Không có bạch cốt, không có tử vụ, chỉ có trời xanh, mây trắng, mặt trời, Thanh Sơn bên trong tầng mây.
"Hít...!"
Dương Diệp nhảy xuống khỏi lưng sói, nhìn tất cả trước mắt, hít một hơi thật sâu, cảnh vật quen thuộc đây rồi.
Tiểu tử kia hiển nhiên rất cao hứng, chớp mắt mấy cái, đã đi ra xa. Dương Diệp không hề ngăn lại, để mặc nó chơi đùa.
Nữ tử áo trắng quan sát đánh giá xung quanh, nhìn một lát, chân mày nàng nhíu lại. Nơi này mặc dù không có bạch cốt, cũng không có tử vụ, nhưng có núi cao bao vây xung quanh, hơn nữa những ngọn núi đều cao vút xuyên qua mây trời. Lúc này bọn họ đứng ở đây, giống như đang ở đáy nồi.
"Chúng ta còn chưa ra Đoạn Hồn uyên!" Nữ tử áo trắng trầm giọng nói.
Dương Diệp khẽ giật mình, chợt dò xét xung quanh, sau đó cảm thụ bên trong cơ thể, phát hiện vẫn chưa xuất hiện huyền khí. Sắc mặt Dương Diệp tiếp tục ngưng trọng.
"Nơi này có chút cổ quái!" Nữ tử áo trắng trầm giọng nói: "Ngươi xem, đám sương mù sau lưng vậy mà không thể đi qua, chỗ này cũng không có bạch cốt, hơn nữa rất yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có."
Dương Diệp lông mày nhíu chặt, nghe nữ tử nói, hắn cũng phát hiện nơi này có chút quỷ dị. Cùng là đáy vực, nhưng sao hai bên khác nhau nhiều như vậy? Chứng tỏ không phải bình thường.
"Ngươi xem có cách nào không?" Dương Diệp nhìn về phía nữ tử áo trắng, hỏi.
Nữ tử áo trắng trầm ngâm một lát, nói: "Không có!"
Dương Diệp trợn trắng hai mắt, đối với nữ tử này, Dương Diệp chỉ biết im lặng. Từ lúc hai người cùng chạy trốn tới giờ, ngoại trừ đồng ý để hắn nhảy xuống, còn lại không hề có ý kiến gì, mặc cho mình làm việc qua loa. Nàng không sợ bị mình bán đứng sao?
"Vèo!"
Lúc này, một tia tử quang lóe lên, tiểu tử kia đã xuất hiện trước mặt hai người, ở trước mặt của nó, có một lồng sáng nho nhỏ màu tím, bên trong có khoảng mười mấy trái cây màu đỏ. Tiểu tử kia giống như là đang hiến báu vật, đưa lồng sáng tới trước mặt Dương Diệp.
Thấy hành động của tiểu tử, Dương Diệp cảm thấy ấm áp, đưa tay xoa xoa đầu nó, sau đó nhận lấy đống trái cây, xong đưa hai quả cho nữ tử kia, nàng cũng không cự tuyệt, chỉ tò mò quan sát Dương Diệp cùng tiểu tử kia.
Trái cây cỡ bằng nắm đấm, màu sắc tươi đẹp, cắn vào ngọt ngào, mùi vị rất khá, Dương Diệp một lúc ăn hai trái, nữ tử áo trắng cũng ăn một trái. Sói xám tựa hồ cũng muốn ăn, song lại trừng mắt về phía sau, không hiểu sao cúi đầu, không để ý trái cây trong tay Dương Diệp nữa.
Tiểu tử kia chỉ chỉ phía xa, giống như muốn Dương Diệp đi qua đó.
Dương Diệp cười cười, rồi chuẩn bị đi tới trước, đột nhiên, hắn nhướng mày, hai tay che phần bụng, cảm thấy trong người có một cỗ tà hỏa truyền lên, toàn thân nhanh chóng nóng lên, đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập!
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng, thấy nữ tử áo trắng cũng có vẻ không bình thường, mặt của nàng tựa như mây hồng, hồng một cách lạ kì, nhìn nữ tử như vậy, Dương Diệp nhìn trái cây màu đỏ trong tay, sau đó lại nhìn về phía tiểu tử kia nói: "Tiểu tử, đây, đây là thứ gì?"
Nhìn thấy Dương Diệp khác thường, nó trừng mắt nhìn, đầu nhỏ vội vàng lắc lư.
"Đây là Hợp Hoan quả, Huyền giai linh vật."
Cùng lúc đó, nữ tử áo trắng chậm rãi đi về phía Dương Diệp, nhưng không biết lúc nào, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, nàng vừa đi vừa nói: "Huyền thú có thể ăn nó giống như trái cây, cảnh giới sẽ được đề thăng. Nhưng mà nhân loại ăn vào, sẽ kích phát dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, nếu không bài tiết ra bên ngoài, dục hỏa quấn thân mà chết."
