Chú ý, chú ý, ba tháng sau đệ tử tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn Liễu Thanh Vũ xếp hạng thứ 19 trên Ngoại Môn bảng, ba tháng sau mọi người nhớ tới Sinh Tử đài xem…”
“Đệ tử tạp dịch khiêu chiến cường giả trên Ngoại Môn bảng? Đầu ngươi bị cửa… Ngươi đừng nói là đệ tử tạp dịch khiêu chiến vượt cấp giết Đoàn Quân kia nhé?”
“Tất nhiên là hắn rồi, trừ hắn ra còn có đệ tử tạp dịch nào trâu bò như vậy sao?”
“Đệ tử tạp dịch kia thật cmn trâu bò, đầu tiên là khiêu chiến đệ tử ngoại môn, bây giờ lại khiêu chiến cường giả trên Ngoại Môn bảng, tuy rằng đây là hắn đang tìm chết nhưng can đảm này cũng khiến người ta không phục không được!”
…
Không tới một hồi, chuyện Dương Diệp khiêu chiến đệ tử ngoại môn truyền khắp ngoại môn, thậm chí một số cường giả trên Ngoại Môn bảng tu luyện trên Thất Luyện phong cũng biết.
“Lục phẩm huyền giả khiêu chiến Tiên Thiên cảnh? Thật sự không biết sợ là gì!” Một cường giả trên Ngoại Môn bảng nghe được tin Dương Diệp khiêu chiến Liễu Thanh Vũ nói.
“Mặc dù Liễu Thanh Vũ không có gì đặc biệt, nhưng cũng không phải một Lục phẩm huyền giả Phàm Nhân cảnh có thể khiêu chiến được, đã lâu không có rời khỏi Thất Luyện phong, bây giờ đệ tử tạp dịch ở ngoại môn ngông cuồng như vậy sao?”
“Lục phẩm huyền giả khiêu chiến Tiên Thiên cảnh, có ý tứ…”
Bất kể là Ngoại Môn phong hay là Thất Luyện phong, lúc này đều đang dồn hết về chuyện Dương Diệp khiêu chiến Tiên Thiên cảnh. Giờ khắc này danh tiếng của Dương Diệp thật sự truyền khắp toàn bộ ngoại môn.
Thanh Phong cốc.
Sau khi đi tới Thanh Phong cốc, Dương Diệp lấy ra Hoàng giai thượng phẩm kiếm kỹ: Phân Linh kiếm pháp mà trưởng lão đưa cho, xem kỹ nó. Bây giờ hắn cần tăng thực lực lên gấp.
“Phân Linh kiếm pháp, Hoàng giai cao cấp, do tiền bối Kiếm tông sáng chế, có mười tầng, mỗi một tầng có thể phát một đạo kiếm khí, luyện đến đại thành có thể phân thành mười đạo kiếm khí, mười đạo kiếm khí phát ra cùng một lúc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”
Thấy giới thiệu về Phân Linh kiếm pháp, Dương Diệp âm thầm cảm thấy may mắn, lúc trước quyết chiến Sinh Tử đài với Đoàn Quân may mà đối phương mới học được nhất trọng, nếu gã học được thêm mấy trọng thì hắn đã có thể gặp nguy hiểm rồi.
Tiếp tục nhìn xuống, sắc mặt Dương Diệp càng lúc càng ngưng trọng, Phân Linh kiếm pháp rất mạnh, thậm chí có thể nói có chút kinh khủng, nếu như trực tiếp phát ra mười đạo kiếm khí thì cũng chưa có gì, thế nhưng Phân Linh kiếm pháp có thể “phân linh”, cũng chính là có thể khiến cho kiếm khí công kích ở các phương vị khác nhau. Thay đổi phương hướng chuyển động của kiếm khí.
Nghĩ đến mười đạo kiếm khí công kích địch nhân đủ mọi phương vị, Dương Diệp không khỏi có chút kích động, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì muốn thay đổi phương hướng chuyển động của kiếm khí thì cực kỳ khó khăn, cần đạt được trình độ khống chế huyền khí cực kỳ kinh người, loại trình độ này cho dù là một số trưởng lão ngoại môn cũng chưa đạt tới được.
Hít sâu một hơi, Dương Diệp cất quyển trục đi, cầm trường kiếm dựa theo phương thức chuyển động của Phân Linh kiếm pháp từ từ tập luyện.
Bất kể là vì muội muội và mẫu thân, hay là vì chính hắn, hắn cũng sẽ không lùi bước. Bởi vì tại thế giới lấy thực vi tôn này, không có thực lực thì lời nói không có trọng lượng, không có tôn nghiêm, giống như trước đó, thực lực của Liễu Thanh Vũ cao hơn hắn, có thể tùy ý ra tay giết hắn mà không cần quan tâm quy tắc gì cả.
