Vô Địch Kiếm Vực

Dương Diệp thực lực bạo tăng


trước sau

Bốn người đã đi chừng ba canh giờ, ánh sáng trong rừng càng ngày càng nhiều, có lẽ là vì viên nội đan tối hôm qua, bọn họ cũng không bị độc xà bên trong Vạn Xà lâm tập kích nữa. Nhưng cho dù là như vậy, Dương Diệp cũng không buông lỏng cảnh giác. Hắn biết, cẩn thận thì sống lâu, ở vùng Thập Vạn Đại Sơn này tốt nhất là đừng sơ ý.

Mãi khi đi ra khỏi cánh rừng, ba người Man Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Trải nghiệm kinh tâm động phách hôm qua làm cho bọn họ cực kì kiêng dè với Vạn Xà lâm, bây giờ đã rời khỏi rồi, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vụt! 

Đúng lúc này có tiếng xé gió vang lên, ngay lúc ấy, Dương Diệp đang đứng bên cạnh Thanh Hồng nhíu mày, đồng thời thân hình hắn biến mất ngay tại chỗ rồi xuất hiện trước mặt Man Tử, đánh ra một quyền. "Ầm" một tiếng, một mũi tên đen như mực vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Nhìn mũi tên đã vỡ vụn kia, bốn người nơi này đều biến sắc, đặc biệt là Man Tử, trong lòng gã tức giận đồng thời còn vô cùng sợ hãi. Nếu không có Dương Diệp, cho dù gã không chết cũng phải trọng thương.

Ba người Man Tử phản ứng cũng không chậm, bọn họ nhanh chóng lấy vũ khí của mình ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Sắc mặt Dương Diệp cũng mang vẻ nghiêm trọng, tuy rằng tối hôm qua nghe mấy người Man Tử từng nói trong giới dong binh thường có chuyện đen ăn đen, thế nhưng hắn cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với hắn nhanh như vậy. 

Bộp... bộp...

Theo tiếng vỗ tay, một đại hán đầu trọc tuổi trung niên nhảy xuống từ trên cây đại thụ cách đó mười mấy trượng, bên cạnh gã còn có bốn người, là ba nam một nữ. Trong đó người nữ nắm một cây trường cung màu xanh sẫm, cũng là cung tiễn thủ duy nhất, hiển nhiên mũi tên màu đen kia là bắn ra từ tay nữ tử này.

Đương nhiên, trong năm người, kẻ làm cho bọn người Dương Diệp bất ngờ nhất là gã đứng bên phải cô gái kia, nam tử này chẳng phải ai khác, chính là Tu Viễn, kẻ vứt bỏ đồng đội vào ngày hôm qua. 

Nhìn thấy những người này bước ra, sắc mặt của bọn Man Tử biến thành vô cùng nghiêm trọng, hiển nhiên là ba người cũng biết đoàn dong binh này.

Nhìn qua năm người đến, Thanh Hồng đến bên cạnh Dương Diệp, trầm giọng nói: "Bọn họ là đoàn dong binh Lang Đầu, thường hay hạ độc thủ với những đoàn dong binh có thực lực yếu hơn ở Thập Vạn Đại Sơn. Đội trưởng gọi là Cường đầu trọc, là cường giả cửu giai đỉnh phong, được xưng là cường giả nửa bước vào Tiên Thiên. Hai nam tử vóc dáng hơi mập mạp là một đôi huynh đệ, tên là Hùng Đại và Hùng Nhị, cũng là cường giả cửu phẩm, thực lực hơi mạnh Tiểu Hắc và ta một chút. Về phần người nữ đó thì gọi là Hồng Diệp, cũng là cửu phẩm đỉnh phong, tài bắn cung mạnh hơn ta rất nhiều."

Kẻ đến bất thiện, lúc nhìn thấy Tu Viễn, Thanh Hồng liền biết đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua mấy người bọn họ, cho nên Thanh Hồng vội vàng nói Dương Diệp biết tin tức về đối phương, vì chỉ có Dương Diệp mới có thể chống lại Cường đầu trọc. 

Nghe thấy lời nói của Thanh Hồng, Dương Diệp nhíu mày, trong lòng thầm tính toán thực lực của đối phương và thực lực của bên mình, vừa tính xong chân mày Dương Diệp càng cau lại hơn. Bởi vì hắn phát hiện, trong tình huống bình thường bên hắn hoàn toàn không có phần thắng. Nam tử gọi là Cường đầu trọc cầm đầu phe bên kia thực lực không kém hắn, mà mấy người bên cạnh gã đầu trọc cũng cao tay hơn ba người Man Tử, chỉ cần gã Cường đầu trọc trước mắt này kéo chân hắn, bốn người đối chiến ba người, không đến một hồi ba người Man Tử chắn chắn sẽ bại.