Dương Diệp mạnh mẽ áp chế tà hỏa trong người, nhưng hắn cũng không kìm hãm được ánh mắt của mình nhìn về đối phương, cắn đầu lưỡi một cái, Dương Diệp cố gắng để bản thân tĩnh táo, sau đó nhìn về nữ tử áo trắng đang cầm kiếm đi tới, nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử áo trắng ánh mắt ngày càng mê ly, nhưng nàng vẫn còn khá hơn Dương Diệp, đầu óc xem như thanh tỉnh, có điều nàng biết, nàng cũng không kiên trì được bao lâu.
Hít sâu một hơi, nữ tử nhìn Dương Diệp, nói: "Giết ngươi, sau đó tự sát!" Dứt lời, không thấy nữ tử áo trắng ra tay như thế nào, chỉ thấy trường kiếm trong tay nàng minh lên một tiếng, sau đó rời khỏi tay nàng, hóa thành một vầng thanh quang bắn tới Dương Diệp.
Nàng biết, một khi Dương Diệp ăn vào Hợp Hoan quả, dù mình tự sát, hắn cũng không bỏ qua thi thể của mình. Chỉ có giết Dương Diệp xong rồi tự sát, bản thân mới giữ được trong sạch.
Trong lòng Dương Diệp kinh hãi, hắn không nghĩ đến nàng lại muốn giết mình, càng không ngờ tu vi của nàng đã bị khóa, lại có thể thôi động thanh trường kiếm màu xanh đó. Nhưng may mắn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng xám làm rơi trường kiếm xuống đất. Tuy nhiên, sau một khắc, thanh trường kiếm màu xanh lại tiếp tục bắn về phía Dương Diệp.
"Huyền kiếm có linh!"
Thấy thanh trường kiếm có thể chủ động công kích, Dương Diệp trong lòng khiếp sợ, đấy là Kiếm Linh trong truyền thuyết! Kiếm Linh chính là thanh kiếm có linh tính, có thể tự động bảo vệ chủ nhân! Có kiếm là Tiên Thiên Kiếm Linh, chính xác là kiếm có phẩm chất rất cao, hoặc là có kỳ ngộ gì đó, vì vậy sinh ra linh trí, được gọi là Tiên Thiên Kiếm Linh.
Còn có một loại Hậu Thiên Kiếm Linh, Hậu Thiên Kiếm Linh là kiếm do chủ nhân bồi dưỡng ra. Chỉ cần đạt tới Vương Giả cảnh, đệ tử Kiếm tông có thể đưa kiếm của mình vào trong đan điền dùng huyền khí nuôi dưỡng, lâu dần, sẽ có xác suất sinh ra Kiếm Linh, cùng chủ nhân tâm ý tương thông!
Đương nhiên, Hậu Thiên Kiếm Linh là không thể mạnh Tiên Thiên Kiếm Linh, Tiên Thiên Kiếm Linh sẽ tự động lựa chọn chủ nhân của mình, trí khôn đã không kém nhân loại. Còn Kiếm Linh do chủ nhân nuôi dưỡng ra, mặc dù nó có trí tuệ, nhưng nếu không có cơ duyên to lớn,
nhất định không thể có trí khôn chân chính. Cùng lắm là linh tính nhiều hơn bình thường một ít!
Nói chung, bất kể là Tiên Thiên Kiếm Linh, hay là Hậu thiên Kiếm Linh, đều quý giá như nhau.
Mà bây giờ Dương Diệp không nghĩ bản thân sẽ gặp một thanh Hậu Thiên Kiếm Linh!
Khoảnh khắc trường kiếm bay đến, một tia tử quang xuất hiện trước người hắn, chặn lại trường kiếm màu xanh.
Nhưng mà thanh trường kiếm không hề buông tha công kích Dường Diệp, chỉ là bị tử điêu gắt gao chế trụ. Trong lúc này, Tử Điêu và sói xám cùng nhau chiến đấu với thanh trường kiếm.
Dương Diệp giờ này không quan tâm đến hai thú một kiếm, toàn thân hắn lúc này giống như bị lửa đốt, nóng bỏng không gì sánh được, ý thứ càng ngày càng mơ hồ. Rốt cuộc, hắn nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh, chỉ thấy nữ tử áo trắng giờ này hai mắt long lanh, mặt mũi đều đỏ sậm, quần áo cởi một nửa, lộ ra mảng lớn da thịt.
Dương Diệp theo bản năng đi tới gần nữ tử áo trắng, sau đó ôm lấy nàng, vô sự tự thông hôn.
"Ta, ta sẽ giết ngươi!" Nhìn trước mắt sắc mặt đỏ bừng, Dương Diệp, trong mắt nữ tử áo trắng chợt nhỏ xuống hai hàng dịch thể trong suốt, một tia thanh tỉnh cuối cùng trong mắt, đã bị một mảnh đỏ thẫm bao trùm.
