Nam tử này có khuôn mặt rất anh tuấn, tay áo bồng bềnh, trong nháy mắt di chuyển đều có một cỗ khí chất thoát trần làm cho người ta rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.
Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, nam tử trung niên đưa Nhung Khải Toàn tới lập tức im lặng lui xuống.
- Ha ha, ngươi tên Nhung Khải Toàn đúng không?
- Vâng.
Nhung Khải Toàn thấp thỏm bất an đáp.
Nam tử kia nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
- Không cần khẩn trương, ta là Nhung Dực Diệu Linh Sư trực nhật linh đường tháng này, ngươi có thể gọi ta là Diệu thúc hoặc sư thúc.
Nhung Khải Toàn vội vàng nói:
- Tiểu chất bái kiến Diệu thúc.
Nhung Dực Diệu thoả mãn gật đầu một cái:
- Nghe nói ngươi ở trong Thí Kim đường kiểm tra được thiên phú Linh giả, rất tốt, Nhung gia chúng ta tuy rằng võ giả không ít, nhưng mà số lượng Linh giả thì không nhiều lắm. Linh đường to như vậy cho dù đã chào mời những Linh giả khác tới cũng không tới ba mươi người.
Nhung Khải Toàn kinh ngạc trợn tròn mắt, thời điểm hắn đi tới tận mắt thấy diện tích của linh đường này, quả thực có thể dùng từ thành trong thành để hình dung.
Nơi này có chứa một vạn người cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, người này lại nói Linh giả nơi đây không tới ba mươi người. Cho dù là tính cả nô bộc và người trong tộc thì cũng chỉ có một nhúm người sống ở nơi lớn thế này cũng quá xa xỉ rồi.
Nhung Dực Diệu mỉm cười:
- Ngươi đi theo ta, để cho ta xem tư chất Linh giả của ngươi như thế nào.
Hắn dứt lời rồi xoay người rời đi, Nhung Khải Toàn không dám lãnh đạm cũng nhắm mắt theo người này.
Không lâu sau, hai người đi tới một cái sân rộng vài mẫu, bên trong trồng một ít dã thảo (cỏ dại) thông thường.
Nhung Dặc Diệu dừng bước nói:
- Khải Toàn, ngươi có thể phát hiện điều khác biệt giữa nơi đây và ngoại giới không?
Nhung Khải Toàn sững sờ, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, lắc đầu nói:
- Diệu thúc, tiểu chất không có phát hiện cái gì bất đồng ah.
Lông mày Nhung Dặc Diệu hơi nhăn lại, trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã che dấu:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cường độ linh lực tại đây nồng đậm hơn ngoại giới một chút, vì thế nó thập phần thích hợp kiểm tra đo lường tư chất linh lực.
Hắn nói hơi chậm lại:
- Hiện tại ngươi tại ổn định lại tâm thần, cảm ứng cảnh vật chung quanh, nhìn xem có thể đem linh lực hấp dẫn đến thân thể của mình không?
Nhung Khải Toàn gãi đầu nghi hoặc hỏi lại:
- Diệu thúc, ta phải làm như thế nào mới có thể hấp dẫn linh lực đến quanh người?
Nhung Dặc Diệu nhịn không được cười nói:
- Rất đơn giản, ngươi làm giống như ta là được.
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, nhưng quanh người thì đột ngột phát sáng, bạch sắc quang mang quay xung quanh giống như vô số đom đóm bay lượn.
Thần sắc Nhung Khải Toàn khẽ thay đổi, tràng cảnh này giống như làm ảo thuật vậy, nếu là rơi vào trong mắt người bình thường thì sẽ chỉ cảm thấy cao thâm mạt trắc. Nhưng mà Nhung Khải Toàn cảm ứng được huyền ảo rất đơn giản trong đó.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có quan hệ với năng lượng thần bí trong ấn đường, vì thế Nhung Khải Toàn phát hiện quanh người Nhung Dặc Diệu một loại năng lượng thần kỳ. Cỗ năng lượng này phóng thích ra lực lượng kỳ dị đem một thứ gì đó đến từ bốn phía xung quanh hấp dẫn tới. Những thứ này một khi vây xung quanh hắn sẽ phát ra bạch sắc quang mang, hơn nữa còn chiếu sáng chung quanh.