Nếu như không đánh, hắn tự tin mình có thể chạy thoát, thế nhưng ba người Thanh Hồng chắc chắn là không trốn thoát được, kết cục có thể tưởng tượng được, lúc này Dương Diệp hơi nan giải.

Ngay lúc Dương Diệp còn đang nghĩ làm thế nào phá thế cục này, năm người gã đầu trọc đã đi đến ba trượng trước mặt đám người Dương Diệp. Gã đầu trọc đánh giá ba người Man Tử, dừng lại trên người Thanh Hồng một lúc, sau đó mới nhìn về phía Dương Diệp rồi nói: "Phản ứng khá lắm, sức mạnh không tệ, huynh đệ là đệ tử tông môn nào?" 

"Hắn cũng chả có tông môn gì cả!"

Đúng lúc này, Tu Viễn đứng dậy, nhìn Dương Diệp một cách khinh thường: "Hắn chính là một tên tạp dịch quét tước chiến trường. Cường ca, đừng động hắn, bắt mấy tên này trước, trên người bọn chúng chắc chắn có nội đan và da của con Lưỡng Dực Xà đó."

Thực ra cũng không phải y dự đoán được bọn họ có nội đan và da rắn, mà chỉ muốn giết bốn người Dương Diệp. Ngày hôm qua, sau khi chạy trốn y vốn muốn trở lại nhặt xác kiếm hời, thế nhưng sau khi y trở lại chỗ chiến đấu, bốn người Man Tử và Lưỡng Dực Xà đều không thấy đâu. Nhìn vũng máu trên mặt đất, y biết bốn người chắc chắn đã được người ta trợ giúp. 

Khi đó y thật sự là cuống lên rồi. Y biết, nếu như mấy người Man Tử sống sót trở về, vậy thì thanh danh của y chắc chắn sẽ tiêu tan, sau này y cũng đừng nghĩ kiếm chén cơm bằng nghề dong binh này nữa. Không chỉ như vậy, e rằng những người cùng nghề khác cũng sẽ không chứa chấp y nữa, bởi vì ai mà cần một kẻ lâm trận bỏ đồng đội chứ!

"Thằng bỉ ổ nhà ngươi!"

Nghe thấy lời của Tu Viễn, ba người Man Tử giận không thể kiềm. Man Tử giơ đại đao chỉ vào Tu Viễn, phẫn nộ nói: "Tu Viễn, tên rác rưởi lâm trận bỏ trốn nhà ngươi, ngày hôm qua ngươi vứt bỏ đồng đội bỏ trốn một mình, ngày hôm nay lại dẫn người đến gây chuyện với bọn ta. Thằng cặn bả, ngươi thật là sỉ nhục giới dong binh!" 

Nghe Man Tử nói vậy, sắc mặt Tu Viễn có hơi khó coi. Vốn y cũng đã thuyết phục được mấy người Cường đầu trọc trực tiếp động thủ, Hồng Diệp cũng đã ra tay, thế nhưng thật không ngờ, mũi tên tưởng như tuyệt đối không sai lầm kia lại có thể bị ngăn cản. Mà sau khi nhìn thấy Dương Diệp ngăn cản mũi tên kia, Cường đầu trọc lại không ra tay nữa, cho nên bây giờ mới có chuyện Man
Tử chửi bới y. Lúc này trong lòng y cực kỳ hận!

Nghe thấy lời nói của Man Tử, ánh mắt của mấy người trong đoàn dong binh Lang Đầu nhìn về phía Tu Viễn đều biến thành khinh bỉ. Tuy rằng danh tiếng trong giới dong binh của bọn họ cũng không tốt, thế nhưng bọn họ chưa bao giờ phản bội đồng đội, mà kẻ này lại vứt bỏ đồng đội trong chiến đấu, người như thế bọn họ cũng khinh thường.

Cường đầu trọc lạnh lùng nhìn Tu Viễn, gã cũng thật khinh kẻ này, nếu như đối phương không có một ca ca là Tiên Thiên giai, gã sẽ tát y một cái. Nhớ đến ca ca của đối phương, Cường đầu trọc nén lại khó chịu trong lòng, trực tiếp bỏ qua Dương Diệp mà nhìn về phía Man Tử, trầm giọng nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Giao nội đan và da của Lưỡng Dực Xà ra, còn có cả con ả kia nữa, ba tên còn lại thì mau cút đi!" 

"Cường ca, không thể thả bọn họ đi được!"

Lúc này Tu Viễn có hơi nóng nảy rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cường đầu trọc, y vội vàng ngậm miệng, do dự một chút sau đó lại cắn răng nói: "Nếu như Cường ca có thể giải quyết bọn họ, ta bằng lòng mượn huyền kỹ huyền giai hạ phẩm của ca ta cho Cường ca quan sát!"