Lúc này Dương Diệp thần trí đã mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý niệm, phát tiết, hắn muốn phát tiết! Về phần nữ tử có xảy ra chuyện gì, hắn thật sự không nghĩ tới, trong khoảnh khắc đó...
Quần áo bay tứ tung, ngọc thể ngang dọc, một màn xuân sắc yên lặng trình diễn, đáng tiếc, không người nào có phúc nhìn thấy.
...
Lúc này, ở Đoạn Hồn sơn mạch, hai gã trên người đeo trường kiếm, thân mặc trường bào trắng xanh giao nhau. Trong đó, lão giả có chòm râu dê trắng nhìn Đoạn Hồn uyên trầm giọng nói: "Ngọc Hành sư đệ, ngươi nói Thanh Thi nha đầu kia thực sự nhảy xuống Đoạn Hồn uyên? Lời nói đệ tử Qủy tông, tin được không?"
Lão giả tên là Ngọc Hành trầm giọng nói: "Sư huynh, đệ tử Quỷ Tông tất nhiên không thể tin, nhưng mà lần này, hai tên đệ tử Qủy tông kia cũng không có manh mối, Thanh Thi hẳn là nhảy xuống Đoạn Hồn uyên rồi. Nếu không..., Thanh Thi nếu bị dính Cấm Huyết phong thì đã rơi vào trong tay Quỷ Tông, nếu ở trong tay Quỷ Tông, hồn bài của Thanh Thi phải bị tiêu tán, nhưng hồn bài của Thanh Thi chưa tiêu tán, đó là vì Thanh Thi còn sống. Nếu Thanh Thi còn sống, vậy khẳng định đã nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, bằng không..., Thanh Thi không còn tu vi, không thể trốn khỏi tay Qủy tông!"
"Quỷ tông!" Nghe hai chữ này, trên mặt lão giả râu trắng hiện lên một tầng sương lạnh, trong mắt xuất hiện sát ý lạnh lẻo. Một cỗ khí thế vô hình từ trong cơ thể bạo nộ tuôn ra, nhưng rất nhanh liền tiêu tán trong thiên địa.
Nhìn thấy sát ý trong mắt lão nhân, Ngọc Hành vội vàng nói: "Sư huynh, tông chủ bế quan trùng kích Hoàng Giả cảnh, lúc này chúng ta không nên quấy rầy hắn, Túy sư bá bôn ba khắp nơi, không có trong tông môn. Bây giờ ngươi quyết định mọi chuyện ở Kiếm tông, tuyệt đối không thể xung động."
Lão nhân râu trắng lắc đầu, nói: "Ta sẽ không xung động đánh lên Quỷ tông, nhưng nhiều cường giả Quỷ tông lại xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn, nhất định có bí mật không muốn người khác biết. Ngọc Hành, thông tri Kiếm Tông, Kiếm vệ đội, gọi tới năm người, ngươi dẫn đội, truy tìm đệ tử Quỷ tông, thấy một tên giết một tên!"
"Vâng!" Ngọc Hành lên tiếng, sau đó lại nói: "Sư huynh, còn Thanh Thi..."
Lão nhân râu trắng hít một hơi, nói: "Nếu như Thanh Thi thực sự nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, chúng ta bất lực rồi. Trừ phi Túy sư bá xuất hiện, bằng không... Coi như là chúng ta duống đó, cũng là cửu tử nhất sinh mà thôi!" Nói đến đây, lão nhân râu trắng trầm ngâm một chút, lại nói: "Cũng có thể để huyền thú trợ giúp, nhưng huyền thú giúp bằng cách nào? Đây cũng không phải là Cổ chiến trường."
"Dù sao cũng phải thử xem!" Ngọc Hành trầm giọng nói: "Chưa nói nha đầu kia là con gái của tông chủ, chỉ bằng thiên phú của nàng cũng để chúng ta phải cứu. Bằng vào thiên phú của nàng, chờ một thời gian, Kiếm tông nhất định có thêm một vị siêu cấp cường giả. Hơn nữa, nha đầu kia lại là một người duy nhất của Kiếm tông có mặt trên Tiềm Long bảng."
Lão nhân râu trắng trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía Đoạn Hồn sơn mạch, nói: "Ngọc Hành, ngươi trở về mang Chấp Pháp đội qua đây quét sạch người của Quỷ Tông, ta đi thăm hỏi Hổ tôn giả." Nói xong, tay phải vung lên, trường kiếm sau lưng hóa thành một đoàn thanh quang nằm dưới chân hắn, sau đó cả người và kiếm hóa thành thanh quang, trong nháy mắt biến mất ở nơi xa.
...
Dương Diệp lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, ý thức có chút mơ hồ, lắc lắc đầu, sau một lát, hắn mở hai mắt ra, đến khí nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hắn trực tiếp ngây dại.