Nhung Dặc Diệu mỉm cười nói:
- Chính là như vậy, ngươi thử một lần đi.
Lúc nói câu này, chính hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Người được phát hiện tư chất Linh giả lần đầu tiên sẽ có lực lượng tinh thần, nhưng mà chúng chưa trải qua rèn luyện với linh lực tự nhiên của ngoại giới nên không thể có khả năng phù hợp quá lớn.
Vì thế, chỉ cần Nhung Khải Toàn có thể hấp dẫn được một tia linh lực tới bên cạnh thì hắn đã tán thành tư chất của tiểu gia hỏa này rồi.
Nhung Khải Toàn gật mạnh một cái, hắn hít một hơi thật sâu.
Qua hai lần khảo thí, những gì đã chứng kiến trên đường, hắn đã minh bạch, lúc này đây khảo thí đối với mình rất quan trọng tuyệt đối không thể sơ sảy, chủ quan.
Tâm niệm vừa động, khí lưu bên trong ấn đường lập tức bành trướng mãnh liệt.
Một tia khí lưu từ ấn đường của hắn hướng ra phía ngoài, trong mấy ngày này, Nhung Khải Toàn có thể sai sử vận dụng chúng như là tay chân của mình.
Lúc này trong lòng Nhung Khải Toàn yên lặng lẩm bẩm hấp dẫn những lực lượng kia.
Phảng phất là đã nhận được mệnh lệnh của hắn, những luồng khí lưu lập tức khởi động. Sau một khắc thiên địa linh lực bên trong hư không lập tức ùn ùn kéo tới giống như thủy triều về phía Nhung Khải Toàn. Trong nháy mắt xung quanh thân hắn đã tạo nên một cái vòng xoáy nhỏ.
Vô số quang điểm sáng lên trên người Nhung Khải Toàn, những điểm sáng này tụ tập cùng một chỗ dường như là biến thành một cái bóng đèn cực đại phóng thích ra ánh sáng chói mắt.
Mí mắt Nhung Khải Toàn nhảy lên vài cái, tuy rằng hắn phóng thích lực lượng của khí lưu qua ấn đường thậm chí còn sử dụng thứ này tạo ra được một sinh vật hình người.
Nhưng mà cỗ năng lượng này lần đầu tiên được tiếp xúc với linh lực tự nhiên ngoại giới. Khi chúng đột nhiên vọt tới quanh người Nhung Khải Toàn, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, hắn hú lên quái dị, lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu, hơn nữa hạ mệnh lệnh cho khi lưu bài xích linh lực xung quanh.
Nhưng đáng tiếc chính là phản ứng của hắn vẫn chậm một nhịp, trong một phút trì hoãn ngắn ngủi này, đại lượng bạch quang đã tiến nhập vào trong cơ thể hắn hay chính xác hơn là tiến vào trong ấn đường của hắn trong tích tắc.
Đây không phải chuyện đùa, Nhung Khải Toàn suýt nữa bị dọa tới hồn phi phách tán.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện gặp mãnh hổ ở sau núi, lá gan của Nhung Khải Toàn to hơn tuổi của hắn rất nhiều.
Trong giây lát, hắn đã trấn định lại.
Ý niệm thăm dò vào ấn đường, nơi đó vẫn tồn tại một đoàn khí lưu, nhưng mà Nhung Khải Toàn biết rõ, nó không phải là khí lưu cũ trong ấn đường trước đó nữa.
Có vẻ như chúng là thiên địa linh lực vừa mới bị hấp vào thể nội biến thành, mà nguyên bản khí lưu nơi này đã