Trên đời này, chỉ có thực lực mới là vương đạo, trước kia ở An Nam thành hắn cũng hiểu đạo lý này, thế nhưng sau khi đi tới Kiếm tông thì hắn mới hiểu được rõ hơn nữa.
Vài ngày kế tiếp, trừ ra ngoài ăn cơm ở phòng ăn, còn lại mỗi ngày Dương Diệp đều khổ luyện trong Thanh Phong cốc, ngay cả khi ngủ cũng ngủ tại Thanh Phong cốc luôn. Có Hộ Mạch đan trưởng lão ngoại môn đưa cùng Năng Lượng thạch Bảo nhi tặng, hắn hoàn toàn có thể tu luyện mà không phải lo lắng gì.
“Xuy xuy…”
Dương Diệp đứng trên cự thạch, huyền thiết kiếm trong tay không ngừng vung lên, nếu có người đang ở đây nhất định sẽ thất kinh, bởi vì mỗi khi Dương Diệp vung huyền thiết kiếm không chỉ vang lên tiếng xé gió vang dội mà còn kèm theo mấy đạo kiếm ảnh nữa!
Tiếng xé gió vang dội, vậy chứng tỏ lực lượng phải lớn như thế nào? Kiếm ảnh kèm theo, vậy tốc độ phải nhanh như thế nào mới hiện ra kiếm ảnh?
Múa xong bộ kiếm pháp cơ bản, Dương Diệp chỉ trường kiếm xuống đất, hai mắt khép hờ, trên mặt không chút lo nghĩ, xếp bằng nhập định như cao tăng vậy.
Khuôn mặt Dương Diệp hơi gầy ốm, ngũ quan thanh tú, phía trên là một mái tóc đen phiêu dật, mặc dù không thể nói là mỹ nam tử nhưng cũng không phải xin lỗi người nhìn.
Lúc này Dương Diệp đang cố gắng khống chế huyền khí màu vàng nhạt ít ỏi trong cơ thể, đưa nó từ trong đan điền dẫn đến trên huyền thiết kiếm trong tay, thế nhưng những tia huyền khí trong cơ thể hắn giống như đứa trẻ không chịu nghe lời, cho dù Dương Diệp thôi động thế nào nó cũng không chịu di chuyển theo lộ tuyến vận hành Phân Linh kiếm pháp.
Lại qua vài phút, lúc này trên trán Dương Diệp chậm rãi chảy xuống từng giọt mồ hôi hột, chảy qua làn mi, rồi chảy qua hai mắt đang nhắm chặt, cuối cùng chảy xuống bờ môi.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng rung lên xào xạc, vài chiếc lá vàng chậm rãi từ trên không rơi xuống, mà thiếu niên trên cự thạch vẫn ngồi thẳng như trước, như một bức tượng điêu khắc.
Qua khoảng nửa canh giờ, bỗng nhiên huyền thiết kiếm trong tay Dương Diệp thoáng hiện lên ánh kim nhàn nhạt, hơi run rẩy như thể đang sống vậy.
Sau một lúc yên lặng, Dương Diệp mở nhanh hai mắt ra, trong mắt bắn ra từng trận hàn quang, Dương Diệp nắm lấy huyền thiết kiếm trong tay đi tới một cây đại thụ phía xa chém một nhát.
“Phân Linh kiếm pháp!”
Trong lòng thấp giọng nói một câu, bất ngờ một đạo kiếm khí màu
vàng nhạt từ đỉnh huyền thiết kiếm lóe ra, “xoẹt” một tiếng, cây đại thụ trước mặt Dương Diệp cần mấy người ôm mới hết bị chém đứt, chỗ bị chém trơn mịn như gương. “Rầm” một tiếng, tán cây đổ xuống đất, bụi văng tung tóe.
Dương Diệp nhìn tán cây đổ trên đất, trên khuôn mặt còn vẻ non nớt không giấu nổi kích động, trải qua suốt sáu ngày đêm ra sức tập luyện, hắn không chỉ đề cao kiếm pháp cơ bản mà ngay cả Phân Linh kiếm pháp cũng luyện đến đệ nhất trọng rồi, điều này làm cho hắn sao không kích động chứ?
Đột nhiên một cảm giác trống rỗng từ trong người Dương Diệp tràn ra, đó là do huyền khí bị khô kiệt.
“Xem ra sau này trừ phi gặp phải tình huống quan trọng, nếu không thì không thể tùy tiện dùng Phân Linh kiếm pháp được!” Nhìn huyền thiết kiếm trong tay,
Dương Diệp không khỏi cười khổ, Phân Linh kiếm pháp mạnh thì mạnh thật, nhưng tiêu hao huyền khí cũng quá kinh khủng, như hắn bây giờ chỉ phát ra một đạo kiếm khí thì đã khô kiệt hết huyền khí trong người rồi.
Dương Diệp lấy ra một viên Năng Lượng thạch hấp thu nó, huyền khí trong đó ào ạt tiến vào cơ thể, trong nháy mắt liền bị vòng xoáy nhỏ thần bí kia hấp thu. Đột nhiên Dương Diệp nhíu mày, bởi vì vòng xoáy nhỏ kia lại không chia huyền khí màu vàng nhạt ra, trước kia đều có mà?
Lại có vấn đề rồi sao?
Nghĩ thế Dương Diệp không khỏi có chút sợ hãi, tinh thần chìm vào trong cơ thể, nhưng mà lần này hắn lại không vào được trong vòng xoáy nhỏ nữa, trước kia hắn có thể dùng tinh thần lực xem xét bên trong vòng xoáy, thế nhưng bây giờ bên ngoài vòng xoáy nhỏ dường như có thứ gì ngăn hắn lại làm cho hắn không thấy được tình hình bên trong nó nữa.
Thấy như vậy, cảm giác sợ hãi từ trong lòng Dương Diệp hoàn toàn tràn ra, hắn vội vã lấy ra hơn mười viên Năng Lượng thạch hấp thu tiếp, nhưng mà vẫn cứ như trước vậy, huyền khí trong nháy mắt bị vòng xoáy nhỏ hấp thu nhưng năng lượng màu vàng nhạt vẫn không có chảy ra.
“Đại ca, ngươi lại giở trò gì nữa đây?” Nhìn thấy vòng xoáy nhỏ chỉ lấy không cho, sắc mặt của Dương Diệp có chút khó coi, lẽ nào vòng xoáy nhỏ này lại muốn về lại như trước kia?
Dương Diệp nhanh chóng phủ định suy nghĩ này của mình, hắn và vòng xoáy nhỏ là một, nếu hắn không hấp thu được huyền khí thì vòng xoáy nhỏ này cũng không có huyền khí để mà hấp thu, hai người bọn họ có thể nói là sướng thì cùng sướng mà khổ thì cùng khổ, hắn không tin vòng xoáy nhỏ này lại làm chuyện mổ gà lấy trứng.
Yên lặng một hồi, Dương Diệp lại lấy ra Nặng Lượng thạch hấp thu vào, hắn muốn nhìn xem vòng xoáy nhỏ này làm cái trò gì.
Một khắc đồng hồ trôi qua, 200 viên Năng Lượng thạch chưa có gì, vòng xoáy nhỏ vẫn tiếp tục hấp thu.
Nửa canh giờ trôi qua, 800 viên Năng Lượng thạch chưa có gì, vòng xoáy nhỏ vẫn cứ hấp thu như cũ, hơn nữa tốc độ hấp thu còn nhanh hơn.
Cứ như vậy qua ba canh giờ, vòng xoáy nhỏ vẫn cứ hấp thu, không chịu dừng lại và không có dấu hiệu cung cấp huyền khí màu vàng nhạt cho hắn, mà Dương Diệp lại giống như muốn đấu tới cùng với vòng xoáy nhỏ, từng viên Năng Lượng thạch không ngừng được mang ra, qua mấy canh giờ này đã bị hấp thu hết mấy nghìn viên rồi.
Nhìn Năng Lượng thạch biến mất, trong lòng Dương Diệp cũng có chút đau lòng, may mà Bảo Nhi cho hắn tầm trăm ngàn viên, không thì đánh chết hắn cũng không cho vòng xoáy nhỏ hấp thu nhiều như vậy.
Tiếp tục kéo dài như vậy, Dương Diệp ngồi từ sáng sớm đến khi trời tối, từng viên Năng Lượng thạch cứ biến mất không thấy nữa, nhưng mà vòng xoáy nhỏ cứ như một cái động không đáy, hơn vạn viên Năng Lượng thạch vẫn chưa thỏa mãn được nó.
Nháy mắt Dương Diệp lại ngồi từ tối đến sáng mai, một ngày một đêm, hai vạn viên Năng Lượng thạch không thấy nữa.
Nhìn những Năng Lượng thạch kia từng chút từng chút biến mất, Dương Diệp nhiều lần muốn dừng lại, thế nhưng hắn không thể, hắn phải hiểu rõ cái vòng xoáy nhỏ này, nếu không đừng nói ba tháng sau quyết đấu Sinh Tử đài với Liễu Thanh Vũ, mà chính là hơn hai mươi ngày sau khảo hạch đệ tử ngoại môn hắn sẽ phải bị loại.
Đảo mắt, ba ngày trôi qua, Năng Lượng thạch Bảo Nhi cho hắn biến mất phân nửa, Dương Diệp lúc này đã chết lặng, hắn chơi liều tới cùng luôn, muốn đấu tới cùng với vòng xoáy nhỏ này!
Một khắc nào đó của buổi trưa ngày thứ ba, Dương Diệp nắm Năng Lượng thạch trong tay, tinh thần chìm vào trong cơ thể, khi nhìn thấy đan điền trong cơ thể thì nhất thời hai mắt hắn trợn tròn lên, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.