Nghe vậy Cường đầu trọc có hơi dao động. Huyền kỹ hạ phẩm dù là gã cũng chưa từng thấy qua! Do dự chỉ chốc lát, sau đó gã nhìn phía đám người Dương Diệp, ánh mắt lóe lên lạnh lùng: "Các ngươi đã không muốn, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí. Động thủ!" Nói xong, gã chợt lật cổ tay, một thanh đại đao xuất hiện trong tay, sau đó thân hình vọt lên bổ về phía Man Tử dẫn đầu. 

Lúc này, thực lực của hai đoàn dong binh liền hiển hiện ra. Ngay khoảnh khắc Cường đầu trọc động thủ, hai nam một nữ ở bên cạnh gã cũng vô cùng ăn ý mà tìm đến đối thủ của mỗi người. Đặc biệt là nàng kia, tiên phong bắn một mũi tên về phía Thanh Hồng, người cũng là cung tiễn thủ.

Mà trái lại là bên phía Dương Diệp, ba người Man Tử đều là không phản ứng kịp, nhất là Thanh Hồng, khi mũi tên bắn đến trước mặt nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó tránh né qua một bên, thế nhưng nàng đã mất đi tiên cơ, cho nên bị cung tiễn thủ của đối phương mũi tên này nối tiếp mũi kia mà công kích.

Ngay khi Cường đầu trọc nhắm về phía Man Tử, Dương Diệp vốn đang im lặng đứng bên cạnh Man Tử đột nhiên hành động. Chỉ thấy trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm hiện lên kim quang nhàn nhạt, sau đó bổ về phía Cường đầu trọc như một tia chớp. 

Tốc độ cực nhanh, làm cho tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh.

Nhất là Cường đầu trọc, mục tiêu bị tấn công kia lại càng kinh hãi gần chết. Gã nghĩ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ, Dương Diệp vốn tầm thường kia lại có thực lực và tốc độ như vậy. Trước đó Dương Diệp một quyền đánh nát mũi tên, gã quả thực là hơi kinh ngạc một chút, thế nhưng khi gã nhìn thấy tuổi tác của Dương Diệp cùng với nghe thấy mấy lời kia của Tu Viễn, gã đã hoàn toàn không để Dương Diệp vào trong mắt. Gã cho rằng nhất định là lúc đó Hồng Diệp chưa xuất toàn lực, cho dù không có Dương Diệp xuất hiện, người được kêu là Man Tử kia cũng có thể tránh né được!

Nhưng mà lúc này gã mới biết ý nghĩ này sai rồi. 

Trong lúc vội vàng gấp gáp, Cường đầu trọc thu đao cản trước ngực, thanh trường kiếm ánh kim quang trong tay Dương Diệp đánh vào trên đại đao của Cường đầu trọc, "keng" một tiếng, đại đao nháy mắt vỡ vụn, Dương Diệp kiếm thế không giảm, trực tiếp xuyên qua bụng Cường đầu trọc.

"Lực… lực thật mạnh..." Cường đầu trọc nói chưa hết một câu thì cơ thể đã thành hai đoạn, ngũ tạng lẫn vào trong máu vẩy đầy trên đất.

Mặc cho Cường đầu trọc đã trở thành hai đoạn, tốc độ của Dương Diệp vẫn không giảm, hắn lại đến trước mặt Hùng Đại và Hùng Nhị còn đang sững sờ. Trong ánh mắt kinh hãi của Tu Viễn, trường kiếm mang theo một vệt tàn ảnh kim sắc chợt lóe lên nơi cổ của Hùng Đại, một cái đầu người rơi xuống. 

Tốc độ Dương Diệp không giảm, tiếp tục đi đến trước mặt Hùng Nhị, sau khi Cường đầu trọc và Hùng Đại chết, Hùng Nhị rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, trong lòng kinh hãi, theo bản năng giơ ngang đao, nhưng mà cũng như Cường đầu trọc, đại đao và trường kiếm va vào nhau, đại đao nháy mắt vỡ vụn, sau đó lại là một cái đầu người rơi xuống đất.

Trong tích tắc, Dương Diệp giải quyết ba tên cường giả huyền giả cửu phẩm, lần này Dương Diệp không tiếp tục động thủ nữa, bởi vì đối thủ chỉ còn lại tên Tu Viễn kia. Lúc hắn xuất thủ đánh chết Cường đầu trọc, nữ tử gọi là Hồng Diệp kia lập tức thu cung, xoay người chạy vào trong khu rừng rậm rạp, tốc độ chạy trốn của đối phương thật làm cho hắn bất ngờ.

Nhìn thấy ba thi thể trên mặt đất, ba người Man Tử hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ. Trời ạ, huyền giả cửu phẩm đỉnh phong vậy mà ngay cả sức đánh trả cũng không có? Trước kia hắn vẫn giữ lại thực lực? Dương Diệp là cường giả Tiên Thiên sao? 

Hàng loạt nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu ba người Man Tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện