đầu Nhung Khải Hoàn một lần nữa tái hiện từng cảnh tượng.
Nhung Khải Hoàn giống như trải qua tràng cảnh kinh khủng kia một lần nữa , đặc biệt là diện mạo thê thảm của đại ca Nhung Khải Hoa vĩnh viễn khắc sâu vào kí ức của hắn.
"A!"
Nhung Khải Hoàn đột nhiên từ trên giường bật dậy, thân thể hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Khải Hoàn, cậu đã tỉnh. "
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hắn đưa mắt nhìn, rõ ràng là Nhung Tài với vẻ mặt vui mừng đang nhìn hắn.
Nhung Khải Hoàn thở hổn hển, một lúc sau, hắn mới bình tĩnh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại hỏi:
"Tài gia gia, đại ca con sao rồi?"
Nhung Tài sắc mặt ảm đạm, làm trong lòng Nhung Khải Hoàn trầm xuống.
"Đại ca hắn. . . "
Nhung Tài lắc đầu, nói:
"Chớ suy nghĩ lung tung, Khải Hoa tiểu thiếu gia vẫn còn sống, hơn nữa đã tỉnh từ ba ngày trước. "
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hoài nghi hỏi:
"Ba ngày trước?"
"Đúng vậy, cậu đã hôn mê năm ngày rồi. "
Nhung Khải Hoàn trợn mắt líu lưỡi một hồi, hắn nhìn lên người mình, đặc biệt là tay phải. Nhưng mà để hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn lại không có chút cảm giác bất thường nào, càng không có cảm giác đau đớn.
Nhưng mà hắn nhớ rõ tay trái của mình đã hoàn toàn bị bẻ gãy.
"Tài gia gia, con hôn mê lâu vậy sao?"
Hắn chần chừ một lát rồi dò hỏi.
Tuy lúc trước hắn cũng chịu một ít vết thương, nhưng xét đến cùng, thương thế không nghiêm trọng lắm. So với đại ca Nhung Khải Hoa, tối đa chỉ xem như nỗi đau da thịt thôi. Vì thế, khi biết mình hôn mê lâu như vậy, hắn không khỏi run sợ.
Giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, Nhung Tài than nhẹ:
"Chúng ta đã chuẩn đoán qua, tình huống cơ thể cậu có chút quái dị. Xem vết thương bên ngoài thân thể cậu, giống như khi tiềm năng bị kích phát, tiêu hao quá độ. Nhưng mà, bên trong cơ thể chân khí linh lực rất viên mãn, không có dấu hiệu suy yếu nào. Ai. . . "
Hắn thở dài một hơi, cười nói:
"Tuy chúng ta không tra ra nguyên nhân, nhưng chỉ cậu cần bình yên tỉnh lại thì chúng ta đã rất hài lòng rồi. "
Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, một lần nữa hỏi:
"Tài gia gia, đại ca con hiện tại như thế nào?"
Nhung Tài do dự nửa ngày, nói:
" Thương thế của đại ca cậu đã khống chế được rồi, tính mạng dĩ nhiên không đáng lo, nhưng. . . "
Trái tim Nhung Khải Hoàn lập tức đập nhanh hơn rất nhiều, hắn đè lên chăn nói:
"Con muốn gặp đại ca. "
"Chờ một chút. "
Nhung Tài chìa nhẹ tay ngăn không cho Nhung Khải Hoàn động đậy:
"Hiện tại tâm tình đại ca cậu không tốt, không muốn gặp ai. Lão nô biết cậu quan tâm đến hắn, nhưng vẫn nên để hắn yên tĩnh một hồi thì tốt hơn. "
Nhung Khải Hoàn ngây người nửa ngày, trong đầu lại nhớ đến những hình ảnh đáng sợ kia.
Hắn run giọng nói:
"Tài gia gia, có phải khuôn mặt đại ca. . . "
Nhung Tài thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Đáng tiếc, một tiểu tử xuất chúng a. "
Hai nắm đấm Nhung Khải Hoàn lại nắm chặt lần nữa, trong lòng hắn hận Lâm Hối thấu xương, nếu như thằng này còn sống. . hắn nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ tên này đến chết.
Nhung Tài vỗ vai Nhung Khải Hoàn nói:
"Huynh đệ các cậu rất quan tâm lẫn nhau a, ha ha, Khải Hoàn thiếu gia vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cũng là hỏi thăm tình huống của cậu đấy. "
Thân thể Nhung Khải Hoàn lập tức cứng ngắc, hắn cảm thấy chóp mũi nóng lên, dường như có đồ vật gì đó từ nơi này chảy vào trong lòng, làm cho hắn cực kì ấm áp. Không chỉ như thế, trong lúc vô tình, khóe mắt của hắn càng trở nên ướt át, một cảm giác mãnh liệt đang được ấp ủ trong lòng.
Bỗng nhiên, một tiếng bước chân quen thuộc truyền vào.
Nhung Dực Dương sắc mặt âm trầm đi tới, hắn nhìn Nhung Khải Hoàn tỉnh lại rồi khẽ giật mình, sau đó giận tím mặt, nói:
"Ngươi, tên súc sinh này. . . "
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
"Cha?"
Nhung Dực Dương nổi trận lôi đình quát:
"Đừng gọi ta là cha, đồ nghiệp chướng nhà ngươi, chính mình rời nhà trốn đi thì thôi, lại còn liên lụy đại ca ngươi bị thương nặng như vậy. Ngươi, ngươi làm cho hắn cả đời này làm sao ra ngoài gặp người a. "
Cơ bắp trên mặt Nhung Khải Hoàn run rẩy vài cái, trong lòng càng thêm đau đớn.
Dứt lời, ánh mắt quét qua căn phòng, một tay Nhung Dực Dương nắm lấy cái ghế, hung hăng nhằm Nhung Khải Hoàn đập tới, luôn miệng nói:
"Hôm nay ta đánh chết đồ nghịch tử nhà ngươi. "
Trong lòng Nhung Khải Hoàn đau xót, hắn không có ý định né tránh.
Có lẽ, bị cái ghế này đập trúng có thể làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra, Nhung Tài đưa một tay ra, linh hoạt giật chiếc ghế vào trong tay, hắn thở dài, nói:
"Tam thiếu gia, ngài chớ nên kích động. "
Nhung Dực Dương hung hăng dậm chân, nói:
"Tài thúc, thúc đừng cản ta. Ai, Khải Hoa là con trưởng đại ca, ngươi, ngươi để ta làm sao ăn nói với đại ca đây. "
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
"Tài gia gia, con muốn gặp đại ca. "
Hắn nói một cách chém đinh chặt sắt, không hề mang ý thương lượng.
Nhung Tài cùng Nhung Dực Dương đều bị ngữ khí của hắn làm hoảng sợ, trong lúc bất ngờ, khí thế Nhung Khải Hoàn lại đè ép bọn hắn.
Nhung Tài nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài:
"Thôi được, Khải Hoàn thiếu gia, mời theo lão nô. "
Lão quay người, chậm rãi bước đi.
Nhung Khải Hoàn đứng lên, theo sát phía sau. Tuy hắn nằm trên giường suốt năm ngày, nhưng bởi chân khí linh lực không tổn hại, vì thế chân tay cũng không vô lực, cũng không có cảm giác suy yếu, thậm chí còn không thấy đói.
Thế nhưng lúc này hắn không hề chú ý chuyện đó, điều duy nhất làm hắn quan tâm là thương thế đại ca hắn.
Ra khỏi phòng, đi về hậu viện, Nhung Khải Hoàn mới phát hiện, vẫn là cái sân rộng như cũ. Nhưng do đã qua xử lý nên không thấy dấu vết của cuộc đại chiến. Hơn nữa trong sân