Vô Địch Kiếm Vực

Nội đan


trước sau

Ngay khi Thanh Hồng đang thừ người ra thì Dương Diệp thân hình khẽ động, xuất hiện trước mặt nàng, “Keng” một tiếng, huyền thiết kiếm rời vỏ, chém mạnh tới Lưỡng Dực xà đã gần ngay trước mắt, một đạo kiếm khí kim sắc từ đỉnh huyền thiết kiếm bắn ra, trong nháy mắt chém vào đầu của nó.

“Bùm!”

Lân phiến của Lưỡng Dực xà vốn cứng rắn không gì sánh được lúc này giống như một khúc gỗ mục bị đạo kiếm khí kim sắc của Dương Diệp phá vỡ trong nháy mắt, cơ thể khổng lồ của nó phân thành hai nửa rơi xuống trên mặt đất, làm bụi đất văng khắp nơi. 

Thấy một màn như vậy, Man Tử và Tiểu Hắc đang xông tới dừng ngay tại chỗ, hai mắt ngơ ngác nhìn Lưỡng Dực xà bát phẩm đã bị chém thành hai khúc, sau đó lại nhìn Dương Diệp đang cầm kiếm đứng đó, trong lúc nhất thời không có phục hồi tinh thần nổi.

Thanh Hồng ở phía sau Dương Diệp phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nhìn bóng lưng hơi gầy gò của Dương Diệp, trong đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng khác thường.

Một màn vừa rồi thật là quá chấn động! 

Kỳ thực đừng nói ba người Thanh Hồng, ngay cả Dương Diệp cũng có chút kinh hãi, hắn biết huyền khí kim sắc của mình rất lợi hại, dù sao trước kia dùng huyền khí vàng nhạt kia đã có thể phá vỡ phòng ngự của Lục phẩm huyền thú rồi, thế nhưng hắn không ngờ huyền khí kim sắc lại kinh khủng như thế, một kiếm đã chém Bát phẩm huyền thú Lưỡng Dực xà thành hai nửa.

Nghĩ sơ qua một chút, Dương Diệp đại khái cũng hiểu được. Huyền khí trong cơ thể sau khi biến dị thì uy lực tăng lên, đây là việc không thể chối cãi, thế nhưng một kiếm lúc nãy phân thây Lưỡng Dực xà hẳn còn do công lao của Phân Linh kiếm pháp, còn nếu hắn dùng phương thức công kích bình thường thì cũng có thể phá vỡ phòng ngự của Lưỡng Dực xà nhưng chắc chắn sẽ không khủng bố như vậy.

“Dương, Dương huynh đệ, ngươi là đệ tử Kiếm tông hả?” Lúc này hai người Man Tử và Tiểu Hắc đi tới bên cạnh Dương Diệp, Man Tử nhìn Dương Diệp cười khổ nói. Một màn vừa rồi quá chấn động, bốn người bọn họ là Cửu phẩm huyền giả mà không phá nổi phòng ngự của Lưỡng Dực xà, mà Thất phẩm huyền giả trước mắt này lại chỉ dùng một kiếm đã chém nó thành hai nửa, không thể không nói điều này có chút đả kích người khác. 

Thu hồi huyền thiết kiếm, Dương Diệp lắc đầu, bình thản nói: “Ta không phải đệ tử Kiếm tông, à, tạm thời chưa phải.” Hắn không có cảm tình gì với hai nam tử trước mắt này cả, lúc trước khi hắn nói mình là Thất phẩm huyền giả, tuy rằng Man Tử không có cay độc như Tu Viễnnhưng sự lạnh nhạt và xa lánh cũng rất rõ ràng.

Nghe được ngữ khí thản nhiên của Dương Diệp, Man Tử có chút xấu hổ, gã biết thái độ của mình và Tu Viễnlúc trước đối với Dương Diệp làm cho hắn không có hảo cảm với bọn họ. Nghĩ vậy Man Tử không khỏi cười khổ, một cơ hội kết giao với cường giả cứ như thế bị gã bỏ qua.

Man Tử cười khổ thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lưỡng Dực xà dưới đất, nói: “Dương huynh đệ, con Lưỡng Dực xà này…” Nó là do Dương Diệp chém giết, theo đạo lý chính là của Dương Diệp, bởi vì lúc trước bọn họ chỉ bảo Dương Diệp dọn dẹp chiến bãi, cũng không đưa Dương Diệp vào đoàn đội, cho nên căn bản không có quy ước chia đều gì cả, nghĩ vậy trong lòng Man Tử lại hối hận sâu thêm vài phần. 

Dương Diệp liếc mắt nhìn Lưỡng Dực xà trên mặt đất, yên lặng một lát rồi nói: “Nếu có nội đan thì ta lấy, còn những thứ khác cho mọi người.” Dương Diệp bây giờ đương nhiên không thiếu tiền, sở dĩ hắn muốn nội đan là vì hiếu kỳ với nó, trước giờ hắn chưa từng thấy qua những thứ nội đan này.

Nghe được Dương Diệp nói, trong lòng Man Tử vui mừng, vốn gã còn tưởng Lưỡng Dực xà không có phần cho bọn họ, không nghĩ tới Dương Diệp chỉ muốn nội đan, nên biết trừ nội đan ra thì da của Lưỡng Dực xà cũng có giá trị xa xỉ, đối với ba người bọn họ thì đã là một thu hoạch không nhỏ.

Nói cảm ơn với Dương Diệp xong Man Tử cùng với Tiểu Hắc vội vã đi rút gân lột da của Lưỡng Dực xà. 

Dương Diệp không có quan tâm hai người Man Tử, xoay người nhìn Thanh Hồng, đối với cô gái cá tính dụ người trước mắt này hắn thật sự có hảo cảm, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, thấy ánh mắt của nàng nhìn mình giống như đang nhìn quái vật, Dương Diệp không khởi sờ sờ mũi, cười nói: “Sao thế? Sao lại nhìn đệ như vậy?”

Thanh Hồng thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Không ngờ đệ lại mạnh tới như vậy, lúc trước là ta nhiều chuyện rồi.” Thanh Hồng nghĩ lại trước đó mình ba lần bốn lượt căn dặn Dương Diệp không nên rời khỏi bên mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi có chút nóng lên.

“Ta cũng muốn ra tay nhưng mỗi lần đều do tỷ ra tay trước, cũng đừng trách ta chứ…” Dương Diệp nhún nhún vai, cười nói. 

Nghe được Dương Diệp nói, khuôn mặt của Thanh Hồng càng nóng hơn, trừng mắt nhìn Dương Diệp, nói: “Đúng thế, là do ta nhiều chuyện.” Nói xong đi tới chỗ hai người Man Tử. Nghĩ tới lúc này trong lòng Dương Diệp đang rất có thể cười nhạo nàng trước đó không biết tự lượng sức mình, nàng cảm thấy có chút ủy khuất.

Nhìn thấy Thanh Hồng có vẻ tức giận, Dương Diệp vội vã chặn trước mặt nàng, chân thành nói: “Thanh Hồng tỷ, đừng giận mà. Lúc trước rất cảm ơn tỷ, ta không có ý cười nhạo tỷ đâu, ta thật sự muốn xem tỷ là bằng hữu.”

Thấy biểu tình nghiêm túc của Dương Diệp, sắc mặt Thanh Hồng nhu hòa lại, liếc mắt nhìn Dương Diệp, nghĩ đến hành động lúc nãy của mình giống như làm nũng, gương mặt nàng đỏ lên, thầm nghĩ: “Mình bị sao thế này? Sao lại để ý suy nghĩ của hắn như thế chứ.” Lại giống như nghĩ đến gì đó, gương mặt nàng càng đỏ lên, nhưng sau một lát thì âm thầm lắc lắc đầu. 

Thấy gương mặt đỏ ửng của Thanh Hồng, bộ
dạng e thẹn, mí mắt Dương Diệp nhảy lên, tim đập nhanh hơn. Thanh Hồng có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất hắn gặp qua cho tới bây giờ, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người thon thả, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn dưới lớp da thú căng phồng lên, giống như muốn nảy ra khỏi lớp da đó vậy.

Ánh mắt Dương Diệp dời xuống, rơi vào vòng eo nhỏ để lộ của Thanh Hồng, có lẽ do quanh năm săn giết huyền thú ở bên ngoài nên làn da không trắng như những cô gái khác mà là màu lúa mạch khỏe mạnh. Đương nhiên làn da không phải trọng điểm, trọng điểm chính là vòng eo nhỏ hấp dẫn của nàng, vòng eo thon thả không chút dưa thừa, bằng phẳng trơn mịn, không cần sờ cũng người ta cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Khuôn mặt xinh đẹp lại quyến rũ, bộ ngực đầy đặn, vóc người ma quỷ thon thả, cộng thêm bộ váy da thú kia, toàn thân Thanh Hồng lộ ra dáng vẻ hùng dũng cùng với phong tình thành thục quyến rũ. 

Đối với cô gái Thanh Hồng xinh đẹp này, Dương Diệp trước đó không có suy nghĩ gì nhiều, cũng không tỉ mỉ quan sát qua, hành động thiện cảm của đối phương trước đó làm cho hắn rất có hảo cảm với nàng, trong lòng hắn Thanh Hồng là một cô gái có thể trở thành bằng hữu.

