Vô Địch Kiếm Vực

Nhuyễn ngọc ôn hương


trước sau

Dương Diệp ôm chặt bạch y nữ tử, do rơi với tốc độ quá nhanh, gió gây ra áp suất lớn khiến mặt Dương Diệp hơi đau. Còn nữ tử hắn ôm trong lòng thì không hề hấn gì, sắc mặt dù hơi tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như thường, cứ như hai người không phải rơi xuống vực vậy.

Nữ tử nhìn Dương Diệp đang nhắm chặt đôi mắt, đôi mày nhíu lại, lúc này hai người đang ôm nhau rất chặt, như là Dương Diệp sợ nàng rơi xuống dưới vậy, đôi tay ôm chặt lấy eo nàng, làm hai người không còn khoảng cách nào. Mặc dù lúc này là tình huống đặc biệt, nhưng nàng vẫn có chút không quen.

Còn Dương Diệp, dù có mỹ nhân trong lòng, nhưng hắn nào có tâm tư suy nghĩ này nọ. Hắn chỉ hy vọng có thể nhanh xuống đến đáy, dựa vào thân thể cường tráng của mình, độ cao trăm trượng chắc là không chết được, nhiều nhất là toàn thân đau nhức mà thôi. 

Không biết qua bao lâu, Dương Diệp mở to hai mắt, phát hiện mình và bạch y nữ tử vẫn đang rơi xuống, vẫn chưa xuống tới đáy, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật kinh hoàng.

“Làm sao giờ?” Dương Diệp không biết làm thế nào, chỉ có thể đem hy vọng gửi hết vào nữ tử, nàng đã bảo mình nhảy xuống thì chắc chắn là có cách, nếu không, lúc này nếu đã xuống tới đáy, hai người họ chắc chắn đã thịt nát xương tan, nhiều lắm thì cơ thể hắn hoàn chỉnh hơn một chút.

“Không biết.” Nữ tử nhìn Dương Diệp, nói nhẹ một câu. 

“Sao cô lại không biết? Tại sao có thể không biết? Cô bảo tôi nhảy xuống mà!” Dương Diệp đột nhiên nổi giận, nữ tử trong lòng hắn thật là vô trách nhiệm. Bảo hắn nhảy xuống, sau đó lại nói một câu “không biết” là được sao? Khác nào xem mạng người như cỏ rác!

“Nếu như ở trên đó, lúc này ngươi chết chắc rồi. Nhảy xuống ít nhất bây giờ ngươi vẫn còn sống!” Nữ tử thản nhiên nhìn Dương Diệp một cái, sau đó quay đầu đi không nhìn Dương Diệp nữa.

Dương Diệp nghẹn lời, tuy rằng những lời này có chút vô nghĩa, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nữ tử này nói có lý. 

Hít sâu một hơi, Dương Diệp cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, hắn quyết không được chết, nếu như hắn chết thì muội muội và mẫu thân phải làm sao? Ai bảo vệ họ? Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách ngay.

“Ơ! Chuyện gì thế này?” Đột nhiên Dương Diệp trợn hai mắt nói: “Tại sao huyền khí trong người ta đang tan biến? Ấy! Không còn nữa rồi…”

Nữ tử thản nhiên nói: “Đoạn Hồn Uyên này có sức mạnh rất kỳ dị, cứ ai xuống đây đều bị mất tu vi, trở thành một người thường. Huyền khí trong cơ thể ngươi đang mất đi, cũng có nghĩa là chúng ta sắp chạm đáy rồi.” Nói thế đây, nữ tử quay đầu nhìn Dương Diệp rồi nói tiếp: “Không nghĩ răng hôm nay lại cùng ngươi chết ở đây!” 

“Cô sớm biết rằng nhảy xuống sẽ chết có phải không?” Dương Diệp trầm giọng nói.

Nữ tử khóe miệng khẽ nhếch lên, cười mỉm một cái nói: “Giờ mới biết sao? Nếu chúng ta chết ở trên kia, kết cục của chúng ta thế nào hẳn là ngươi cũng nghĩ tới được, đương nhiên là một kết cục không đẹp. Quỷ Tông có một loại mật pháp gọi là Phược Hồn Thuật, chúng sẽ giam giữ linh hồn của chúng ta, sau đó trở thành nô lệ của chúng, đến lúc đó, chúng ta vĩnh viễn không được siêu sinh!”

“Vậy ta nên cảm ơn cô phải không?” Dương Diệp châm chọc nói. Nữ tử trước mặt đại chiến với Quỷ Tông Huyết Thủ, hắn như cá trong chậu, vốn nghĩ rằng có thể thoát khỏi sự truy sát của Quỷ Tông, không ngờ mình nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên tìm đường chết. Dù hắn biết điều này không liên quan đến nữ tử trước mắt, nhưng hắn vẫn không dễ chịu gì. 

Nữ tử cười, sau đó không nói lời nào. Nàng hiểu tâm trạng của hắn, ai bị liên lụy thì tâm trạng đều không tốt cả.

Thấy nữ tử không nói gì, Dương Diệp cũng từ bỏ ý định khẩu chiến với nữ tử, trầm mặc một lúc, Dương Diệp dường như nghĩ đến gì đó, đôi mắt chợt sáng lên, đẩy nữ tử ra xa một chút, sau đó tay phải vỗ vỗ vào bụng, nói: “Tiểu tử kia mau ra cứu mạng, nếu không ra, ngươi cả đời này không thể sống bên trong nữa đâu!” Lúc này hắn cũng bất chấp trước mắt có người ngoài, hiện tại hắn chỉ có thể đem hy vọng gửi thác vào tiểu tử thần bí kia.

Vừa dứt lời, một tia tử sắc vọt ra, Tử Điêu(*) xuất hiện trên vai của Dương Diệp. Nhìn thấy Tử Điêu đột nhiên xuất hiện, bạch y nữ tử hai mắt mở to, dù cho tính cách nàng có bình tĩnh lãnh đạm thì cũng bị tên tiểu tử xuất hiện đột ngột trước mắt làm cho khiếp sợ. 

Sao nó xuất hiện được? Nó là huyền thú gì? Tại sao bản thân mình chưa bao giờ nhìn thấy loại huyền thú này? Một loạt nghi vấn ngay lập tức vụt qua trong đầu bạch y nữ tử.

Sau khi Tử Điêu xuất hiện, nó lấy đầu cọ cọ vào má Dương Diệp, sao đó hình như phát hiện ra có gì đó không đúng, mở mắt to nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Dương Diệp, đôi con ngươi tỏ vẻ mơ hồ.

“Tiểu tử, có cách nào cứu mạng không?” Nhìn thấy tiểu tử đáng yêu đó, Dương Diệp gấp giọng nói. 

Tử Điêu hai mắt chớp chớp, nhìn Dương Diệp, lại nhìn bạch y nữ tử, sau đó lại là chớp chớp mắt nhìn, cuối cùng gật gật đầu.

Nhìn thấy tiểu tử kia gật đầu, Dương Diệp nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại hắn hận không thể ôm tiểu tử kia mà hôn vài cái, tiểu tử kia thật sự là quá quá đáng yêu!

Tử Điêu hai chân tóm lấy Dương Diệp và bạch y nữ tử, sau đó khua khua trong không trung một lúc, đột nhiên, một hào quang tử sắc bao trùm lấy Dương Diệp và bạch y nữ tử, sau khi hào quang tử sắc xuất hiện, tốc độ rơi của Dương Diệp và bạch y nữ tử bỗng chậm lại. 

Cảm giác tốc độ rơi chậm lại, Dương Diệp thấy vui trong lòng nhìn Tử Điêu, hai mắt như phát sáng, đúng là nhặt
được bảo bối, tiểu tử trước mắt tuyệt đối là một bảo bối lớn, không chỉ có thể thu phục huyền thú, còn có năng lực này nữa, đúng là bảo bối!

Bạch y nữ tử trong lòng không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn Dương Diệp một cái, nam tử trước mắt này nàng nhìn không thấu, đầu tiên là ngũ hành huyền khí, lại là phù văn sư, giờ lại gọi được huyền thú ra, hơn nữa con huyền thú này thần bí như vậy, ngay cả nàng cũng chưa thấy bao giờ.

Hắn thật sự chỉ là tạp dịch đệ tử? Bạch y nữ tử lòng đầy nghi hoặc. 

Sau khi thi triển tử quang cho Dương Diệp và bạch y nữ tử, tiểu tử liền chui vào lốc xoáy đan điền của Dương Diệp, bạch y nữ tử bên cạnh không ngừng kinh ngạc.

“Nó đi đâu rồi?” Không khỏi hiếu kỳ, bạch y nữ tử mở miệng hỏi.

Dương Diệp nhìn bạch y nữ tử một cái và nói: “Bí mật!” Lốc xoáy đan điền là bí mật, tiểu tử cũng là bí mật, hai bí mật này hắn không nghĩ sẽ cho người khác biết, đặc biệt là nữ tử thực lực cường hãn trước mặt, nhỡ đâu sau này nữ tử này hồi phục thực lực, muốn giải phẫu hắn nghiên cứu lốc xoáy đan điền, vậy thì đúng là bi kịch. 

Bạch y nữ tử ồ một tiếng, sau đó vô cùng biết điều không hỏi tiếp nữa, mỗi người đều có bí mật riêng, nàng hiểu điều đó.

Sau khi không còn lo lắng sắp thịt nát xương tan nữa, Dương Diệp tâm tư hoạt bát hơn, bởi vì mỹ nhân trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương, hắn cũng là một nam tử bình thường, cho nên đương nhiên là xuất hiện một vài phản ứng bình thường.

Nữ tử trong lòng hắn đẹp vô cùng, có thể nói là mỹ nữ đẹp nhất mà Dương Diệp đã từng thấy, trước kia nếu như thấy nữ tử nào đẹp đến như vậy, mà thực lực còn cường hãn như vậy, hắn chắc chắn sẽ không trêu chọc. Không phải hắn tự ti, mà là hắn tự hiểu rất rõ, kiểu nữ tử đó thường rất kiêu ngạo, nam tử bình thường có ý với nàng, chắc chắn là tự rước nhục vào thân. 

Giống như lúc này, dù tu vi của nữ tử đã hoàn toàn biến mất, nhưng trên người ngạo khí rõ ràng vẫn rất phi thường, tuy nữ tử không cố biểu hiện ra ngoài, nhưng điều đó là thật. Từ khi tu vi của nữ tử mất đi đến giờ, chưa bao giờ yêu cầu hắn cũng tự có thể nhìn ra.

Đây là một nữ tử cực kỳ cao ngạo, đây chính là ý nghĩ của Dương Diệp.

Nếu là bình thường, Dương Diệp khẳng định sẽ không có tâm tư gì với nữ tử này, nhưng hiện giờ, hai người ôm chặt lấy nhau, tuy rằng hắn không có ý nghĩ gì không thẳng, nhưng cơ thể hắn thì có! 

Dường như cảm giác được sự khác thường trên người Dương Diệp, nữ tử nghiêm mặt lạnh giọng nhìn Dương Diệp trầm giọng nói: “Giờ ngươi muốn chết sao?” Tuy chỉ là một câu, nhưng nữ tử nói ra lại có một khí thế không giận mà uy, hơn nữa còn ấn chứa sát ý.

Cảm giác được sát ý phát ra từ người nữ tử, da đầu Dương Diệp có chút tê dại, vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Cô tuyệt đối đừng kích động, ta không phải dạng bỉ ổi dâm tục, tâm tư của cô như vậy hoàn toàn là phản ứng bình thường, chúng ta hiện giờ đang đứng trên cùng một thuyền, nên đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối đừng gây mâu thuẫn!”

Nữ tử không nói gì, chỉ nhìn Dương Diệp không thuận mắt. 

Dương Diệp cười nhạo nói tiếp: “Hiện giờ chúng ta chưa biết sẽ sống hay chết, ta sao có thể có tâm tư bỉ ổi như vậy được chứ? Thật đó, không phải ta có ý gì, chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể thôi. Cô…cô nên biết vậy…” Dương Diệp chắc chắn nữ tử trước mắt đã mất hết tu vi, nhưng Dương Diệp không dám chắc nàng không có một vũ khí sát thương nào khác. Hơn nữa, nếu như nàng nói, hiện giờ hai người họ đang đứng trên cùng một thuyền, không nên vì hiểu nhầm nhỏ này mà gây nội chiến!

Nữ tử nhìn Dương Diệp hồi lâu, dường như cả thấy những lời Dương Diệp nói là thật, lúc đó mới quay đầu lại nhìn về hướng khác.

Thấy thế, Dương Diệp thở phảo nhẹ nhõm, tu vi của nữ tử này bị phong, nhưng ánh mắt và khí thế vẫn sắc bén như vậy, không hổ là cường giả. 

Vì chuyện bối rối lúc nãy, hai người họ không ai nói một lời nào, chỉ có tiếng vù vù, không khí trong hào quang tử sắc bỗng có chút ngưng đọng.

Không biết là qua bao lâu, Dương Diệp mắt đang nhắm bỗng mở to, trong mắt hiện lên rõ rệt vẻ vui mừng phấn chấn, bởi vì chân hắn đã đạp xuống đất, họ đã rơi xuống đáy rồi.

Lúc này bạch y nữ tử cũng mở to hai mắt, hai người nhìn nhau, sau đó lập tức buông nhau ra, nhìn ra phía xa xuyên qua màn sương mù tử sắc, sau khi hai người thấy rõ ở cảnh tưởng phía xa và dưới chân mình, sắc mặt hai người họ liền chú ý vào một chỗ. 

Bọn họ đã nhìn thấy gì?

***

(*) Tử Điêu: con chồn màu tía 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện