Diệp Kiến Hạo hài lòng gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
Kỳ thật, không gian giới chỉ này mặc dù chỉ là cấp thấp nhất, thậm chí không được xếp hạng vật phẩm không gian. Nhưng giá trị của nó không phải chuyện đùa. Hầu như chính là đồ vật giá trị nhất trên người y.
Đem cho vật ấy, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy hết sức đau lòng.
Nhưng bất luận trong lòng y nghĩ như thế nào, trên mặt lại thủy chung bất động thanh sắc.
Cười hắc hắc, Diệp Kiến Hạo nói:
- Huynh đệ, vi huynh có một lời khuyên.
Y thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói:
-Ngày sau nếu như ngươi gặp Tà Tu Linh Giả, nhất định phải cẩn trọng để ý, không thể khinh thường.
Nhung Khải Hoàn liền giật mình, nói:
- Cái gì là Tà Tu Linh Giả?
Diệp Kiến Hạo lúc này đã biết rõ, tiểu tử này không có sư phụ chỉ điểm, cho nên đối với nghi vấn này cũng không hoài nghi.
- Linh Giả bình thường chú ý tiến hành theo chất lượng. Lúc tu luyện một bước một dấu chân. Nhưng Tà Tu Linh Giả thì lại khác. Bọn hắn lúc tu luyện thường chính là không từ thủ đoạn, nghĩ hết thảy mọi biện pháp đề cao lực chiến đấu của mình.
Diệp Kiến Hạo thần sắc ngưng trọng, nói:
- Linh Giả mà ngươi gặp phải trước kia chính là một vị Tà Tu Linh Giả tinh thông độc thuật .
Nhung Khải Hoàn hồi tưởng lúc cùng Lâm Hối giao thủ, dần dần có chút hiểu ra.
Chú thuật người này phóng thích, hắn là mới nghe lần đầu. Hơn nữa những thứ chú thuật này cùng chú thuật ngũ hành bình thường chênh lệch thật lớn. Căn bản chính là hai loại hệ thống khác nhau.
Nhưng, không thể phủ nhận chính là, người này phóng thích chú thuật uy năng thật lớn. Con cự mãng màu đen và màu xanh lá cây đều có sức chiến đấu rất mạnh.
Nếu như hắn không phải đột nhiên bộc phát, có được sức mạnh không thể nghi ngờ, như vậy trận chiến này hậu quả chỉ sợ là không chịu nổi.
Diệp Kiến Hạo một lần nữa dặn dò, lúc này mới tiễn Nhung Khải Hoàn ra về.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên trẻ tuổi biến mất trong tầm mắt, trong lòng của y yên lặng suy nghĩ.
Ta đã đem tất cả tiền vốn đặt lên trên người của ngươi. Hảo huynh đệ, ngàn vạn lần đừng làm cho lão ca thất vọng ....
Y mặc dù là một vị võ giả, nhưng thực chất bên trong lại càng giống một người có tiềm chất làm ăn. Một khi phát hiện tuyệt thế của quý, y sẽ không tiếc cái giá phải trả đem tất cả của cải của mình đặt vào trong đó. . .
Ngày thứ mười, Nhung Khải Hoàn lại lần nữa từ trong phòng đi ra.
Mấy ngày nay, mặc dù hắn ở trong phòng, nhưng không có thư giãn chút nào.
Ngoại trừ tu luyện linh lực, hắn đem toàn bộ tinh lực tập trung vào việc chế luyện phù lục.
Dưới sự nỗ lực điên cuồng không biết mệt mỏi của hắn, đến thứ mười, lúc mặt trời mọc, trong tay của hắn đã có hơn một nghìn trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ cấp một hạng nhất.
Bên ngoài gian phòng, Nhung Tài, Nhung Dực Hà, Nhung Dực Dương và Nhung Khải Hoa cũng đã chờ từ lâu.
Khi thấy mọi người, Nhung Khải Hoàn có chút xấu hổ, cười nói:
- Lại để ọi người chờ lâu. Thực xin lỗi.
- Hừ, để cho nhiều người như vậy chờ ngươi, cái giá của ngươi ngược lại càng lúc càng lớn.
Nhung Dực Dương bất mãn nói.
Nhung Dực Hà nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Tam đệ, đệ không phải Linh Giả, đối với Linh Giả tu hành dốt đặc cán mai, không cần lên tiếng.
Nhung Dực Dương dở khóc dở cười nói:
- Đại ca, huynh lại bao che cho tên tiểu tử này. Cái đuôi của nó muốn vểnh lên trời rồi kìa.
Nhung Khải Hoàn liền vội vàng tiến lên một bước, lấy ra bốn cái hộp nhỏ đã sớm chuẩn bị tốt phân biệt đưa tới, nói:
- Tài gia gia, đại bá, phụ thân, đại ca, đây là một ít lễ vật mà con làm trong những ngày qua. Các người hãy nhận lấy.
Tất cả mọi người khẽ giật mình, liếc mắt nhìn nhau, mở cái hộp trong tay ra.
Mặc dù đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi thấy vật phẩm trong hộp, sắc mặt của bọn họ vẫn có chút biến hóa.
Bởi vì bên trong cái hộp chính là mười trương phù lục.
Không hỏi cũng biết, đây nhất định là mười phù lục Linh Thể Đấu Sĩ.
Nhung Dực Hà trầm giọng nói:
- Khải Hoàn, ngươi so với chúng ta càng cần những thứ phù lục này. Cho nên. .
Nhung Khải Hoàn vội vàng nói:
- Đại bá, trong tay của con còn nữa...
Hắn dừng lại một chút, rồi hung hăng nói:
- Nếu như lần trước gặp Lâm Hối, trong tay của con có chừng trăm trương phù lục Linh Thể Đấu Sĩ, tuyệt đối có thể giết chết gã một cách đơn giản.
Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng.
Chừng trăm cái phù lục? Phần khẩu khí này cũng quá lớn.
Mặc dù bọn họ biết, tiểu tử này có thể chế luyện phù lục, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, hắn ở phương diện này có thiên phú cường đại cỡ nào.
Nhung Tài chậm rãi thu cái hộp vào, nói:
- Mà thôi, đây là tâm ý của tiểu thiếu gia, mọi người cứ nhận lấy.
Bình thường phù lục Linh Thể Đấu Sĩ đối với Võ Sư cường đại Nhung Tài và Nhung Dực Hà mà nói, đã không còn tác dụng quá lớn. Nhưng, bọn họ cũng coi trọng thân nhân của mình. Thứ này cho hậu bối dùng để phòng thân, không thể nghi ngờ là lễ vật tốt nhất.
Nhung Khải Hoàn lúc này mới tươi cười rạng rỡ, nói:
- Tài gia gia, trước khi trở về, con muốn đến trang viên một chuyến, có được không?
Nhung Tài hai mắt có chút nhíu lại, nói:
- Được, sẽ theo ý của con.
Nhung Khải Hoàn vui mừng, tươi cười rạng rỡ.
Nhung Tài, Nhung Dực Hà và Nhung Khải Hoa ba người nhìn nhau, đều thầm nghĩ, hẳn là bên trong tòa trang viên kia có chỗ nào thần kỳ, mới khiến cho Khải Hoàn nhớ thương không bỏ xuống được.
Nhung Dực Dương tự nhiên sẽ không đa tâm, thấp giọng nói thầm, tựa hồ oán trách mọi người đối với nhi tử ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng, mắt nhìn cái hộp nhỏ trong tay, cùng với mười trương phù lục nhìn qua làm cho người trông mà thèm, ông ta lập tức đem oán trách trong nội tâm ép xuống.
Không thể không thừa nhận, sau khi lấy ra phần lễ vật này, cách nói chuyện của Nhung Khải Hoàn