Thế nhưng bây giờ quan sát Thanh Hồng gần như vậy, hắn mới phát hiện cô gái có thể trở thành bằng hữu này nhìn rất xinh đẹp, rất mê người.

Nhìn thấy Dương Diệp nhìn mình chằm chằm, Thanh Hồng nhất thời có chút mất tự nhiên, giống như nghĩ đến gì đó, con ngươi nàng chuyển động, trên mặt hiện ra một nụ cười quyến rũ, nói: “Thanh Hồng tỷ đẹp không?” 

Nghe vậy, Dương Diệp đang thưởng thức vóc người xinh đẹp của Thanh Hồng vô ý thức gật đầu, vừa gật đầu thì trong lòng hắn nổ “lộp bộp” một tiếng, ánh mắt nhìn Thanh Hồng, thấy nàng đang cười lại giống như không cười nhìn mình.

Dương Diệp đỏ mặt lên, lúng túng sờ mũi, đang định nói gì đó thì hai người Man Tử và Tiểu Hắc đi tới trước mặt hắn, Man Tử lấy từ trong lồng ngực ra một hạt châu màu trắng lớn chừng đầu ngón tay đưa cho Dương Diệp, nói: “Dương huynh đệ, đây là nội đan của Lưỡng Dực xà.”

Nhận lấy hạt châu màu trắng kia, Dương Diệp nhìn kỹ nội đan của huyền thú, nội đan rất nhỏ, xung quanh hiện lên màu trắng nõn, đồng thời bên trong nó còn tỏa ra một cỗ năng lượng dao động nhè nhẹ. 

“Nội đan thường có tác dụng gì?” Nhìn nội đan trong tay, Dương Diệp hỏi.

Man Tử mỉm cười nói: “Tác dụng của nội đan rất nhiều, có thể chế thành đan dược, cũng có thể nuôi một vài huyên thú, đương nhiên tác dụng lớn nhất là có thể khảm lên một số huyền bảo, đương nhiên việc này cần có phù văn sư khắc một trận pháp mới được.

Nghe vậy Dương Diệp nheo mắt lại, hắn không nghĩ tới nội đan có tác dụng như vậy, cất nó vào trong ngực, Dương Diệp hỏi: “Đúng rồi, mọi người bình thường săn giết huyền thú trong Thập Vạn Đại Sơn, vậy thì chắc khá quen thuộc với các nơi trong Thập Vạn Đại Sơn nhỉ?” 

Man Tử gật đầu nói: “Trong phạm vi nghìn dặm trở lại chúng ta tương đối quen thuộc, nhưng vượt qua phạm vi đó thì chúng ta cũng không biết. Nơi đó thì một số dong binh đoàn mạnh cũng không dám tiến vào, huyền thú trong đó đa số đều là thú vương, thậm chí còn mạnh hơn.”

Thú vương!

Nghe được hai chữ này, thần sắc của Dương Diệp có chút ngưng trọng, thú vương tương đương với cường giả Tiên Thiên cảnh của con người, thế nhưng sức chiến đấu thì tuyệt đối vượt xa cường giả Tiên Thiên cảnh. 

Yên lặng một lát, Dương Diệp hỏi tiếp: “Chúng ta cần mất bao lâu nữa mới có thể ra khỏi Vạn Xà lâm?” Dương Diệp đã quyết định đi tìm huyền thú mạnh để chiến đấu, chỉ có chiến đấu với những huyền thú mạnh như thế thì hắn mới có thể làm cho thực lực của mình mạnh lên, hắn bây giờ rất rất cần thực lực.

Man Tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nói: “Ngày mai mới có thể ra khỏi Vạn Xà lâm, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi trong này một đêm đã.”

“Nghỉ ngơi trong Vạn Xà lâm sao?” Dương Diệp ngẩn ra, nói: “Vạn Xà lâm nhiều rắn như vậy, nghỉ ngơi ở đây an toàn không?” 

“Ngốc!” Thanh Hồng liếc mắt nhìn Dương Diệp, nói: “Vạn Xà lâm này kín không chỗ hở, buổi tối ánh trăng cũng chiếu không qua được, đi đường buổi tối mới nguy hiểm.”

Nghe vậy Dương Diệp lúng túng sờ sờ mũi, hắn lần đầu tiên đi lịch luyện, đối với những chuyện này không hiểu biết bằng bọn họ, thế nhưng bị mắng là ngốc hắn vẫn thấy có chút xấu hổ.

Thấy bộ dáng xấu hổ của Dương Diệp, Thanh Hồng không chút kiêng kỵ cười lên, nàng lúc này cũng nhìn ra được Dương Diệp tuy thực lực mạnh mẽ nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên ra ngoài lịch luyện, không kể tới thực lực thì nhiều phương diện khác Dương Diệp còn non lắm! 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện